Bình thường mà nói, cho dù có muốn Triệu Côn Luân nhường lại vị trí Trưởng phòng thì phương pháp thường làm là: gặp riêng, sau khi thảo luận ổn thỏa với Triệu Côn Luân, để Triệu Côn Luân tự mình đề xuất chuyện này, như vậy người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây vừa là thái độ khiêm nhường vừa là phong cách làm việc thiết thực, tấm lòng rộng lượng, nguyện ý nhường đường cho đồng chí trẻ tuổi, cho người trẻ tuổi cơ hội.
Nhưng, Nhiếp Chấn Bang ngược lại là, nửa câu cũng không nói với Triệu Côn Luân, trực tiếp ở Hội nghị thường vụ nói ra chuyện này. Điều này làm cho Triệu Côn Luân chấn kinh, đồng thời cũng có cảm giác thẹn quá hóa giận, làm như vậy rõ ràng là tát thẳng vào mặt ông ta, hơn nữa còn làm cho người ngoài nghĩ rằng ông ta ham muốn quyền lực luôn muốn chiếm lấy vị trí này.
Lúc này, cả phòng họp yên lặng, tất cả ánh mắt của các Ủy viên thường vụ đều tập trung vào Triệu Côn Luân, đợi Triệu Côn Luân trả lời. Triệu Côn Luân sắc mặt âm trầm, trầm mặc một lúc. Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, xem như đã triệt để bức bách Triệu Côn Luân rồi.
- Đồng chí Trần Nhạc, năng lực cũng rất tốt. Trong thời gian đảm nhiệm vị trí đồn trưởng đồn công an trấn Thành Quan đã giữ cho trị an của trấn Thành Quan rất ổn định. Nói một cách tổng thể, đồng chí này cũng không tệ. Có điều, đồng chí Trần Nhạc khi còn ở trấn Thành Quan cũng có người phản ánh đồng chí trong lúc làm việc có chút thô bạo, không chú ý đến phương pháp làm việc. Ý kiến của nhân dân rất là nhiều.
Triệu Côn Luân cũng áp dụng phương pháp khen trước chê sau.
Nhìn mọi người, Triệu Côn Luân tiếp tục nói:
- Mấy năm nay, kì thực bản thân tôi cũng đã cảm thấy sức lực không còn được như xưa. Trong thâm tâm tôi cũng sớm đã có ý tưởng này, chỉ là còn đang tuyển chọn người kế nhiệm thích hợp. Nếu Chủ tịch Nhiếp đã nhắc tới chuyện này, tôi cũng nói một chút, tôi cảm thấy đồng chí Mã Lai Hỉ, đương nhiệm Phó phòng thường trực, cũng rất được. Đồng chí này xuất thân cũng là một công an, vẫn luôn phấn đấu trên mặt trận đầu. Trong công tác thường nhật là một người trợ thủ đắc lực hiếm có của tôi. Để đồng chí Mã Lai Hi tiếp nhận chức Trưởng phòng, tôi cho rằng khá thích hợp.
Trương Sở Bân lúc này đối với khả năng ứng biến của Triệu Côn Luân có chút khâm phục, bị bức cung tại trận, Triệu Côn Luân vẫn có thể nhẫn nhịn, điều này chứng tỏ lòng dạ Triệu Côn Luân rất thâm sâu, hơn nữa còn rất nhanh đã tìm được biện pháp ứng đối. Triệu Côn Luân thực sự không thể coi thường.
Nhìn Tạ Dật bên cạnh, đối với người Phó bí thư chuyên trách Huyện ủy vẫn luôn khiêm tốn này, Trương Sở Bân có một loại cảm giác giống như sờ không thấy mạch đập. Đúng là người cùng một phe, Trình Tân Hoa cũng là người như vậy, Tạ Dật ở điểm này, hình như đã đem tinh túy của Trình Tân Hoa học được hết cả rồi.
Trương Sở Bân trong lòng vừa nghĩ đến liền ngoài ý muốn nói ra miệng:
- Bí thư Tạ có ý kiến gì không?
Tạ Dật hơi sửng sốt, họp Hội nghị thường vụ lần này, Tạ Dật căn bản cũng không định nói gì. Nhưng không ngờ Trương Sở Bân lại bất ngờ gọi đến mình. Trầm ngâm một chút, Tạ Dật cũng mỉm cười nói:
- Bí thư Trương, tôi vừa mới nhậm chức, đối với tình hình của huyện Lê còn chưa hiểu rõ, vốn dĩ không nên phát biểu ý kiến. Tuy nhiên tôi lại nghe nói đồng chí Trần Nhạc năm ngoái còn được bầu chọn là cảnh sát ưu tú của Sở cảnh sát khu tự trị. Tôi tin rằng đến cả lãnh đạo khu tự trị cũng công nhận đồng chí ấy, chắc là không thể sai được.
Vốn dĩ, Tạ Dật chỉ định lúc giơ tay biểu quyết thì ủng hộ Nhiếp Chấn Bang một chút chứ không lên tiếng phát ngôn. Nhưng hiện tại đã nói ra rồi, Tạ Dật cũng rất nghiêm túc, dù sao lúc biểu quyết cũng sẽ lộ ra, cũng sẽ đắc tội với Triệu Côn Luân, không bằng nói vài lời, ít nhất như vậy còn có trọng lượng hơn.
Bí thư và Chủ tịch huyện có cùng ý kiến, đến Phó bí thư Huyện ủy mới nhậm chức cũng có cùng thái độ như vậy, các Ủy viên thường vụ đều sứng sốt. Từ khi nào mà bộ máy lãnh đạo Huyện ủy huyện Lê lại hài hòa như vậy.
Trương Sở Bân lập tức cũng mỉm cười, mục đích đã đạt được. Vừa rồi dò hỏi, Trương Sở Bân chẳng qua chỉ muốn thử lập trường của Tạ Dật một chút mà thôi. Lúc này, đã biểu lộ rõ ràng rồi, Trương Sở Bân cũng không tiếp tục bức bách, ông liền cười nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta theo trình tự chuyển sang bước kế tiếp, giơ tay biểu quyết đi.
Lần biểu quyết thứ nhất, về vấn đề lựa chọn các Trưởng phòng cho cơ quan trực thuộc huyện, ngoài Triệu Côn Luân ra, các Ủy viên thường vụ khác đều tán thành. Tình hình đã rõ ràng rồi, chuyện này hai nhân vật đứng đầu đều đã bàn bạc với nhau xong, căn bản sẽ không có lý do gì cản trở. So với chuyện vì việc này mà đắc tội Nhiếp Chấn Bang, không bằng ủng hộ hắn.
Hùng Kiến Minh, Ngụy Thành Lâm, Hoàng Thành Bưu và Lâm Vĩ Dân, bốn người này đương nhiên là đã rất thuận lợi trở thành Trưởng phòng các phòng ban trực thuộc huyện.
Tiếp theo, trong lần biểu quyết chọn Trưởng phòng Phòng công an huyện, Trần Nhạc cũng có được mười phiếu tán thành và chỉ có một phiếu phản đối. Còn đối thủ là Mã Lai Hỉ -
đương nhiệm Phó phòng thường trực chính thức trở thành Bí thư tổ Đảng Phòng công an huyện Lê.
Đương nhiên, đối với Trần Nhạc mà nói, vẫn phải đợi sau khi Hội nghị thường vụ Huyện ủy phát ra thông cáo mới có thể chính thức nhậm chức. Tuy nhiên, sự việc đã đến bước này, trên cơ bản đã không còn vấn đề gì phải lo lắng nữa rồi. Về phần Triệu Côn Luân trước khi từ chức sẽ sắp xếp thế nào thì đây là việc của Triệu Côn Luân, Trần Nhạc đến việc này cũng không sắp xếp ổn thỏa được thì cũng không xứng với cái chức Trưởng phòng. Làm thế nào có thể nắm trong tay toàn bộ Phòng công an, đây là một khảo nghiệm đối với Trần Nhạc, vượt qua rồi, sau này trong hệ thống của Nhiếp Chấn Bang, cũng có thể coi là có chỗ đứng rồi. Nhưng nếu Trần Nhạc mà thất bại, Nhiếp Chấn Bang chắc chắn sẽ không kéo giúp. Với tình hình của Nhiếp Chấn Bang hiện tại, làm sao mà không phải giống như vậy đâu? Ở huyện Lê, đây chính là khảo nghiệm của gia tộc đối với hắn. Nếu thành công, Nhiếp Chấn Bang sẽ thuận lý thành chương mà ngồi vào cái chức vụ chính kia, tất nhiên, địa vị của Nhiếp Chấn Bang trong gia tộc cũng sẽ được nâng cao. Nhưng, nếu thất bại thì
Nghị quyết của Hội nghị thường ủy rất nhanh đã được truyền khắp huyện Lê. Nhiếp Chấn Bang một lúc đề đạt bốn người vào chức vụ quan trọng nhất của bốn phòng, tất cả đều được thông qua, toàn bộ sự việc này cũng được truyền ra. Hiện giờ, toàn bộ cán bộ huyện Lê coi như đã thấy rõ, vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này không phải đơn giản. Không ít người đều thầm hối hận trong lòng. Nếu sớm vào phe Chủ tịch Nhiếp như mấy người Lâm Vĩ Dân, nói không chừng bây giờ người đảm nhiệm chức Trưởng phòng chính là mình rồi.
Hội nghị thường vụ đã kết thúc mấy ngày. Nhiếp Chấn Bang mấy ngày nay cũng khó được có không ít thời gian thanh nhàn. Dịch Quân cũng bị Nhiếp Chấn Bang phái đi rồi. Với Triệu Tinh Long và Lý Hoa, công tác mở đường của bọn họ cũng đã đi tới giai đoạn kết thúc, dự án đã định xong, hợp đồng vừa kí, khoản phí tài nguyên đất và phí khai thác mỏ chưa nộp đó, ít nhất cũng có hơn mười triệu, như vậy cũng có thể giúp cho huyện Lê bên này giảm không ít áp lực.
- Chấn Bang, hiện giờ anh đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch huyện Lê, chỉ sợ phải kéo dài thời gian ở huyện Lê rồi.
Mỗi dịp cuối tuần đều là ngày nấu cháo điện thoại của Nhiếp Chấn Bang. Chuyện của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không thể giấu được mấy người Đổng Uyển. Với tư duy hiểu biết chính trị của Đổng Uyển, vừa nghe tin Nhiếp Chấn Bang bất ngờ thăng chức Chủ tịch huyện huyện Lê, Đổng Uyển liền biết ngày Nhiếp Chấn Bang trở về chỉ sợ là bị kéo chậm lại không ít.
Lúc mới tiếp nhận đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, chỉ cần có dự án tiến hành thì có thể coi là Nhiếp Chấn Bang thành công rồi. Nhưng, đến lúc này, sau khi trở thành Chủ tịch huyện, sự phát triển của huyện Lê cùng với Nhiếp Chấn Bang đã không thể tách rời. Không nhiều cũng phải hai năm thời gian, ít nhất cũng phải đợi sau khi công ty Mẫn Nông tạo ra thành tích và hoạt động có hiệu quả mới có thể rời đi được.
Nghe Đổng Uyển nói vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng có cảm giác hơi ngượng ngùng, lập tức cũng cười nói:
- Uyển Nhi, em thật là thông minh quá.
- Thông cái đầu anh. Đừng có nói lảng sang chuyện khác. Em đã nói với anh rồi, vốn dĩ em và Lệ Tuyết đều nghĩ anh rất nhanh sẽ trở về. Bây giờ thì sao? Anh không trở về thì bọn em sẽ chuẩn bị đến đó.
Đổng Uyển vừa nghe giọng điệu cợt nhả của Nhiếp Chấn Bang liền biết Nhiếp Chấn Bang đây là đang muốn chuyển sang chủ đề khác, lập tức vừa cười vừa mắng.
- Đến đây?
Nhiếp Chấn Bang giật mình. Lập tức nói:
- Uyển Nhi, em quyết định rồi à, không phải là nói đùa chứ? Tây Bắc chỗ này khí hậu lạnh giá, em và Lệ Tuyết có thể chịu được sao? Hơn nữa, các em đến đây cũng không có việc gì để làm mà
Thực chất, Nhiếp Chấn Bang chính mình cũng không biết, trong vấn đề tình cảm của bản thân, Nhiếp Chấn Bang là đang trốn tránh. Một là vì gia thế của Đổng Uyển, mặt khác, cô bé Dương An Na kia giữ chặt không buông, tuy nói giữa ba cô gái không có vấn đề gì nhưng gia tộc đằng sau hai người có đồng ý chuyện đó hay không thì rất khó nói. Nói thẳng ra, căn bản là không có tính thực tế. Bất kể là Đổng gia hay là Dương gia cũng sẽ không muốn chuyện như vậy xảy ra. Đây mới là nguyên nhân thực sự mà tiềm thức của Nhiếp Chấn Bang né tránh.
Đổng Uyển lúc này cũng mỉm cười:
- Đừng lắm lời, anh tưởng chúng em đến thăm anh à? Chúng em là đi đầu tư. Em và Lệ Tuyết quyết định đến huyện Lê xây một cái siêu thị Ốc Gia, cũng coi như vì anh đẩy mạnh hoạt động thương mại của địa phương.
Sau khi nói chuyện với Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang lại cùng Lý Lệ Tuyết trao đổi không ít thời gian, sau đó mới cúp điện thoại. Nhìn đồng hồ đã là hơn chín giờ tối, đặc điểm khu Tây Bắc là ngày dài đêm ngắn, sắc trời mới tối không lâu.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ra mở cửa thấy Lâm Vĩ Dân đã đứng ở ngoài. Thấy Nhiếp Chấn Bang, Lâm Vĩ Dân cũng cười nói:
- Chủ tịch, còn chưa ăn cơm đúng không?
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, đối với biểu hiện của Lâm Vĩ Dân, Nhiếp Chấn Bang hết sức hài lòng, lập tức cười nói:
- Lão Lâm đến à, vào đi, anh ăn cơm chưa? Hay là ở đây cùng tôi tùy tiện ăn một chút?
Lâm Vĩ Dân lúc này cũng cười nói:
- Chủ tịch, tôi là đặc biệt đến mời anh đấy. Lần này, tôi và Lão Hùng, Lão Ngụy mấy người bọn họ đã thảo luận một chút, để bày tỏ tấm lòng của chúng tôi đối với Chủ tịch, chúng tôi cùng nhau mời Chủ tịch ăn cơm, mong Chủ tịch đồng ý.
Nói đến đây, Lâm Vĩ Dân dường như mới nhớ ra Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay không có thói quen ăn cơm ở dưới, nên cố ý bổ sung:
- Chủ tịch, anh yên tâm, bữa cơm này là chúng tôi tự đóng góp, không phải là tiêu tiền của Nhà nước đâu.
Lâm Vĩ Dân, Hùng Kiến Minh mấy người này muốn làm đến cùng sao? Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, sau đó liền mỉm cười. Huyện Lê lớn như vậy, ai là người của ai trên cơ bản đều có thể biết rõ được. Hiện giờ, Lâm Vĩ Dân, Trần Nhạc những người này đều coi như người cùng một hội với Nhiếp Chấn Bang, có quan hệ với nhau cũng là bình thường. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Cũng được. Lần này có thể coi như một buổi tụ hội nhỏ. Gọi cả Trần Nhạc của Phòng công an và Hoàng Thành Bưu của Phòng y tế đến đây, cùng nhau tụ họp một chuyến đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT