Nghe thấy câu nói của Trịnh Căn Sinh, Nhiếp Chấn Bang ngược lại không có ngạc nhiên gì. Quan trường lớn như vậy, tỉnh Thiên Phủ và tỉnh Kiềm Châu là hàng xóm của nhau, giao lưu giữa hai tỉnh diễn ra thường xuyên, tin tức của tỉnh Thiên Phủ, tỉnh Kiềm Châu chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết rõ ràng.
Tỉnh Thiên Phủ bên đó chịu thiệt rồi, làm đến cuối cùng chỉ có ba đơn vị phù hợp điều kiện. Lần này, Kiềm Châu bên này xem ra là học được kinh nghiệm rồi. Một nơi cấp thành phố làm ra ba cái, Kiềm Châu tổng cộng chín khu châu thành phố, như vậy xem ra, ít nhất cũng là hơn mười mấy rồi.
Thấy Trịnh Căn Sinh bên cạnh có chút bất đắc dĩ, Nhiếp Chấn Bang cũng cười. Trịnh Căn Sinh người này, mặt nào cũng tốt, chỉ là kinh nghiệm ứng phó với quan viên địa phương còn thiếu một chút, điều này quả là cũng rất dễ lý giải. Trịnh Căn Sinh dù sao luôn ở các bộ, ủy ban ở thủ đô, so với loại đấu tranh tàn khốc ở địa phương thì chút đấu tranh ở bộ ủy hoàn toàn là trò trẻ con.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang lại không hề coi khinh Trịnh Căn Sinh. Khi hắn vừa vào Đoàn thanh niên trung ương, về kinh nghiệm chính trị, thậm chí còn không bằng Trịnh Căn Sinh. Chẳng qua là Nhiếp Chấn Bang được thấy nhiều hơn Trịnh Căn Sinh, kinh nghiệm hơn hai mươi năm, lúc này chính hắn tự thân vận dụng, rất nhanh đã quen thuộc lề lối trong chuyện này rồi.
- Lão Trịnh, không cần lo lắng. Lần này Thiên Phủ trống ra một danh ngạch, bên phía Kiềm Châu có ý tưởng với nó là khẳng định rồi. Trên thực tế, chúng ta cũng rõ, mười địa điểm chúng ta cũng sẽ không cứ thế để trống lại một cái danh ngạch mà quay về, tóm lại là phải đặt ở ba tỉnh tây nam. Cứ như vậy, Thiên Phủ mất đi cơ hội rồi. Kiềm Châu làm trạm thứ hai, đương nhiên là phải trận địa sẵn sàng đón địch, sẽ không để tỉnh Thái Vân chiếm món hời có sẵn này đâu.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cười giải thích.
Trịnh Căn Sinh quả nhiên không khiến Nhiếp Chấn Bang thất vọng, cũng không hổ là người mà Nhiếp Chấn Bang kiên quyết trọng điểm bồi dưỡng, có thể nói là một chút liền thông, anh ta chợt hỏi:
- Chấn Bang, ý của cậu là? Dứt khoát đem địa điểm thứ tư để cho tỉnh Kiềm Châu
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng gật gật đầu, việc gì cũng đều chú ý đến sự tối đa hóa của lợi ích. Tỉnh Thiên Phủ không có hi vọng, vậy thì tiếp theo chính là Kiềm Châu và Thái Vân hai tỉnh tranh thủ. Điều kiện của hai tỉnh tương đương, Kiềm Châu là trạm thứ hai, đương nhiên là vô cùng coi trọng. Như vậy, nếu cái danh ngạch này giữ đến Thái Vân, tỉnh Thái Vân làm một trạm cuối cùng, đương nhiên sẽ không bằng sự coi trọng này của Kiềm Châu, mà hiện tại, Kiềm Châu bên này, người đứng đầu thứ nhất, thứ hai chính quyền địa phương đều ra mặt tiếp đón, điều này đủ nói lên vấn đề rồi.
Ở ba trạm của thành phố Bá Châu, Nhiếp Chấn Bang lại không có ấn tượng nhiều với hai nơi khác, ngược lại có ấn tượng rất sâu sắc đối với ba phân xưởng nhà máy rượu Mao Đài. Tiếp theo, dưới sự dẫn đường của Lý Hướng Đông, đám người Nhiếp Chấn Bang lại liên tục đi không nghỉ đến mấy địa phương khác.
Một trạm cuối cùng là châu tự trị Kiềm Nam Bố Y của tỉnh Kiềm Châu, là cửa ngõ phía tây nam của tỉnh Kiềm Châu, châu Kiềm Nam nằm ở nút giao ba tỉnh Kiềm Châu, Tôn Tây, Thái Vân, vị trí địa lý vô cùng đặc thù.
- Trưởng phòng Nhiếp, lần đi đến châu Kiềm Nam này chính là trạm cuối cùng của Kiềm Châu chúng tôi. Ở đây đã trải qua sự kiểm tra đánh giá bước đầu của Ủy ban Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chúng tôi, có hai đơn vị được đánh giá chọn là thanh niên văn minh cấp tỉnh, có tư cách được lựa chọn là thanh niên văn minh cấp quốc gia, một cái là văn phòng quản lý cây xanh đường phố khu Nghĩa Hưng mà Kiềm Nam vừa mới đặt trụ sở ở đó, còn một cái là công ty thuốc lá châu Kiềm Nam.
Trên xe đi đến châu Kiềm Nam, Lý Hướng Đông giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang ngồi bên cạnh.
Nói xong, Lý Hướng Đông ngừng một chút, cười nói:
- Trưởng phòng Nhiếp, chuyến đi lần này, không biết anh có cảm giác thế nào đối với mấy đơn vị hậu tuyển của tỉnh Kiềm Châu chúng tôi?
Sau khi có vết xe đổ của tỉnh Thiên Phủ, tỉnh Kiềm Châu bên này coi như tiếp thu giáo huấn, việc tặng quà, tặng đặc sản hoàn toàn không có dấu tích. Toàn bộ việc khảo sát đánh giá đều là theo quy củ, không có bất kỳ vi phạm nào.
Nghe lời nói của Lý Hướng Đông, Nhiếp Chấn Bang cũng cười. Ý của Lý Hướng Đông Nhiếp Chấn Bang rất rõ, đây chính là đang thăm dò tin tức và lề lối từ mình.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại không có bất kỳ che giấu nào, đã quyết định muốn đem địa điểm thứ tư giao cho tỉnh Kiềm Châu thì nếu cất giấu cũng không có ý nghĩa gì, như vậy, người khác ngược lại sẽ không cảm kích. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bí thư Lý, nói thực, trước khi đến Kiềm Châu, ấn tượng của cá nhân tôi đối với Kiềm Châu chính là lạc hậu và nghèo khó. Nhưng lần này đến đây, sự phát triển của Kiềm Châu lại khiến tôi kinh ngạc. Là một tỉnh ở đất liền, còn là tỉnh nghèo của khu vực phía tây, trên con đường cải cách mở cửa lại có được thành tích to lớn như vậy, ban lãnh đạo Tỉnh tủy tỉnh Kiềm Châu các vị thật không đơn giản. Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Kiềm Châu với vai trò là lực lượng thanh niên chủ đạo và lực lượng dự bị của Tỉnh ủy Kiềm Châu, công tác của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Kiềm Châu cũng khiến người khác phải chấn động đấy.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Thành tích xuất sắc như vậy, đương nhiên có thể đạt được thành quả to lớn, Bí thư Lý không nên quá lo lắng.
Có câu này của Nhiếp Chấn Bang, Lý Hướng Đông cũng an tâm hơn nhiều. Chuyện giống như vậy đương nhiên không cần nói rõ, trong lòng mọi người hiểu là được.
Xe vừa vào đến khu vực châu Kiềm Nam, trước một vùng đất trống, theo thông lệ, mấy xe đã đợi ở bên này, Lý Hướng Đông là Phó Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu, mở cửa sổ xe, ánh mắt quét một lượt, sắc mặt Lý Hướng Đông lập tức trầm xuống.
Lập tức, Lý Hướng Đông mở cửa xe bước xuống, trực tiếp đi về phía trước, thấy đám người đợi ở bên cạnh, sắc mặt Lý Hướng Đông âm trầm nói:
- Đồng chí Quốc Thịnh, sao lại là các anh đến?
Đồng chí Quốc Thịnh bị Lý Hướng Đông gọi tên, vừa mới lên Bí thư Ủy ban Đoàn thanh niên Kiềm Nam, lúc này nghe thấy lời chất vấn của Lý Hướng Đông, Lưu Quốc Thịnh lập tức không biết nên nói thế nào, cúi đầu, bên cạnh, một Phó Bí thư khác Ủy ban Đoàn thanh niên châu Kiềm Nam nói:
- Bí thư Lý, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, việc này chúng tôi cũng báo cáo lên Châu ủy, nhưng Phó Chủ tịch Hoàng căn bản không coi trọng, anh xem
Lúc này lửa giận của Lý Hướng Đông cũng ổn định lại không ít, việc của Ủy ban Đoàn thanh niên, Lý Hướng Đông cũng rõ. Muốn quản việc của chính quyền Đảng ủy căn bản là không thể, tỉnh Kiềm Châu mặt này cũng không có chỉ thị đặc biệt là lãnh đạo chính quyền các địa phương tham dự tiếp đón, điều này chỉ là mức độ coi trọng của chính quyền các địa phương mà thôi.
Nhưng đoàn người Nhiếp Chấn Bang ở tỉnh Kiềm Châu, đến mỗi địa phương thì lãnh đạo Đảng chính quyền đều tham dự tiếp đón, đến trạm cuối cùng này, đến bốn danh ngạch đều định rồi, đột nhiên không có lãnh đạo Đảng chính quyền tham dự, điều này sẽ không khiến cho người ta cảm giác qua cầu rút ván chứ, Lý Hướng Đông tức giận, cũng chính là tức giận ở đây.
Trầm ngâm một lúc, Lý Hướng Đông cũng có chút không kiên nhẫn, phất phất tay nói:
- Được rồi, được rồi, đi trước dẫn đường đi.
Xe cảnh sát dẫn đường, công tác ở mặt này thì Ủy ban Đoàn thanh niên châu Kiềm Nam vẫn là làm được. Đoàn xe trùng điệp đi thẳng đến khách sạn châu Kiềm Nam. Trong phòng yến hội của Khách sạn châu Kiềm Nam, đoàn người vừa ngồi xuống, Bí thư Đoàn ủy châu Kiềm Nam, Lưu Quốc Thịnh cũng đã đứng lên, nâng một ly rượu nói:
- Trưởng phòng Nhiếp, Bí thư Lý và các vị lãnh đạo, tôi thay mặt Đoàn ủy Kiềm Nam nhiệt liệt chào mừng các vị lãnh đạo đến Kiềm Nam, về mặt tiếp đón, có chút không chu toàn, tại đây, tôi xin kính các vị lãnh đạo một ly, tạ tội với vác vị lãnh đạo.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười, sự tiếp đón của châu Kiềm Nam không giống với những nơi khác, lãnh đạo chính quyền Đảng ủy địa phương không coi trọng, điểm này Nhiếp Chấn Bang sớm đã nhìn ra. Từ trong tâm mà nói thì đối với những thứ này, Nhiếp Chấn Bang cũng không quá coi trọng, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên nói:
- Bí thư Lưu quá khách khí rồi. Tôi thay mặt tổ bình thẩm cảm tạ sự tiếp đón của Đoàn tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu, cảm tạ sự chiêu đãi Đoàn ủy mới của Kiềm Nam đối với đoàn người chúng tôi. Ly rượu này tôi xin uống cùng.
Lời nói vừa dứt, Lý Hướng Đông bên cạnh cũng gật gật đầu. Cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang không cao, điều này không giả, nhưng thân phận mà lúc Nhiếp Chấn Bang đại biểu ra cũng không phải là vậy. Nếu thực sự phải kiểm điểm, tỉnh Kiềm Châu thật sự nói không nên lời cái gì. Nhưng chỉ dựa vào thái độ khiêm tốn này của Nhiếp Chấn Bang, Lý Hướng Đông cũng có cảm tình rất tốt đối với Nhiếp Chấn Bang, dù sao cũng là cán bộ trong thủ đô tới, trình độ cũng là không giống.
Chính vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên thân hình hơi béo, tuổi chừng năm mươi mốt năm hai từ bên ngoài bước vào.
Lúc này, Lưu Quốc Thịnh vừa nhìn thấy người này lập tức ra đón:
- Bí thư Hoàng, sao ngài lại đến đây.
Lập tức, Lưu Quốc Thịnh quay đầu giới thiệu với Lý Hướng Đông và Nhiếp Chấn Bang:
- Bí thư Lý, Trưởng phòng Nhiếp, tôi giới thiệu với hai vị một chút, vị này là Phó Bí thư, Phó Chủ tịch Châu ủy Kiềm Nam, đồng chí Hoàng Diệu.
Vừa nghe thấy lời giới thiệu của Lưu Quốc Thịnh, Nhiếp Chấn Bang cũng ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Diệu ở trước mặt, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng nghĩ ra, vị này không phải là quan cao cấp chính bộ bị ngã ngựa ở tỉnh Kiềm Châu kiếp trước sao? Nghe đồn, người này ngang ngược, làm việc hống hách, bây giờ xem ra quả nhiên đã có chút dấu hiệu rồi.
Nhiếp Chấn Bang bên cạnh còn đang suy nghĩ, Hoàng Diệu đã mở miệng nói:
- Thì ra là đồng chí bên Đoàn ủy đang tụ hội. Vị này là Phó Bí thư Lý của Đoàn Tỉnh ủy sao, xin chào, hoan nghênh đến châu Kiềm Nam thị sát chỉ đạo công tác.
Câu này, nhìn thì là lời khách khí, nhưng giữa các chữ lại mang theo sự khinh thường. Lý Hướng Đông mặc dù là Phó Bí thư, nhưng, gọi Bí thư Lý là có thể được, lại đem theo chữ Phó thêm, đây chính là ý coi khinh mà.
Ngoài ra, đoàn người Nhiếp Chấn Bang, một người chủ lớn như vậy ngồi đây, khi Lưu Quốc Thịnh giới thiệu đã đặc biệt nói đến Trưởng phòng Nhiếp, Hoàng Diệu này lại làm như không nghe thấy, đây lại là một sự khinh thường nữa.
Nhất thời, cả căn phòng lại có chút lúng túng, Lý Hướng Đông bên này sắc mặt cũng biến đổi một chút, tuy nhiên, nhất thời cũng khôi phục bình thường, ngược lại Trương Mẫn và Vu Thắng Lợi, hai anh chàng này vừa tốt nghiệp, vẻ mặt sững sờ, rất bất mãn.
Lý Hướng Đông lúc này cũng ổn định cảm xúc của mình, cười nói:
- Phó Bí thư Hoàng quá khách khí rồi. Công việc của Đoàn ủy mà, đều là những công việc về giáo dục thanh niên và vấn đền liên quan tới ý thức, đương nhiên không so được với Phó Bí thư Hoàng, lãnh đạo Đảng chính quyền, công việc bận rộn.
Hoàng Diệu cũng không phải là ngốc, từ cách gọi liền nghe ra Lý Hướng Đông có chút thành kiến đối với mình, lập tức cười nói:
- Phó Bí thư Lý nói đến đúng trọng tâm, thanh niên văn minh đó, tôi thấy cũng chỉ là chuyện như vậy, đều là công trình bên ngoài, công việc này vẫn cần phải cụ thể một chút mới tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT