Lộ Miểu. Anh nghiêng đầu nhìn cô, tựa như nghĩ điều gì, Có phải em ở bên ngoài dàn dựng tôi thành cái gì không?
Lộ Miểu kiên quyết lắc đầu: Không có chuyện đó.
Kiều Trạch: Vậy em giải thích xem, đang yên đang lành, vì sao cấp trên của em lại cho em thuốc tráng dương?
Lộ Miểu: ...
Anh ta... Lộ Miểu đau đầu bịa chuyện Nói là mấy hôm trước có nhà máy dược tặng, anh ta giữ lại cũng vô dụng, không bằng cho tôi.
Kiều Trạch gật đầu đã hiểu: Một người đàn ông như anh ta còn cảm thấy nó vô dụng, vậy cho một cô gái như em thì hữu dụng sao?
Con cố tình nhìn vào chỉ định và cách dùng liều lượng bên cạnh, rồi đôi mắt lại bình tĩnh nhìn cô, dáng vẻ xem em ăn nói thế nào.
Lộ Miểu bị anh nhìn thành rụt rè, một hồi lâu mới ngập ngừng trả lời: Là cho anh...
Kiều Trạch: Vì sao lại cho tôi?
... Có nói gì Lộ Miểu cũng không chịu nói thêm.
Kiều Trạch cũng nghiêng đầu nhìn cô không rời, Lộ Miểu bị anh nhìn đến mức da đầu run lên, vừa im lặng cầm khăn lông lau tóc như có như không, vừa nghĩ đối sách.
Sao không nói? Anh hỏi, thuận tay cầm lấy khăn của cô, thay cô lau tóc.
Lộ Miểu thuận thế ngáp một cái, giọng nhỏ đi: Em mệt quá...
Kiều Trạch: Sấy tóc khô trước đã.
Nghiêng người cầm lấy máy sấy tóc, để cô nằm trên đùi anh, tay trái vuốt tóc, tay phải cầm máy sấy, sấy khô tóc thay cô.
Khi sấy xong thì cô đã nằm im bất động, không biết ngủ thật, hay giả vờ ngủ trốn tránh câu hỏi nữa.
Kiều Trạch cúi đầu nhìn cô, vỗ vào lưng cô: Miểu ngốc?
Cô khẽ ưm một tiếng, cơ thể cựa quậy, ôm đùi anh tiếp tục ngủ, ngoan ngoãn như một chú mèo.
Kiều Trạch cũng không còn cách nào khác với cô nữa, vô nhẹ lên lưng cô: Mệt rồi thì về phòng ngủ.
Đừng ngủ ở đây, cảm lạnh đấy.
Lộ Miểu lẩm bẩm đáp vâng, vừa ngáp vừa ngồi dậy, Em về phòng trước đây, anh cũng ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon...
Vòng qua người anh đi về phòng.
Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô, bóng lưng cô nhìn thế nào cũng không giống mệt mỏi.
Khẽ trầm tư một lúc, anh đứng dậy, tay vẫn cầm họp thuốc kia, trước khi cô đóng cửa phòng thì đưa tay ra giữ lại.
... Quả thật Lộ Miểu vốn chỉ tránh bị anh dồn ép nên mới giả ngủ, nhưng cũng thật sự có chút mệt, thấy anh đột nhiên đến gần, người bất giác căng thẳng, cầm quả đấm nhìn anh: Sao thế?
Kiều Trạch nhìn vào trong phòng: Đương nhiên là đi nghỉ rồi.
Lộ Miểu nắm hờ quả đấm: Tối nay anh còn muốn ngủ ở đây?
Nếu không thì phải làm sao? Kiều Trạch gỡ tay cô xuống, thản nhiên đi vào, Hoặc là em sang chỗ anh ngủ, giường anh rộng hơn bên em.
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch quay đầu lại, thấy cô vẫn còn đứng ở cửa, nhìn anh không thôi, tầm mắt anh quét qua lại trên mặt cô: Em cảm thấy chúng ta còn cần phải chia phòng?
Lộ Miểu: ...
Cô chưa từng nghĩ từ nay về sau bọn họ cần chung giường chung gối...
Kiều Trạch bước đến gần, dừng lại trước mặt cô, cúi đầu quan sát cô một lượt: Vừa tặng tôi thuốc tráng dương, lại vừa không muốn chung phòng với tôi, lại còn gọi tôi là chú, xem ra tôi thật sự chưa khiến em thỏa mãn?
Mặt Lộ Miểu đỏ bừng: Đã nói không phải là do em mua mà...
Nhưng cũng không nói vì sao cấp trên của em lại tặng thuốc tráng dương.
Lộ Miểu ngậm chặt miệng, sống chết cũng không chịu nói, anh đã liệt sẵn cho cô đủ ba đường tội trạng rồi, có nói thêm gì đi nữa vẫn sẽ trở thành lí do để anh chỉnh cô.
Kiều Trạch cũng không ép cô, bước lên từng bước, nhốt cô vào dưới bóng anh: Đến thuốc em cũng đưa về rồi, không phải là ngầm thừa nhận tôi không được sao?
Em không có... Lộ Miểu chực khóc, Em thật sự không nhớ chuyện thuốc...
Vậy chứng minh trong tiềm thức em vẫn muốn đưa về ho tôi.
Lộ Miểu: ...
Tay Kiều Trạch nâng cằm cô lên, quan sát cô: Miểu ngốc, em xem chúng ta mới cùng nhau hai buổi tối, sáng đầu tiên em trực tiếp chạy không thấy người đâu, lần thứ hai em lại dứt khoát đưa thuốc tráng dương cho tôi, rốt cuộc tôi không đủ chỗ nào, không thể nói rõ ra sao?
Lộ Miểu: ...
Cô bị anh chặn họng cả nửa ngày không nói được gì, vừa xấu hổ lại lúng túng: Không phải kiểu đó.
Kiều Trạch: Vậy thì thế nào? Em rất hài lòng?
Lộ Miểu phồng má không chịu trả lời anh.
Anh cúi đầu, áp môi mình lên hôn cô, tay đặt trên vai cô, kéo lấy váy ngủ trên vai, muốn lột áo xuống.
Lộ Miểu lúng túng giữ tay anh lại, không dám nhìn anh.
Kiều Trạch nhìn cô không nhúc nhích, cũng không ép cô, chỉ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt càng thêm tối sẫm, dục vọng cất giấu dần hiện lên.
Tay Lộ Miểu run lên, né ánh mắt anh, im lặng thu tay về, để mặc anh cởi đồ.
Cô hiền thục e lệ khiến anh mất khống chế, nắm lấy eo cô kéo chặt người vào lòng, môi phủ xuống, liên tục cắn mút, bàn tay cũng không kiềm chế được, dọc theo đường cong cơ thể cô đi xuống, xoa bóp qua lại, hận không thể hòa cô vào lòng.
Lộ Miểu cũng nhanh chóng được anh khơi mào tình dục, khó chịu vùng vẫy, cọ vào anh, dịu giọng gọi tên Kiều Trạch Kiều Trạch.
Ánh mắt anh theo từng tiếng Kiều Trạch của cô mà trở nên sẫm hơn, hơi thở dồn dập, càng không kiềm chế hơn được nữa, môi tìm môi cô, từng nụ hôn khẽ cứ liên tiếp rơi xuống, gọi cô Miểu ngốc Miểu ngốc, không phải có ý gì khác, chỉ là muốn gọi tên cô, cảm nhận sự thân mật khó có được này.
Bình thường gần như cô chưa từng gọi tên anh, lần nào cũng trực tiếp xưng hô anh, cùng lắm là này một tiếng gọi anh, cũng chỉ vào lúc say sưa thế này, mới có thể mở miệng gọi tên anh.
Kiều Trạch không nhạy cảm lắm với cái tên, cũng không quan tâm việc cô xưng hô với anh thế nào, nhưng khi nghe giọng nói dịu dàng của cô, gọi anh từng tiếng Kiều Trạch Kiều Trạch, thì như một đóa anh túc, khiến người ta trầm mê vào cơn nghiện, càng muốn đùa giỡn khiêu khích cô, ép cô một lần lại một lần lặp lại hai chữ Kiều Trạch.
Lộ Miểu không biết tâm tư ấy của anh, cả người bị anh đùa giỡn đến không xong, tay vô thức nắm lấy tay anh, móng tay cào lấy cơ thể anh, xoay người muốn tránh né ngón tay anh đang vân vê.
Anh đẩy cô ngã xuống giường, thân mình cao lớn đè cô xuống dưới người, như hôn chưa đủ, liên tục hôn lại cô, động tác dần thô bạo, ngay cả lúc tiến vào cũng mang theo chiếm hữu cực lớn, dù đã kiềm chế nhưng lại rõ ràng cảm giác như không thể khống chế được.
Vẻ yếu đuối của cô cùng với con sói trong người anh, khiến anh căn bản không có cách nào thờ ơ với cô được, anh yêu chết đi được dáng vẻ thỏ trắng nhút nhát thẹn thùng lại ngốc nghếch này của cô, mỗi lúc nhìn cô mở to đôi mắt vô tội đề phòng nhìn anh là anh đã muốn bắt nạt cô không thôi, thế nào cũng phải ức hiếp cô khóc rồi lại ôm vào lòng nhẹ nhàng trêu đùa.
Chờ khi cả hai đều bình ổn lại thì cô đã mệt lã nằm phịch trên giường, cả người dinh dính mồ hôi, mắt cũng sưng đỏ lên như con thỏ nhỏ, phồng má khó chịu, dù nói gì cũng không chịu để ý đến anh.
Quả thật lần này anh hơi mất kiềm chế, cũng có chút ý xấu, dùng sức hành hạ cô.
Miểu ngốc... Anh khàn giọng gọi tên cô, cúi đầu hôn cô, khuỷu tay cô đụng vào anh khong chịu để ý, thật sự người quá mệt, khi anh gọi cô lần nữa thì cô đã ôm chăn chìm vào giấc ngủ, trên mặt vẫn còn mước mắt chưa khô, vì ban nãy bị giày vò mà khóc.
Kiều Trạch kéo chăn qua đắp cho cô, ổn định lại cho cô tư thế ngut khá thoải mái, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của cô một lúc, cúi đầu khẽ hôn lên mặt cô, thay cô gạt mái tóc dài dính mồ hôi trên gối ra, lúc này mới đổi tư thế, nửa ngồi dậy, cầm lấy hộp thuốc bị ném lên đầu giường, nhìn chằm chằm dòng chữ trên hộp một lúc rồi tháo hộp ra, lấy vỉ thuốc ra cúi đầu đọc, rồi cất lại thuốc vào trong, cầm hộp thuốc đánh giá một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng trên mã vạch ở trên hộp.
-
Hơn bảy giờ sáng hôm sau Lộ Miểu mới tỉnh lại, bình thường theo đồng hồ sinh học của cô thì đều là sáu giờ đã rời giường rồi.
Khi tỉnh dậy, phía dưới cô không thoải mái cho lắm, trông thấy Kiều Trạch nằm bên cạnh mới nhớ lại chuyện tối qua, tức giận không muốn để ý đến anh.
Kiều Trạch đã dậy từ sớm, một tay chống má nhìn cô, người đã khôi phục lại dáng vẻ cơ trí trầm mặc như có suy nghĩ lúc trước, hoàn toàn không phải là vẻ cầm thú trên giường của tối qua.
Anh thấy cô dậy, tay vắt ngang sau lưng cô, kéo cô đến trước mặt, cất tiếng chào cô: Chào buổi sáng.
Lộ Miểu phồng má không nhìn anh: Còn sáng gì nữa.
Trong mắt Kiều Trạch hiện lên ý cười nhạt, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô: Tối qua tôi không kiểm soát được, tôi rất xin lỗi.
Lộ Miểu đẩy anh ra: Rõ ràng là anh cố ý.
Kiều Trạch không ừ hử gì: Sáng nay tôi đã xin nghỉ phép ch em rồi. Tối qua gặp phải cảnh sát truy quét khiêu dâm, ầm ĩ mọi người ai cũng biết, tâm trạng em không tốt, xin ở nhà nghỉ ngơi bồi bổ.
Nhắc đến công việc, Lộ Miểu lập tức quên mất chuyện tức giận với anh, lập tức ngồi dậy, nhìn anh: Ngô Man Man nói thế nào?
Còn có thể nói thế nào nữa, người là do cô ta đưa đi, nói xin lỗi chứ sao. Giọng điệu Kiều Trạch không mặn không nhạt, nhắm hờ mắt, Lộ Miểu không thấy rõ sắc mặt của anh, nhưng lại cảm nhận rõ cánh tay đang ôm lưng cô siết chặt, cô không rõ có phải anh tự trách hay lo lắng cho cô, nơi nào đó trong lòng mềm đi, kéo lấy tay anh, Em không sao.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, duỗi tay ra, kéo cô vào lòng, tay đè lên trán cô, để người dựa vào ngực.
Miểu ngốc à, bất kể như thế nào đi nữa, nhất định em phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Tuy tôi luôn tự nói với mình rằng, phải không được có lỗi với bộ đồ cảnh sát mặc trên người, không được có lỗi với sứ mệnh mà công việc giao cho chúng ta. Nhưng tôi luôn hi vọng em sẽ yên ổn, chúng ta phải luôn mạnh khỏe.
Lộ Miểu ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, nở nụ cười, gật đầu liên tục: Em nhớ rồi.
Kiều Trạch nhìn cô một lúc lâu, tay nhẹ xoa lên tóc cô, cúi đầu hôn môi.
-
Đến chiều Lộ Miểu đi làm, vừa đến công ty liền gặp được Ngô Man Man.
Ngô Man Man tươi cười chào đón, vừa xin lỗi vừa lo lắng hỏi thăm tình hình của cô.
Tối qua Lộ Miểu bị Kiều Trạch hành hạ vốn đã mệt, thần sắc không tươi tỉnh lắm, hôm nay còn cố ý không trang điểm, cả người tiều tụy vô cùng, nhìn quả thật giống bị chuyện tối qua ảnh hưởng đến.
Cô không nói nhiều, chỉ miễn cưỡng nặn ra nụ cười coi như đáp trả, để lại một câu không sao rồi quay về văn phòng.
Phản ứng của Lộ Miểu cũng khiến Ngô Man Man thấp thỏm, dù nhìn theo bóng lưng cô cũng không suy xét được gì.
Sáng sớm nay Kiều Trạch gọi cho cô ta, giọng lạnh lùng như đông đá.
Đến giờ Ngô Man Man vẫn nhớ rõ lời anh nói.
Cô Ngô à, cô đẩy người phụ nữ của tôi ra như thế, cô có ý gì đây?
Người là cô đưa đi, cô không yên tâm về tôi, muốn mượn cô ấy hãm chân tôi, tôi đồng ý cả, nhưng đẩy cô ấy lên tiếp mấy tay khốn nạn đó, cô đã hỏi ý tôi chưa?
Tốt nhất cô nên biết rõ rằng, đó là người của tôi, không phải người của các cô. Tôi chỉ cho các cô mượn người coi như con tin, nhưng không phải để các cô xem cô ấy là gái điếm.
Nếu còn xảy ra chuyện tương tự, ngưng hợp tác. Tôi vẫn còn quyền quyết định này.
Đến một câu cũng không cho cô ta giải thích mà đã tắt máy.
Bây giờ nhìn Lộ Miểu thế này, cô ta không đoán được tối qua liệu có phải Lộ Miểu là do Kiều Trạch sắp xếp không, cũng hơi bận tâm về việc cô là con tốt thí của Kiều Trạch.
Như Kiều Trạch đã nói, lúc trước sắp xếp Lộ Miểu vào công ty, một mặt là muốn mượn cô để kéo gần lại quan hệ với Kiều Trạch, còn mặt khác cũng là muốn mượn Lộ Miểu kìm hãm Kiều Trạch, nhưng vì Lộ Miểu với Kiều Trạch lúc tan lúc hợp, cô ta không đoán được rốt cuộc Lộ Miểu có bao nhiêu quan trọng với Kiều Trạch, cũng không rõ quan hệ của hai người này là dựa vào tình cảm, hay chỉ vì hợp tác.
Sự sắp đặt tối qua quả thật có phần liều lĩnh, một phần vì lo lắng việc làm ăn, một phần cũng muốn nhân cơ hội thử xem Lộ Miểu có bao nhiêu địa vị với Kiều Trạch.
Bây giờ Kiều Trạch đã cho cô ta một đáp án rõ ràng, Lộ Miểu rất quan trọng!
-
Sau khi Lộ Miểu đi làm, Kiều Trạch cầm hộp thuốc cô đem về đến đội truy bắt ma túy, giao cho nhân viên kỹ thuật xem xét thành phần thuốc.
Kết quả giám định nhanh chóng chỉ ra, tất cả đều là ma túy kiểu mới, ma túy đá, ketamine, LSD gây ảo giác, vân vân... Là những ma túy bình thường trên thị trường tổng hợp thành ma túy kiểu mới.
Thẩm Ngộ và phó cục trưởng Lưu đều ở đó, bọn họ đều được Kiều Trạch hẹn đến.
Vì Tiếu Trạm bị trọng thương, bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương, phó cục trưởng Lưu mới mời Thẩm Ngộ về trấn thủ đội truy bắt ma túy, tạm giữ cương vị của Tiếu Trạm.
Năm ấy anh cũng là người có tay nghề trong đội truy bắt ma túy, chỉ là mấy năm kia vì chuyện người trong giòng họ dòng họ trong thành phố An đấu đá nhau, anh lại có thanh danh rất cao trong đó, nên mới từ chức thành tộc trưởng, nhưng đã qua nhiều năm, anh vẫn luôn dẫn theo anh em dưới tay, giúp bên phó cục trưởng Lưu thu thập manh mối, quan hệ với đội cảnh sát vẫn không dứt hẳn, chính là từ cảnh sát trở thành người cung cấp thông tin.
Chuyện là thế nào? Thẩm Ngộ vừa bước vào liền ngồi xuống đối diện Kiều Trạch, đi thẳng vào chủ đề.
Trong tay Kiều Trạch vẫn cầm hộp thuốc kia, trầm tư suy nghĩ.
Thấy hai người đi vào, anh không kéo dài thêm, lật mở hộp thuốc ra: Có người mượn hộp thuốc này để truyền tin.
Ngón tay thon dài chỉ lên mã vạch trên hộp: Mã vạch bình thường có 13 số, nhưng ở đây lại đến 14 số.
Với mã vạch bình thường, 3 số trước kí hiệu cho vùng quốc gia, mã Trung Quốc đại lục là 690-695. Còn 4 số đầu của mã vạch này lại là 0942, rõ ràng không phù hợp với thực tế. Từ số thứ 4 đến 8, năm số này bình thường kí hiệu cho nhà máy sản xuất, 5 số ở đây lại là 56124, không có bất cứ liên quan nào với nhà sản xuất trên hộp. Thế nên có thể nói, thật ra mã vạch mà một chuỗi mật mã. 0942, là mã vùng của thành phố An, 561246, là mã bưu chính An Môn trực thuộc thành phố An, còn 4 số cuối cùng, 1998. Trưa nay tôi đã lật giở lại địa chí của thành phố An, phát hiện nhà máy pháo hoa ở thành phố An trong những năm 90 rất phát đạt, hơn nữa năm 1998 là năm nhà máy pháo hoa nằm ở vùng ngoại ô thành phố An hưng thịnh nhất, nhưng cũng năm đó, phòng thuốc cháy nổ mạnh, cả nhà máy đều bị phá hủy, cả một khu biến thành núi hoang, người bản xứ đều gọi đó là Núi Hoang 98.
Kiều Trạch đẩy hộp thuốc ra: Rất có thể đây chính là nơi Thương Kỳ và Ngô Man Man bí mật nghiên cứu chế tạo ma túy.
Sáng hôm sau, Núi Hoang 98 chính là hang ổ chế tạo ma túy đã trở thành tin tức hot nhất trong thành phố An, tất cả nhân viên sản xuất thuốc đều bị cảnh sát khống chế ngay tại hiện trường.
Nếu ai để ý thì sẽ thấy đoạn về mã vạch có bị sai lệch, tuy tớ đã nhắn tin hỏi Thanh Ngữ thì chị ấy giải thích lại có hơi khác, có lẽ bên Trung Quốc nó vậy… Không cần để ý quá nhiều... Don't like me xoay cả buổi vì cái này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT