Khi nhận được tin, Lộ Miểu thất thần nhìn chằm chằm vào bảng thông báo một lúc lâu.
Cô biết mình làm không tốt, nhưng kết quả thế này còn vượt xa khỏi mong muốn của cô.
Diêu Linh Linh đứng ngay cạnh cô, lo âu thay cô, cô ấy nghĩ hoài cũng không rõ, vì sao Lộ Miểu lại bị loại, cô rõ ràng đã cố gắng như thế, cũng khá là ưu tú, thậm chí trong buổi diễn tập hôm qua, còn bất ngờ bắt được hai gã mang theo thuốc phiện.
"Hay là tớ đi tìm phó cục trưởng Lưu với cậu hỏi rõ chuyện nhé?" Cô ấy hỏi.
Lộ Miểu gật đầu, lúc xoay người đi chân còn lảo đảo, bước chân như bay, trong lòng hốt hoảng.
Tại văn phòng của phó cục trưởng Lưu, Tiếu Trạm đã ở đấy, bọn họ đã suy nghĩ kĩ để đối đáp lí do thoái thác của cô.
"Lộ Miểu à, tôi biết, cô rất cố gắng, cũng rất nghiêm túc có trách nhiệm, điều này rất hiếm. Nhưng những điều tôi biết lại không thể so được với phương diện khác được, từng thời khắc tôi luôn giữ chặt mạng mình trên tay, không chấp nhật một chút sơ xuất nhỏ. Các mặt khác của cô đều rất tốt, nhưng phản ứng với các tình huống khẩn cấp cũng như ứng biến thì quả thật vẫn còn thiếu sót, điều này chính là điểm trí mạng. Đạn không có mắt, nó không đợi đến lúc cô phản ứng lại mới bay về phía cô."
"Nhưng cháu có luyện tập mà." Lộ Miểu cắn môi, mắt rưng rưng nhìn ông, "Phó cục trưởng Lưu, liệu có thể cho cháu thêm thời gian hai tháng nữa được không, đến lúc đó nếu chú cảm thấy không được nữa thì loại cháu tiếp có được không?"
"Lộ Miểu à, ứng phó với tình huống cấp thiết là một loại bản năng. Còn về phần năng lực ứng biến, có vài người có thể là do ảnh hưởng của nhân tố bẩm sinh, ví dụ như người có máu nhiều hơn thì sẽ có năng lực ứng biến cao hơn so với người có niêm dịch nhiều." Phó cục trưởng Lưu nhìn dáng vẻ của cô, cũng không đành lòng, "Khi chúng ta chọn nghề nghiệp hay những lựa chọn khác trong đời đó, ngoại trừ cân nhắc những tình hình khách quan cũng như hứng thú cá nhân ra, còn phải suy xét kĩ lưỡng đến năng lực ứng biến, liệu có thích hợp lựa chọn vào công việc hay không, cô nói xem có phải không?"
Lộ Miểu cắn môi không đáp, mắt ươn ướt, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi rồi, chỉ là không khóc thật.
Cô luôn rõ vấn đề của bản thân, trời sinh cô đã phản ứng chậm hơn so với người khác rất nhiều, từ nhỏ đã bị ghét vì dốt, không thông minh, cũng không linh hoạt, vụng về, lúc ở nhà họ Từ cũng thế, mà nhà họ Lộ cũng vậy, cô đã rất cố gắng để khắc phục, cô cứ tưởng rằng mình đã không còn vấn đề gì nữa rồi.
Trong lòng cô rất khó chịu, nhưng đến cuối cũng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu khẽ cám ơn phó cục trưởng Lưu rồi đi.
Diêu Linh Linh rất lo cho cô, đi cùng cô về kí túc xá dọn dẹp hành lí.
Cô không biết công việc này có ý nghĩa thế nào đối với Lộ Miểu, nhưng cô biết, cô ấy rất coi trọng công việc này. Qua nhiều năm thế, cô ấy luôn cố gắng muốn bản thân trở thành cảnh sát truy bắt ma túy, cô ấy không phải người thông minh nhất, cũng không phải người có thân thủ linh hoạt nhất, nhưng nhất định là người nỗ lực nhất, bốn năm nay cô ấy luôn duy trì trạng thái lên lớp nghiêm túc, cũng là được nhận vào với thành tích văn hóa đứng nhất.
Bây giờ cứ bị loại đi như thế, đồng nghĩa nói với cô ấy rằng, nhiều năm qua cô ấy chăm chỉ như thế, chẳng qua chỉ là dã tràng xe cát.
"Miểu Miểu à, bằng không tớ hỏi giúp cậu cục cảnh sát ở thị trấn chúng ta, xem bên đó còn nhận cảnh sát hiệp lực* không nhé, giờ cậu cứ làm cảnh sát hiệp lực tạm đã, sang năm lại tiếp tục thi công chức vào chỗ bọn họ."
(*Cảnh sát hiệp trợ là ở vị trí phụ trợ, thuộc đội ngũ trị an chuyên nghiệp, có quyền lợi nhưng không có quyền lực.)
Giúp cô dọn dẹp hành lí xong, Diêu Linh Linh hỏi.
Lộ Miểu hít mũi: "Tớ còn phải nghĩ biện pháp đã, Linh Linh, cám ơn cậu."
Diêu Linh Linh cười: "Nói cám ơn với tớ làm gì chứ."
Rồi lại hỏi cô: "Tiếp đây cậu định làm gì?"
Ngay bản thân Lộ Miểu cũng không rõ nữa, bị loại quá đột ngột, nhất thời cô không nghĩ ra tiếp theo phải làm gì.
Từ khi cô tốt nghiệp liền trực tiếp vào đội cảnh sát tập huấn, không có nhà ở thành phố An, cô cũng không còn tiền, bây giờ không có nơi để đi, cô chỉ có thể về nhà trước.
Nhà cô ở vùng ngôn thôn ngoại ô thành phố An, chỉ mất hai giờ đi xe.
Nhà cô quá mức đổ nát, căn nhà trệt chỉ có ba gian phòng, vách tường bị mưa gió mài mòn loang lổ, khắp nơi đều là rêu xanh.
Cô có ba chị gái, đều đã gả đi hết, nhưng cũng không đi xa, chỉ ở quanh quẩn trong thôn, chị cả cũng chỉ hơn cô bốn tuổi.
Gả đi gần, nhưng cũng không phải điều gì tốt, hiển nhiên thường xuyên dẫn theo con về nhà mẹ đẻ ở.
Lúc cô về nhà thì chị hai và chị ba đều ở đây, cũng dắt theo con mình, ngồi trên khu đất trống ngay trước nhà, mấy dì hàng xóm cũng có mặt, câu được câu chăng trò chuyện hết ngày.
Lộ Miểu không thân với các chị ấy lắm, lúc cô mới hơn năm tuổi thì đã bị đuổi về đây, theo hiểu biết trong độ tuổi đó, cô vẫn cho rằng bố mẹ mình chính là bố mẹ của Từ Gia Diên, từ khi cô có ý thức thì đã gọi họ là bố mẹ rồi, thế nên lúc bọn họ lái xe ném cô về lại đây, cho dù cô rất hoang mang, rất sợ hãi, nhưng luôn tin lời Trần Kỳ nói, bọn họ sẽ lại thăm cô, sẽ đến đón cô về.
Cô luôn chờ đợi họ, cũng luôn sợ họ không đến đón cô. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ khiến cô sợ hãi, cô không cách nào tiếp nhận được các chị, cũng không thể hòa mình vào họ.
Nhiều khi cô chỉ ngồi một mình trong góc, sợ hãi nhìn bọn họ, không dám nói câu nào.
Mẹ cô, không tính là đối tốt với cô, nhưng cũng không xem là tệ.
Nhà này quá nghèo, hợp với đàn bà con gái, chỉ là nuôi không nổi mới đưa cô cho người khác, không ngờ lại bị gửi trả về.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm một miệng ăn là cô, mà nếp nhăn não của cô chỉ tăng chứ không giảm. Mới ban đầu thấy cô ngồi thu lu một góc không nói gì, bà còn cố đến trò chuyện với cô, nhưng khi ấy cô còn quá nhỏ, hoàn toàn không thích ứng được với nỗi sợ hãi khi bị bỏ rơi, cô không biết phải làm sao, mặc cho bà có khuyên dỗ cô thế nào đi nữa, cô cũng chỉ biết sợ hãi nhìn bà, không nói câu gì.
Dần dà bà cũng không động đến cô nữa, một gia đình với cuộc sống bị ép đến mức thở không nổi, bà không thể giành ra nhiều thời gian để đợi cô đón nhận, bà chỉ biết lắc đầu thở dài với cô, rồi cũng sai cô vài việc lặt vặt để cô làm, ví dụ như cho gà ăn, cho chó ăn.
Khi đó người bạn duy nhất của cô là những động vật nhỏ này, cùng với em trai nhỏ hơn nàng một tuổi, Lộ Tiểu Thành.
Lúc cô vừa về thì Lộ Tiểu Thành vẫn còn nhỏ, có lẽ cỡ khoảng bốn tuổi, cu cậu rất thích lết đến bên cạnh cô, ngồi trước mặt cô bi ba bi bô, thấy cô nhìn im lặng nhìn cậu thì cậu cũng không nói gì, cũng yên lặng ngồi trong góc với cô.
Cô rất ít nói, nhưng lại biết điều, gần như người khác bảo cô làm gì thì cô sẽ làm nấy, lúc đó cô chỉ cảm thấy, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, bố mẹ sẽ lại đến đón cô, cô rất muốn về nhà, cũng rất muốn đến trường.
Bây giờ cô đã lớn, không còn nỗi sợ hãi bất lực như trước nữa, nhưng rốt cuộc cũng không thân thiết lắm, nên khi trông thấy người nhà với hàng xóm ngồi trước cửa, cô cũng chỉ lên tiếng chào hỏi mà thôi.
Cô bất ngờ quay nhà khiến mọi người kinh ngạc.
"Sao lại về đột ngột thế này?" Mẹ cô hỏi.
"Trong đội... cho nghỉ."
Mọi người không hỏi nữa, cô quay về phòng, ngoài nhà lại truyền tới tiếng xì xào cúi đầu nói chuyện.
"Cũng đâu phải nghỉ lễ Tết nhất gì đâu, cho nghỉ cái gì chứ."
"Thằng Tư nhà tôi cũng thực tập bên đó mà có nghe nói nghỉ gì đâu."
"Chị gọi điện hỏi giúp tôi vì sao lại thế giùm..."
"Được rồi."
"Ôi nè, Tư đấy à, Miểu Miểu nói trong đội cho nghỉ mà sao mày không về hả... Cái gì... Không phải nghỉ à... À ờ..."
"Thằng nhóc nói sao..."
"Nói là bị loại rồi..."
...
Phía ngoài nhà bỗng chốc yên ắng, rồi sau đó lại xầm xì to nhỏ với nhau...
"Sao lại bị loại chứ... Haiz... Hồi trước đã bảo đứa nhỏ này ngốc lắm rồi mà, đâu thích hợp để đọc sách đâu, Tiểu Thành cũng phải thôi học để nó..."
"Mẹ này, mẹ nhỏ giọng lại đi... Tiểu Thành như thế, có nói cũng được gì chứ..."
"Nếu không phải để con bé đọc sách tiếp thì Tiểu Thành cũng sẽ không... Bây giờ không có Tiểu Thành mà nó lại như thế, còn tưởng có thể trông cậy vào nó chứ... haizz..."
...
Cái cúi đầu than thở cùng tia nghẹn ngào được đè nén.
Lộ Miểu đứng trước bàn ở trong nhà, nghe tiếng xầm xì bên ngoài trò chuyện, lại nhìn mình trong gương, trong lòng thấy khó chịu.
Trên song cửa treo chiếc chuông gió cũ kĩ, được gió thổi vang lên những tiếng "leng keng".
"Dì có thể đưa con về tìm mẹ được không ạ..."
"Con muốn về trường học, có thể để con đi chơi với các bạn được không..."
Cô bé sáu tuổi lén kéo lấy ống quần của mẹ, thấp giọng hỏi bà.
Trước tám tuổi cô chưa từng nói nói câu gì, thỉnh thoảng chỉ hỏi hai câu này, cứ cách hai tháng một lần, khi cô cảm thấy mình đã rất nghe lời liền cẩn thận đi xin bà ấy, nhưng đến khi cô lên tám mới được đi họng.
Cô nhìn các bạn học đeo cặp sách, còn cô lại thút thít túm lấy góc áo của bà, nói rằng cô muốn đến trường.
Từ khi lên ba cô đã đến nhà trẻ, cho đến lúc năm tuổi rưỡi thì bỗng bị vất lại đây, khi đó cô vẫn muốn được về nhà trẻ, cô thích chơi với các bạn học khác, thích sau khi tan học nắm lấy song cửa sắt trên cổng trường, từng chút từng chút thuộc lòng cái câu quảng cáo "nếu có một ngày, chợt bạn chẳng biết mình là ai...", rồi đợi mẹ đến đón cô về.
Lần đó Lộ Tiểu Thành cũng nắm tay mẹ giúp cô, ngẩng đầu, giúp cô cầu xin mẹ, nói rằng cậu muốn đi học với chị.
Cuối cùng là mẹ cô đồng ý với cậu.
Lộ Tiểu Thành... Lộ Tiểu Thành...
Ngón tay Lộ Miểu khẽ chạm lên lớp thủy tinh trên chuông gió, thủy tinh đã nứt vỡ, khiến cô bị đâm vào.
Lộ Miểu nhìn tơ máu dần thấm ra trên đầu ngón tay, một lúc sau mới rụt về.
"Nhưng phản ứng với các tình huống khẩn cấp cũng như ứng biến thì quả thật vẫn còn thiếu sót… ứng phó với tình huống cấp thiết là một loại bản năng. Còn về phần năng lực ứng biến, có vài người có thể là do ảnh hưởng của nhân tố bẩm sinh." Lời của phó cục trưởng Lưu cứ quanh quẩn bên tai.
Lộ Miểu nhìn vết thương nhỏ trên ngón tay, không biết vì sao lại bị cứa vào, rõ ràng cô chạm rất nhẹ rất chậm.
Chị ba cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô thất thần trước cửa sổ, bèn gọi cô một tiếng.
"Em không sao chứ?"
Chị hỏi, hơi e ngại những điều vừa nói bị cô nghe thấy, nhưng nhìn cô trông rất bình thường, chỉ mờ mịt lắc đầu, nên lại yên lòng.
Tình cảm giữa chị với cô em gái này không sâu lắm, có thể bởi vì liên quan đến chuyện con nuôi trước kia, nên trong trí nhớ, cô là một đứa ngu ngốc, trì độn, phản ứng cũng chậm.
Thở dài trong lòng, thì lại nghe Lộ Miểu từ tốn nói: "Chị ba, tối nay em phải về rồi, nên có thể sẽ không ăn cơm tối với nhà, lát nữa chị đừng nấu phần em."
Chị nhìn cô với ánh mắt kì lạ, rồi sau đó gật đầu: "Được."
Xế chiều hôm đó Lộ Miểu về lại thành phố An, cô vừa tốt nghiệp, không có tiền, trong lúc thực tập cũng không có tiền lương, số tiền bố mẹ chu cấp cho cô, giờ trên người cô cũng chỉ còn vỏn vẹn hai nghìn đồng.
Một căn nhà ở thành phố An thường khoảng 800 đồng, đặt cọc một trả ba*, ngay đến cả nhà cô cũng không thuê nổi nữa.
(*Một hình thức trả tiền khi thuê nhà, mới đầu sẽ lấy phí tiền thuê một tháng làm tiền thế chấp, rồi sau đó cứ ba tháng trả tiền một lần. Theo như ở đây thì trước hết Lộ Miểu phải trả 800*3+800 = 3200 đồng.)
Lộ Miểu lên mạng tìm một nhà nghỉ nhỏ, nhà nghỉ rất tồi tàn, một đêm 25 đồng, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có một tấm bảng chống đỡ.
Trong phòng mùi hôi thối, ván giường già cỗi, ngồi lên trên cứ vang tiếng cọt kẹt, dưới sàn chất đầy đồ vật, đã lâu lắm rồi không có ai quét dọn.
Lộ Miểu chịu đựng đi vào, cô vẫn muốn quay về đội điều cấm ma túy, cô nhất định phải về.
Ngồi trên giường, Lộ Miểu suy nghĩ về việc phải quay về như thế nào.
Nhưng cô không biết phải làm gì để đề cao năng lực phản ứng của mình, từ đại học cho đến kì huấn luyện, cô đều rất cố gắng, dường như trời sinh dây thần kinh phản xạ của cô đã dài rồi, người khác gặp nguy hiểm đều có thể ngay lập tức cảnh giác, còn cô lại không thể.
Đầu giường có để chiếc quạt điện nhỏ, không biết có phải do người thuê trước quên tắt hay không, mà nó cứ quay "cót két".
Phần bảo vệ của nửa trước quạt đã không thấy bóng dáng đâu, cánh quạt chuyển động với tốc độ chậm chạp, khẽ quay từng chút từng chút.
Lộ Miểu nhìn nó quay, thử đưa tay ra, muốn giữ cánh quạt lại, ai ngờ lại bị cứa vào.
Cô rút tay về, lại thử, lại bị cứa, lại thử tiếp, rồi lại bị cứa vào, nhưng vẫn thử tiếp...
Cả đêm đó, dường như Lộ Miểu chỉ ngồi đó thử nắm lấy cánh quạt.
Cô không biết phương pháp này có thể được hay không, cô chỉ muốn kích thích bản thân liên tục, để mình mẫn cảm hơn.
Đến lúc trời sắp sáng, cuối cùng cô cũng có thể nắm lấy cánh quạt xoay tròn, người mệt quá, xé lấy mảnh vải buộc lên vết thương trên tay, lúc này mới nằm ngã ra ngủ say li bì.
Đến chiều Lộ Miểu đi tìm phó cục trưởng Lưu.
Lúc phó cục trưởng Lưu thấy cô thì có hơi bất ngờ, ông cứ ngỡ hôm qua cô đã đi rồi.
Cô vẫn nhìn ông với dáng vẻ cắn môi đáng thương ấy, tinh thần không tốt lắm, mắt hơi sưng, rõ ràng đã khóc.
"Phó cục trưởng Lưu." Cô dừng trước mặt ông, "Cháu biết bọn chú cũng đã suy xét cho cháu, nhưng thật sự cháu rất muốn được ở lại. Nhất định cháu sẽ không làm liên lụy đến mọi người, có thể cho cháu thêm một cơ hội nữa được không?"
Phó cục trưởng Lưu không ngờ cô đến là vì chuyện này, hơi ngây ra, ông vốn không cố chấp muốn loại cô, chỉ là đã tiếp nhận đề nghị của Kiều Trạch, năng lực ứng phó tình trạng khẩn cấp và năng lực ứng biến của cô thật không thích hợp cho công việc nguy hiểm này, nhưng bây giờ nhìn vào đôi mắt nhỏ quật cường chực khóc ấy, trong lòng lại chẳng hiểu sao lại nảy sinh cảm giác như vướng vào tội ác.
"Lộ Miểu à, cũng đâu phải nói sợ cô làm liên lụy đến mọi người, chỉ là tình hình của cô quả thật không thích hợp. Nếu không thì..." Phó cục trưởng Lưu nhíu mày suy nghĩ, "Thế này đi, trước mắt cô cứ tập huấn kĩ đã, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho cô quản lí đăng kí hộ khẩu."
"Cháu không muốn." Lộ Miểu cắn môi, "Cháu muốn vào đội truy bắt ma túy."
"Ôi cái cô gái này..." Nhất thời phó cục trưởng Lưu không biết nên nói gì với cô, "Yên ổn ngồi trong phòng làm việc cũng rất tốt mà, sao lại muốn..."
"Phó cục trưởng Lưu..." Lộ Miểu cầm lấy cây quạt điện đặt ở bên cạnh, "Sau này cháu thật sự có thể luyện tập tốt hơn."
Cô cắm đầu phích vào nguồn, bật quạt lên: "Giống thế này này, cũng coi như là bài kiểm tra tốc độ với năng lực phản ứng..."
Lúc nói thì tay đột nhiên nhanh chóng với vào trong cánh quạt.
Tiếng quát dọa Lộ Miểu giật nảy người, lỡ tay một cái lại bị cánh quạt cứa vào tay.
"Đầu bị cửa kẹp rồi à?" Kiều Trạch đi lên trước, một tay đẩy quạt ra, nhìn tay cô, thấy trên tay cô hiện đầy vết cắt lớn nhỏ, rất nhiều, vẫn còn rướm máu.
Lộ Miểu cũng không kịp quản, sợ sai lầm vừa rồi sẽ khiến phó cục trưởng Lưu hiểu lầm, thế là tay lại nhanh chóng đưa ra, nhưng nửa chừng lại bị Kiều Trạch tóm lấy cổ tay.
"Cô điên rồi à?" Kiều Trạch tắt quạt, sắc mặt không tốt lắm.
"Này anh làm gì thế hả." Lộ Miểu rút tay ra, lo lắng nhìn phó cục trưởng Lưu: "Phó cục trưởng Lưu, năng lực phản ứng của cháu thật sự không kém như thế đâu."
Phó cục trưởng Lưu nhìn hai người, khẽ ho: "Lộ Miểu à... Tôi biết cô muốn ở lại, tôi cũng biết cô rất xuất sắc, nhưng chuyện loại người này, cũng không phải một mình tôi tự quyết."
Ông đưa mắt nhìn Kiều Trạch: "... Cô xem, có thể thuyết phục được cậu ta không."
Lộ Miểu liền thông hiểu, ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: "Là anh nói bọn họ loại tôi."
Kiều Trạch: "Bọn tôi chỉ là suy xét từ trách nhiệm tính mạng của cô mà thôi, một đội này không cần sự hi sinh vô vị."
Lộ Miểu mím môi không nói gì, chỉ phồng má nhìn anh, dáng vẻ ai oán khổ đại thâm thù, giống như anh đã bắt nạt cô vậy, trông có vẻ sắp khóc.
"Lộ Miểu" Anh gọi cô một tiếng, rất bình tĩnh.
"Tôi có thể đi thăm Lộ Bảo không?" Bỗng cô ngắt lời anh, cầu xin nhìn anh, trông thật tội nghiệp.
Kiều Trạch nhìn cô hai giây, rồi gật đầu.
Từ đây đến nhà Kiều Trạch mất hơn hai mươi phút đi xe.
Lần này Kiều Trạch tự mình mở cửa, Lộ Miểu im lặng đứng bên cạnh anh, không nói gì.
Cửa mở ra, Lộ Bảo đã đứng trước cửa rung đùi đắc ý chờ bọn họ như trước.
"Lộ Bảo này." Cô ngoắc tay với nó.
Nó liền tung tăng chạy đến.
Lộ Miểu ngồi xổm xuống trước mặt nó, cúi đầu khẽ cọ lên cái đầu nhò của nó.
Kiều Trạch nhìn cô, quả thật là bộ dạng rất yêu thích động vật.
"Vào nhà trước đã." Anh nói.
"Ờ." Lộ Miểu ngẩng đầu đáp lại anh, rồi nhìn sang Lộ Bảo, vuốt đầu nó: "Lộ Bảo, chúng ta ra ngoài chơi được không?"
Lộ Bảo "oẳng" một tiếng.
Lộ Miểu đứng lên, nhìn sang Kiều Trạch: "Tôi về đây."
Con mắt đen của Kiều Trạch chậm rãi nheo lại.
Cô vẫy tay với anh, xoay người chực đi, Lộ Bảo liền tung tăng theo sát.
Kiều Trạch: "Lộ Bảo."
Lộ Bảo làm lơ anh, chỉ tung tăng đi theo sau Lộ Miểu.
Hai tay Kiều Trạch nắm chặt trước ngực, nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu: "Lộ Miểu!"
Lộ Miểu biết anh muốn nói gì, nhưng chỉ quay đầu đáp một câu: "Cái gì?"
Kiều Trạch đưa mắt nhìn con chó nhà anh.
Lộ Miểu: "Anh tự gọi nó về đi."
Rồi xoay người bỏ đi.
Lộ Bảo cũng phe phẩy cái đuôi nhỏ đi theo cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT