Nhìn bộ dạng mệt mỏi của tên tiểu tử Lưu Côn này, Nhiếp Chấn Bang lúc này như là có cảm giác sụp đổ. Nghe giọng điệu của tiểu tử này xem ra là đã có kẻ đi làm loạn công trường. Một chút chuyện nhỏ, Nhiếp Chấn Bang cũng không sốt ruột là bao, ung dung ngồi xuống, hắn nhìn Lưu Côn nói:

- Côn tử, vừa rồi còn đang nói đến cậu đâu.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đưa mắt liếc sang Lâm Vĩ Dân bên cạnh, Lâm Vĩ Dân biết ý liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc. Việc này có lẽ không nên cho Lâm Vĩ Dân can dự vào. Chuyện đã như thế này, tự mình nói còn được, nếu có sự hiện diện của Lâm Vĩ Dân thì sẽ khiến cho Lưu Côn không giữ mặt mũi được.

Lúc này Lưu Côn cũng đã ngồi ngay ngắn, cười nói:

- Tam ca, nói tôi gì chứ? Có phải bọn người Hoa Tử lại đến rồi không?

Quả thật, để cho Lưu Côn sống trong Huyện Lê này là có chút khó khăn cho tiểu tử này rồi. Cuộc sống xa hoa trụy lạc trong thủ đô đã sống quen rồi. Ở huyện Lê, đối với những người như Lưu Côn này thì chẳng khác nào là đi nhập ngũ. Không có cuộc sống về đêm, không có người đẹp và rượu ngon, cũng không có gì để giải trí, ở cái vùng đất Tây Bắc rét buốt này, có khả năng chịu đựng tiếp tục, này đều là xem ở trên mặt mũi của đồng tiền cả.

Nếu bọn Lý Hoa tới đây, mấy người trong cái hội nhỏ hẹp này tụ tập với nhau một chút, coi như là một loại điều tiết rồi, cũng khó trách Lưu Côn lại hỏi như vậy.

Nhiếp Chấn Bang khẽ nhíu mày, cười nhạo mắng:

- Tiểu tử mi, đừng có nằm mơ nữa. Nếu muốn sống trong mộng ảo thì trước tiên cậu cứ tìm cho xong người phụ trách đi. Vạn sự khởi đầu nan, đợi cho nơi này đi vào nề nếp rồi thì cậu có thể quay về. Bọn người Hoa Tử còn phải đợi một khoảng thời gian nữa, việc khai thác Vermiculite cũng không được dễ dàng giống như của cậu đâu. Thủ tục cần phải xử lý rất nhiều, hơn nữa, lần này Hoa Tử bọn họ chuẩn bị làm một công cuộc lớn rồi, đoán chừng, trực tiếp đưa các chuyên gia của viện khảo sát dầu mỏ đến. Bây giờ, chúng ta vẫn là nên nói về vấn đề của cậu đi, nói xong rồi thì tôi sẽ cùng cậu đi đến công trường.

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Lưu Côn cũng trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói:

- Tam ca, là chuyện gì, vấn đề gì của tôi mà nghiêm túc như vậy, tôi không có làm sai điều gì nha.

- Không có vấn đề, sao tôi lại nghe nói khoản bồi thường của dân chăn nuôi bên kia còn chưa tới sổ sách. Như thế nào? Không có tiền à? Nếu không thì, tôi để Lệ Tuyết bên đó trợ giúp cậu một ít, cũng không cần cậu hoàn trả, trực tiếp quy ra thành cổ phần được rồi.

Nhiếp Chấn Bang cố ý trêu chọc, tên tiểu tử Lưu Côn này, ở Liên Xô vài năm, nhiều không nói, nhưng mà tầm mười tỷ thì vẫn là kiếm được. Đặc biệt là cái mẻ cuối cùng, đám người Mykoyan chỉ sợ là đều phải mất máu một phen hơi nhiều.

Nghe vậy, Lưu Côn cũng tỏ vẻ lúng túng. Chuyện này vốn dĩ là chủ ý của Tiền Tiến. Trong hội không ít người đều là làm như vậy cả. Chuyện gì cũng thích dùng phương pháp tay không bắt giặc. Trước tiên cứ đầu tư một ít trước, sau đó lợi dụng mối quan hệ và ưu thế của bản thân, từ khoản vay trong ngân hàng, sử dụng nó để triển khai dự án.

Nhưng mà những lời nói này, Lưu Côn tuyệt đối không ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang mà thốt ra. Suy cho cùng thì Tiền Tiến cũng là cách một tầng, vạn nhất nếu Nhiếp tam ca thấy khó chịu, thế thì mình bị kẹt ở giữa cũng khó giải quyết, còn không bằng tự mình gánh lấy tiếng xấu luôn.

Nghĩ đến đây, Lưu Côn đứng ngay dậy nói:

- Tam ca, anh không nói thì thật tôi cũng quên mất rồi, chuyện này tôi đã giao cho thuộc hạ xử lý. Như vậy đi, nội trong 3 ngày, toàn bộ khoản bồi thường sẽ đưa đến đúng hạn, anh thấy thế nào? Bây giờ anh cùng tôi đi đến công trường chứ. Hôm nay vừa mới khởi công, một nhóm đông người xông vào công trường khiến công việc ngừng hẳn lại, bảo là muốn làm việc, nếu không phải là trên địa bàn của tam ca anh, thì mấy kẻ này sớm đã bị em tống cổ đi mất rồi.

Nhiếp Chấn Bang cùng Lưu Côn đi xuống lầu, lúc này Dịch Quân đã chuẩn bị xe sẵn rồi. Từ Ủy Ban Nhân dân huyện Lê bên này đến công trường công ty Mẫn Nông đi không tới 5 phút, nhưng giờ thì không tới 2 phút đã qua tới bên đấy rồi. Xe chạy vào công trường. Lúc này ở công trường, lớp trong lớp ngoài đã tụ tập đầy đủ trên cả ngàn người. Nhìn cảnh này Nhiếp Chấn Bang khẽ nhíu mày, nói:

- Tiểu Dịch, bấm số điện thoại của Ủy Ban chính trị pháp luật, Bí thư Triệu Côn Luân cho tôi.

Nhiều người như vậy, tuy phần lớn đều là đến xem thôi, nhưng cũng đáng lo là những người này sẽ bị một số kẻ dụ dỗ, nếu không có công an ở đây thì việc sẽ hỏng hết.

Điện thoại vừa kết nối, giọng của Triệu Côn Luân liền vọng đến:

- Ha ha, chủ tịch Nhiếp, chào cậu, chào cậu. Sao hôm nay cậu lại có thời gian rỗi gọi cho tôi thế.

Nghe giọng điệu của Triệu Côn Luân so với năm ngoái có vẻ khách khí hơn nhiều. Lúc trước, Nhiếp Chấn Bang tuy cũng là Phó Chủ tịch huyện, nhưng mà cả Ủy viên thường vụ cũng không phải, như đã nói trên, Triệu Côn Luân là Ủy viên thường vụ kiêm nhiệm Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật, cấp bậc còn cao hơn Nhiếp Chấn Bang một chút. Bây giờ, sau khi Nhiếp Chấn Bang cũng đã là Ủy viên thường vụ, thái độ của Triệu Côn Luân không còn giống như trước nữa rồi.

- Haha Bí thư Triệu, chào ông, thật là bây giờ tôi có một chuyện phải làm phiền ông chút đây.

Nhiếp Chấn Bang trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đem sự việc bên đây kể sơ qua xong tiếp lời:

- Bí thư Triệu, ông là người tinh tường, việc của công ty Mẫn Nông được sự đánh giá cao của Ủy ban nhân dân thành phố, Bí thư Tưởng của Đảng ủy khu tự trị cũng đã quan tâm đến việc này. Tình hình trước mắt còn có thể kiểm soát, nhưng để phòng ngừa những biến cố bất ngờ xảy ra, tôi cảm thấy có lẽ nên thương lượng với Bí thư Triệu một chút, có phải là nên điều động một vài lực lượng cảnh sát qua đây không?

Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn là ở thế bức bách, Triệu Côn Luân trong long tuy rất khinh thường, nhưng mà chuyện này Nhiếp Chấn Bang đã thông báo đến mình, nếu như không đi, lỡ xảy ra chuyện gì, cấp trên truy cứu xuống thì trở thành trách nhiệm của mình rồi. Điểm này Triệu Côn Luân vẫn là đã suy nghĩ rõ ràng, lập tức Triệu Côn Luân cũng gật đầu nói:

- Được, tôi bên này lập tức triệu tập cảnh sát. Cục diện trước mắt còn phải nhờ Chủ tịch Nhiếp giúp trì hoãn chút.

Hai người Lưu Côn và Dịch Quân đi ở phía trước, mỗi bên một người, dạt đoàn người ra hai phía, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng cũng đi được vào trong. Lúc này ở phía trên một cái máy đào loại lớn, một người đàn ông đứng ở trên cao ngó xuống, còn bên dưới, Tiền Tiến với vẻ mặt tối tăm. Người bên thi công cũng tỏ vẻ bất lực. Làm công trình, thứ đáng sợ nhất chính là Địa đầu xà. Điều này trong ngành nghề xây dựng là rất phổ biến, nếu như không chia chút canh cho người khác thì cũng không được.

Vừa nhìn thấy người đàn ông đứng ở phía trên máy đào, Nhiếp Chấn Bang khẽ cau mày, thật đúng là người quen. Cái kẻ cầm đầu ngăn cản việc thi công dĩ nhiên cũng chính là cái kẻ đã chặn đường quốc lộ, mở trạm thu phí, cái tên Mã Nhị Cẩu kia.

Lúc này bên cạnh Mã Nhị Cẩu, có mấy chục tên côn đồ cà lơ phất phơ đang chiếm giữ các vị trí mấu chốt của các thiết bị cỡ lớn.

Nhìn lướt xung quanh bốn phía, Mã Nhị Cẩu lớn tiếng nói:

- Các chú các anh, các hương thân phụ lão, tôi danh tánh là Mã Nhị Cẩu, mọi người đều đã nghe qua. Hôm nay, Mã Nhị Cẩu tôi xin liều một phen, đem đến cho mọi người chúng ta một người đại diện cho dân để bày tỏ nỗi khổ, công ty Mẫn Nông này quả không tốt lành gì.

Mã Nhị Cẩu lúc này cũng đã nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, nhưng vẻ mặt lại không mảy may có chút sợ hãi gì. Trong lòng Mã Nhị Cẩu, ông Chủ tịch huyện trẻ tuổi này chẳng qua cũng chỉ thế thôi, lần trước mình chắn đường thu phí, cũng chẳng thấy ông ta làm gì mình, một thằng như vậy, tùy tiện thì đã tống cổ đi được rồi. Càng huống chi đằng sau mình chẳng phải còn có người.

Lập tức, Mã Nhị Cẩu càng hăng say nói:

- Các vị hương thân, các vị nhìn xem, công ty Mẫn Nông này, đem đất đai của chúng ta đều trưng thu hết rồi, tiền đền bù quả thật là không ít. Nhưng, chúng ta đều là nông dân, dựa vào chính mảnh đất bị mất mà kiếm ăn, đất này không còn, chúng ta sau này làm sao mà sống. Nhà này được xây dựng trên địa bàn của chúng ta, làm thế nào cũng phải để cho chúng ta con đường sống chứ. Tòa nhà cao tầng này chúng ta không áp đảo nổi, chứ là vài căn nhà lầu nhỏ chúng ta còn không được sao?

Bị Mã Nhị Cẩu lôi kéo như vậy, lúc đầu một số hộ gia đình di dời chỗ ở do làm nhà có chút bất mãn, bây giờ lại hợp lai với nhau, bên dưới không ít người trở nên huyên náo.

Mã Nhị Cẩu sắp xếp nội ứng bên trong đám đông liên tiếp kêu gào lên:

- Đúng đấy, Nhị Cẩu tử nói đúng đấy. Công trường này phải giao cho người địa phương ở đây đến làm, để cho người ngoài kiếm tiền ở đây chúng tôi cũng phải có được lợi ích gì chứ.

Nghe đến đây sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên u ám. Tuy nhiên, đó cũng không phải vì sự kích động của Mã Nhị Cẩu, chủ yếu nhất là những lời nói của Mã Nhị Cẩu. Cái khả năng kích động mạnh mẽ này, đã dẫn ra được sự đồng cảm của những người dân bình thường. Cứ như vậy, Ủy ban nhân dân và chính quyền huyện Lê đều sẽ hết sức bị động. Những lời này tuyệt đối không thể do một người như Mã Nhị Cẩu vậy có thể nói ra được. Xem ra đích thị là có cao nhân đứng sau chỉ điểm.

Nhiếp Chấn Bang tức giận chính là vì cái kẻ nấp sau chỉ điểm Mã Nhị Cẩu. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang bước tới trước một bước, đứng ngay giữa công trường, tức giận nói:

- Mã Nhị Cẩu, anh lập tức xuống đây cho tôi. Ở đây, anh cũng có thể giở thói ngang ngược sao? Anh có biết anh như vậy là hành vi gì không? Quấy phá công trường, ăn ngang nói ngược, đây là chuyện trái pháp luật, là phải chịu hình phạt đấy.

Mã Nhị Cẩu lúc này trông vẻ mặt thoáng qua một chút do dự. Rất nhanh, Mã Nhị Cẩu liền điều chỉnh lại ngay, nghểnh cổ nói:

- Chủ tịch Nhiếp, ông đừng hù dọa tôi. Đất đai của chúng tôi không còn rồi, đòi hỏi việc làm, đây cũng là sai lầm rồi. Đất này là của huyện Lê chúng tôi, không thể để lợi ích đều đem cho người ngoài hưởng được. Chúng tôi cũng cần phải ăn cơm. Cái công trường này, chúng tôi cũng muốn được làm, ông không thể thiên vị người bên ngoài được.

Đúng lúc này, bên ngoài cũng vang lên tiếng còi báo động. Triệu Côn Luân bên này mang hơn một trăm viên cảnh sát chạy đến, dân chúng cũng tự động tách ra một con đường, để cho đám người Triệu Côn Luân đi vào. Nhìn thấy hiện trường nơi này, Triệu Côn Luân cũng có chút sợ hãi. May là tới kịp lúc, thật nếu để xảy ra chuyện rồi chỉ sợ rằng mình cũng không thoát khỏi có liên quan.

- Mã Nhị Cẩu, tên tiểu tử anh lại ở đây gây rối? Tôi xem, có phải anh lại muốn vào trong nhà giam ở mấy ngày không? Vẻ mặt của Triệu Côn Luân cũng vô cùng nghiêm túc. Tiểu tử này, coi như là tên đầu gấu có tiếng ở huyện Lê rồi. Tội lớn không đáng, tội nhỏ thì không ngừng, thường thì hình phạt nặng nhất là tạm giam, so với cá trạch còn muốn trơn. Cái loại đầu gấu này, là loại khiến người ta đau đầu nhất. Bây giờ tên tiểu tử này lại bắt đầu kích động dân chúng đến đây.

Sức uy hiếp của cảnh sát với những kẻ như Mã Nhị Cẩu cũng là tương đối lớn. Giờ phút này, Mã Nhị Cẩu cũng có chút khiếp đảm rồi. Sau khi do dự một lúc, gã vẫn cứng giọng nói:

- Cục trưởng Triệu, tôi không làm cái gì hết nha. Cái tòa nhà này không phải là tòa nhà sáu tầng sao? Người ngoài có thể xây dựng được, chúng tôi cũng có thể. Nhà ở Huyện Lê này, không phải đều là do chúng tôi tự xây dựng đó sao? Đất đai này không còn nữa, dù sao cũng phải cho chúng tôi chỗ ăn cơm chứ.

Nghe đến đây Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng, lập tức đi tới, ngăn cản Triệu Côn Luân, nhìn Mã Nhị Cẩu nói:

- Mã Nhị Cẩu, xem ra anh là giống Vương Bát ăn quả cân, quyết tâm chắc rồi. Nhưng tôi nói cho anh biết, tòa nhà này xem rất đơn giản, nhưng không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể xây được đâu. Có biết đây là tòa nhà gì không? Đây là căn cứ nghiên cứu của công ty Mẫn Nông, là nơi được cung cấp cho các nhà nghiên cứu dùng cho việc nghiên cứu. Đây không phải là tòa nhà ở bình thường. Nếu anh vẫn còn chấp mê bất ngộ, luật pháp nhà nước sẽ không lưu tình đâu đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play