Triệu Tinh Long lúc này cũng đứng lên, rất có loại lời ít mà ý nhiều. Triệu gia thuộc hệ thống quân đội, tính cách cũng thẳng thắn như vậy. Triệu Tinh Long đứa trẻ này, mặc dù không thích lăn lộn trong quân đội, hơn nữa từ nhỏ đến lớn sinh sống ở nước ngoài, nhưng cái tính cách này lại hoàn toàn được kế thừa rồi.
Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là hiểu rõ Triệu Tinh Long nói gì. Lần điều chỉnh cán bộ lớn này của huyện Lê gây ồn ào huyên náo ở thành phố Bá Châu, mãi đến hôm qua mới coi như kết thúc. Những người này tin tức lại linh thông, đương nhiên là không giấu được bọn họ rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
- Tinh Long cũng đến à, lần đầu tiên đến huyện Lê phải không? Tây Bắc mặc dù điều kiện gian khổ một chút nhưng phong cảnh cũng rất đẹp. Tinh Long, lần này cậu có thể ở Tây Bắc chơi thỏa thích một chút.
Triệu Tinh Long lúc này cũng cười nói:
- Chơi không nổi rồi, Tam ca. Lần này qua đây, bọn em đã xử lý toàn bộ thủ tục quy định rồi, chỉ thiếu thủ tục của Ủy ban nhân dân huyện Lê bên này thôi. Quyền khai thác dầu mỏ cũng lấy được rồi, lần này qua đây chính là chuẩn bị làm một trận lớn đây.
Triệu Tinh Long quả quyết như vậy lại khiến Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên. Trong ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang thì trong cái đám ngoan chủ của thủ đô, một người thực tế như Triệu Tinh Long thực sự là cực kỳ hiếm thấy. Trương Húc cũng xem như là một, Dương An Bang cũng xem như là một, còn về đám người Lưu Côn thì sao? Cũng đều là tính cách công tử mà thôi.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Nếu Tinh Long cậu đã nói như vậy, tôi bên này đương nhiên là không vấn đề. Ngày mai, tôi sẽ sắp xếp để thư ký của tôi đi cùng các cậu một chuyến, đợi sau khi mọi người xác định xong địa điểm khai thác, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể ký kết hợp đồng.
Lúc này, Lưu Côn cũng đứng lên nói:
- Các anh em, nào. Vì sự tương ngộ của chúng ta ở Tây Bắc, cạn trước một ly. Lần này, các cậu khí phách, làm tôn chủ, không giống tôi. Bây giờ trở về thủ đô, tôi không dám gặp người khác rồi. Người ta đều hỏi tôi đang làm gì, tôi nói ở Tây Bắc nuôi cừu thì khiến họ chết cười rồi.
Cùng với lời châm chọc của Lưu Côn, trong phòng lúc này cũng nóng lên, nâng ly cạn chén, sau khi mấy chén xuống bụng thì không khí cũng hào hứng lên.
Tiền Tiến lúc này cũng rất vui, địa vị của cha hắn ở Tây Bắc cũng coi như là một nhân vật, nhưng trước mặt những người này rõ ràng có chút không đủ xứng tầm. Có thể có cơ hội như vậy bất luận là đối với tiền đồ làm quan của cha của hắn hay là đối với chính bản thân hắn, đều có sự trợ giúp rất lớn. Tiền Tiến lúc này cũng cảm thấy có chút may mắn với quyết định ban đầu, lập tức cũng cười nói:
- Tam ca, tôi cũng xin mượn hoa hiến Phật, kính anh một ly. Sau này có chuyện gì chỉ cần là chuyện mà tôi có thể làm được thì Tam ca cứ nói tự nhiên, tôi tuyệt đối không hàm hồ.
Ngày hôm sau vừa đi làm, Dịch Quân đã từ bên ngoài đi vào, đưa cho Nhiếp Chấn Bang một bản tài liệu nói:
- Chủ tịch, đây là của Phó Phòng Tăng của Phòng Tài chính đưa tới, khoản tiền bồi thường thứ hai Công ty Mẫn Nông bên này đã đến tài khoản của Phòng Tài chính. Ngoài ra, tháng này, tiền bổ sung cho lương giáo viên toàn huyện cũng cần ngài ký, một trang phía dưới là sắp xếp hành trình hôm nay, hai ngày trước ngài có dặn dò sáng nay đi Cục Xây dựng bên kia để điều tra nghiên cứu, ngài xem, cần thông báo cho Chánh văn phòng Lý không?
Chánh văn phòng Lý chính là Lý Lâm, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Ngô Chí Hùng điều đi cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Lý Lâm, đây cũng là được lợi từ sự đầu tư của Lý Lâm trên người Nhiếp Chấn Bang. Là một cán bộ nữ, Lý Lâm có thể ngồi đến vị trí Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, trở thành đại quản gia của Ủy ban nhân dân huyện, đây không phải là chỉ là dựa vào quan hệ mà có thể, có Dịch Quân tầng quan hệ này ở đây, Nhiếp Chấn Bang không đổi Lý Lâm đi.
Nghe lời của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái, trước đó, khi chưa làm Chủ tịch huyện, Nhiếp Chấn Bang chỉ yêu cầu phân quản phát triển kinh tế, không cảm thấy gì. Nhưng mấy ngày nay, Nhiếp Chấn Bang lại không ngừng đau đầu, lúc này Nhiếp Chấn Bang luôn cảm thấy sự đói nghèo của khu vực Tây Bắc, trên hóa đơn tài chính của cả huyện Lê, chỉ còn thừa lại số tiền không đến sáu triệu, người khác nhìn là rất nhiều, nhưng tiền lương của tất cả cán bộ huyện Lê đều nằm ở đây, cộng thêm khoản nợ trước đó, đây lại là một khoản không nhỏ. Bây giờ đường của huyện Lê tiến hành duy tu, lắp đặt đèn đường, việc mà xã, thị trấn phía dưới cần tiền cũng không ít, chút tiền này sợ rằng cũng chỉ có thể chống được sáu tháng. Sáu tháng cuối năm không biết qua thế nào nữa.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang lại thực sự có chút khâm phục Ngô Chí Hùng. Nhiều năm như vậy mà dám phá thành Đông, bù vào thành Tây, lại khiến ông ta qua được nhiều năm như thế. Dứt bỏ chuyện phiền não này, Nhiếp Chấn Bang lập tức ký tên và ý kiến của mình ở phía dưới. Nhìn văn kiện phía dưới, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Ừm, đã ấn định xong hành trình rồi thì không thay đổi nữa, thông báo cho Chánh văn phòng Lý.
Phòng Xây dựng huyện Lê.
Phòng Xây dựng cách Ủy ban nhân dân huyện khoảng năm sáu trăm mét, trên con đường 51, một khu nhà khoảng hơn mười mẫu, bức tường loang lổ bao quanh, trước sân lớn là tòa nhà làm việc ba tầng, kiểu dáng theo hình thức nhà ngang, một hành lang dài theo kiểu ban công, từng phòng một san sát giống như là các phòng học vậy.
Ở phía sau là khu vực nhà ở cho cán bộ và người nhà của Phòng Xây dựng, lúc này về cơ bản thì mỗi khu nhà đơn vị đều thông cùng một chỗ với tòa nhà làm việc.
Lúc này, ở cổng của sân Phòng Xây dựng, toàn bộ công nhân viên của Phòng Xây dựng đều tụ tập lại.
Đứng đầu tiên là Phó phòng thường trực của Phòng Xây dựng Khương Xuân Quý, là người chủ trì toàn bộ công việc của Phòng Xây dựng sau khi Trưởng phòng Phòng Xây dựng ngã ngựa, lúc này cũng có bộ dạng rất hăng hái. Vợ ông ta và thư ký của Chủ tịch huyện là đồng nghiệp, tính thế nào Khương Xuân Quý cũng đều cảm thấy vị trí Trưởng phòng lần này sẽ rớt xuống đầu mình rồi.
Ở trước cổng lầu lớn của Phòng Xây dựng đã treo lên một biểu ngữ: Nhiệt liệt chào mừng Chủ tịch Nhiếp đến Phòng chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Tóc của Khương Xuân Quý có chút thưa thớt, thân hình hơi béo, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay một chút, nhân lúc còn ít thời gian, Khương Xuân Quý liền mở miệng nói:
- Các đồng chí, sau khi Chủ tịch Nhiếp nhậm chức Chủ tịch huyện, đây là lần đầu tiên đến điều tra nghiên cứu, có thể coi Phòng Xây dựng chúng ta là điểm đầu tiên, đây là vinh dự và vinh hạnh của Phòng Xây dựng chúng ta, mong các đồng chí đều coi trọng cao độ, thể hiện tác phong tinh thần của Phòng Xây dựng chúng ta. Đợi chút nữa, Chủ nhiệm Tần, anh chỉ huy một chút, khẩu hiệu nhất định phải đều, âm thanh nhất định phải to rõ, nếu ai bôi nhọ làm mất mặt Phòng, thi đua tiên tiến năm nay cũng không có nữa đâu.
Khương Xuân Quý cũng chỉ có trình độ như vậy. Ngay mặt công khai, lại lấy thi đua để chèn ép cán bộ phía dưới, điều này khiến Phó Phòng Hùng Kiến Minh ở bên cạnh rất khinh thường.
Ngay lúc đó, xe của Nhiếp Chấn Bang cũng đã từ chỗ rẽ ở đầu đường tiến vào, Khương Xuân Quý lập tức đứng thẳng người. Đợi xe của Nhiếp Chấn Bang dừng trong sân, Dịch Quân đã nhanh chóng bước từ trên ghế phụ xuống trước, bên cạnh, Lý Lâm cũng theo sau đi ra, cuối cùng Nhiếp Chấn Bang vừa xuống xe, Khương Xuân Quý liền chạy đến đón.
- Chủ tịch Nhiếp, Chánh văn phòng Lý, hoan nghênh hoan nghênh. Cảm ơn tổ chức đã coi trọng Phòng Xây dựng chúng tôi, sớm đã trông ngóng Chủ tịch huyện đến.
Trên mặt Khương Xuân Quý cười như hoa nở, người đàn ông năm mươi tuổi biểu hiện lúc này rõ ràng có chút quái dị.
Lúc này, cán bộ Phòng Xây dựng bên cạnh đứng thẳng thành hàng, đột nhiên cùng hô:
- Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng, chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng. Chào mừng Chủ tịch Nhiếp đến Phòng chúng tôi điều tra chỉ đạo công tác.
Nếu là âm thanh non nớt của trẻ con thì còn có chút thú vị. Nhưng, một ban toàn đàn ông và phụ nữ hô như vậy, Nhiếp Chấn Bang thực sự có chút không chịu được.
Lúc này, Khương Xuân Quý lại giống như là người thân thiết, đi đến trước mặt Dịch Quân, mỉm cười nói:
- Đây là Quân tử đi, thanh niên đều lớn như vậy rồi. Ồ, không, bây giờ phải gọi là Trưởng phòng Dịch, còn nhớ chú Khương chứ.
Ý của Khương Xuân Quý là muốn nhân cơ hội này thể hiện quan hệ giữa mình và Dịch Quân, nhưng Khương Xuân Quý lại không để ý đến trường hợp lúc này. Khương Xuân Quý ở Phòng Xây dựng vuốt mông ngựa là có tiếng, vị trí này cũng là nhờ một đường vuốt mông ngựa đi lên mà có. Thực sự nói đến năng lực thì Khương Xuân Quý vẫn là thiếu sót, cho dù quan hệ rất tốt, trong tình huống này cũng phải giữ bí mật, nếu không, đây chỉ là khiến người khác khó chịu thồi. Nếu thực sự chọn ông làm Trưởng phòng, còn không phải là truyền ra tiếng xấu sao? Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị nói phải nhíu mày một cái.
Dịch Quân nét mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn lên người Nhiếp Chấn Bang, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Nhiếp Chấn Bang. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, qua mấy tháng nay Dịch Quân coi như cũng hiểu một chút. Với bộ dạng này, Nhiếp Chấn Bang là rất không hài lòng, nếu không, với sự trầm ổn của Nhiếp Chấn Bang, căn bản sẽ không có bất kỳ thái độ nào.
Lập tức, Dịch Quân cũng thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Khương, ông khách khí rồi.
Thấy màn này, Nhiếp Chấn Bang cũng là thoáng chút suy nghĩ, từ biểu hiện của tiểu tử Dịch Quân mà thấy thì có lẽ là thực sự quen biết Khương Xuân Quý này, nhưng đoán chừng trước đó thân phận địa vị của Khương Xuân Quý không giống, không có giao tiếp gì, bây giờ Dịch Quân đột nhiên bay đậu lên cành, lúc này mới đến nịnh bợ, muộn rồi!
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:
- Phó phòng Khương, các người đây là làm gì vậy, còn đang trong giờ làm việc, vì cá nhân tôi mà mọi người làm náo nhiệt, công việc thì bỏ đấy, truyền ra ngoài thì ra cái gì chứ. Mau tan đi, làm việc nên làm đi. Phó phòng Khương, còn có Trưởng phòng Kiến Minh, Trưởng phòng Cổ nữa, cùng đến phòng làm việc của mọi người đi, đem một số công việc của Phòng Xây dựng gần đây đến báo cáo.
Nghe thấy lời này của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt của Khương Xuân Quý thoáng cái liền trắng bệch. Trong quan trường, xưng hô cũng là có cái chú ý. Mình là Phó phòng, có thể thông thường đều xưng là Trưởng phòng Khương, đây cũng coi như là đặc sắc văn hóa của Trung Quốc, thích ẩn chữ phó đi.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang trước mặt phê bình mình ảnh hưởng đến công việc Phòng Xây dựng thì không nói, còn gọi là Phó phòng Khương, nhưng khi gọi Hùng Kiến Minh và Cổ Chính Hà thì lại rất khách khí, đặc biệt là Hùng Kiến Minh, lại gọi thân thiết Trưởng phòng Kiến Minh, hàm ý trong này còn phải nói sao?
Hùng Kiến Minh và Cổ Chính Hà lúc này đều vô cùng vui mừng, từ sau khi Trưởng phòng ngã ngựa, Khương Xuân Quý liền trên nhảy dưới tránh, còn đưa ra phong thanh có giao tình với Thư ký Chủ tịch huyện, nhưng hôm nay xem ra thì Khương Xuân Quý không những không vuốt được đuôi ngựa mà còn vuốt đến tận chân ngựa rồi. Thái độ của Nhiếp Chấn Bang đã rất rõ ràng, Khương Xuân Quý là không có hy vọng rồi.
Lúc này, Hùng Kiến Minh cũng cười nói:
- Lời phê bình của Chủ tịch là đúng, sau này chúng tôi nhất định tiếp thu lời giáo huấn, tuyệt đối không làm chuyện hồ đồ này, Chủ tịch, mời ngài bên này, mời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT