... Kiều Trạch nhìn cô một cái, Cái gì gọi là tôi còn giữ thứ này?

Anh cúi người nhặt lên.

Lộ Miểu nhìn vật nọ trong tay Kiều Trạch, nhìn thế nào cũng thấy quái dị, hơn nữa hai ngày trước Ngô Man Man còn lấy Kiều Trạch làm vai chính để minh họa, cô rất khó tưởng tượng nổi khi một người đàn ông trước sau đều luôn chín chắn bình tĩnh lại bị tình dục khống chế sẽ thế nào.

Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay anh.

Tay anh giơ lên vẫy vẫy trước mặt cô: Có thể cô thích thứ này đấy, cô muốn làm gì?

... Lộ Miểu quẫn bách đỏ bừng mặt, Có anh mới muốn làm gì...

Đưa tay ra cầm lấy thứ đồ nọ: Lần trước anh nói Lộ Bảo sẽ không vô duyên vô cớ nhặt đồ đem về, không lẽ bên trong có vấn đề?

Kiều Trạch không nhìn nổi tay cô cầm thứ đó, bèn vươn tay ra lấy về.

Giấu thuốc. Anh nói, lắc vật nọ, Nửa phần trên có một đoạn ngắn rỗng ruột, có người giấu ma túy trong này.

Thuốc phiện trên mạng? Lộ Miểu nhíu mày hỏi, nhìn anh tháo thứ đồ đó ra, quả nhiên bên trong có một phần rỗng.

Cô nhớ khi Lộ Bảo đem thứ này về là đóng gói chuyển phát nhanh.

Chính là thuốc phiện trên mạng. Kiều Trạch rút điện thoại ra, mở QQ ra, đăng nhập một tài khoản mới, trong đó có nhóm chat đang hoạt động, Đây là án lệ lợi dụng mạng xã hội buôn bán ma túy, thông qua taobao hoặc nhóm chat để tiến hành mua online, sau đó ngụy trang thành đồ dùng tình dục, thông qua vận chuyển hậu cần đưa đến tay người mua.”

Anh nhấn mở một nhóm hoạt động tích cực ra: Đây là nhóm chơi ma túy ở thành phố An.

Anh quơ quơ gậy massage trong tay: Đây chỉ là căn cứ vào thông tin hậu cần của thứ này mà tìm ra nhóm chơi ma túy. Thành viên trong nhóm là 431 người, chủ và quản lí gồm 10 người, ngoại trừ một lượng lớn người dùng ma túy, trong đó còn có ba nhóm người khác, cung cấp nguồn hàng, chuyên lôi kéo con nghiện, và nhngwx kẻ dựa vào video sex để biểu diễn hoặc phổ biến phương pháp chế và hít ma túy. Ba nhóm người này được phân công tổ chức nghiêm ngặt, hợp tác chặt chẽ.”

Nhóm tương tự thế này, tìm theo đường dây này ra được hơn mười nhóm, số con nghiện hơn hai nghìn người, cả dây xích ma túy có tổng 6 tầng, đây chỉ là tầng thứ ba trong đó. Kiều Trạch lại lắc thứ đồ trong tay, Chủ nhân của thứ đồ Lộ Bảo mang về này nằm ngay trong phạm vi tiểu khu của chúng ta, hắn ta chắc hẳn ở tầng thứ ba, lần xuống dưới, hắn ta tập hợp thành viên hít ma túy ở mấy nhóm, ngụy trang ma túy thành lá trà, socola, đồ chơi tình dục, thông qua lượng tiêu thụ trên mạng mà đưa đến tay con kiện do đó kiếm được mức giá chênh lệch, mà đi lên trên, hắn chỉ là thành viên bình thường trong nhóm dùng ma túy này, mua hàng từ tầng thứ hai.

Ngón tay dài của anh trượt trong nhóm chat, màn hình dừng lại ở một đoạn văn: Bạch tuyết 5 hộp 1000 đồng, dứa 10 quả 3000 đồng, inbox riêng để mua, chỉ bán sỉ.

Đây chỉ là một trong những ám ngữ để trao đổi. Kiều Trạch tắt cửa sổ, Còn những thứ như lá trà Thiết Quan Âm, keo xịt tóc, loa máy vân vân, tất cả cô có thể dự đoán được, những thứ không ngờ đều có cả, khó lòng mà phòng bị.

Đây cũng giống như tụi Châu Kỳ, nhưng tính bí mật cao hơn, phạm vị hoạt động và tổn hại càng rộng, điều tra càng khó khăn hơn nhiều. Kiều Trạch nhìn cô, Nhưng đầu nguồn ma túy, vẫn là cùng một đám người.

Cánh tay Kiều Trạch nhẹ nhàng giơ lên, thứ đồ trong tay đã rơi chuẩn xác vào thùng tác.

Tôi vẫn là câu nói đó, tìm ra căn nguyên ma túy, ngăn chặn nguồn đó, chặt đứt luồng ma túy. Kiều Trạch vỗ tay, chỉ vào tai mình, Chúng bị thương khi truy xét căn nguyên ma túy, chỉ thiếu một bước nữa là chúng tôi có thể hoàn toàn chặn được bộ phận này, không ngờ cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, không đến nửa năm, mạng lưới ma túy này đã bí mật từ dưới đi lên, hơn nữa không ngừng lớn mạnh.

Lộ Miểu chần chừ nhìn sang anh: Vì sao lại thất bại trong gang tấc?

Kiều Trạch im lặng một lúc lâu, không trả lời thẳng: Chúng tôi đã đánh mất một phần bằng chứng rất quan trọng, nên bây giờ chỉ có thể thu thập lại từ đầu. Mà lỗ hỏng đứt đoạn này, chính là bắt đầu từ công ty Thương Kỳ. Nên cô muốn lẻn vào công ty Thương Kỳ là rất đúng.

Tôi có thể được biết là bằng chứng gì không? Lộ Miểu hỏi.

Kiều Trạch nhìn bàn, bên trên có đặt bản hợp đồng bí mật lần trước anh để cô kí tên, thái độ của anh rất rõ, những tin tức sâu hơn đều đề cập đến nội dung bí mật, anh nhất định phải bảo đảm rằng cô và anh ở cùng mặt trận.

Lộ Miểu đưa mắt nhìn đầy lưỡng lự, không dám cầm lấy bút, nếu kí tên thì cô sẽ không có đường lui.

Cô vẫn không từ bỏ được chuyện của Lộ Tiểu Thành.

Kiều Trạch cũng không ép cô, chỉ nhìn cô bất động.

Lộ Miểu mím môi im lặng một lúc: Một tuần nghỉ phép mà tôi xin đội trưởng Tiếu vẫn chưa hết, tôi muốn xem xét lại.

Kiều Trạch gật đầu: Được, lần này tự cô đưa ra quyết định.

Cám ơn. Anh trở nên nghiêm túc, bất giác Lộ Miểu khách khí theo.

Lộ Bảo không hiểu được cảm xúc dao động giữa người, thấy Kiều Trạch ném thứ kia vào thùng rác, đã sớm hì hục bới thùng rác, gắp thứ đồ đó ra, rồi lại như dâng lên vật quý đưa đến trước mặt Lộ Miểu, còn vẫy đuôi đắc ý với cô nữa, rất là đắc ý.

Lộ Miểu: ...

Cô lén liếc nhìn Kiều Trạch.

Kiều Trạch đang nhìn chằm chằm Lộ Bảo, thấy cô nhìn mình thì ngước đầu nhìn cô.

Lộ Miểu lúng túng, im lặng bước về sau hai bước, nới rộng khoảng cách với Lộ Bảo, không ngờ Lộ Bảo lại cứ đi theo, ngậm vật kia kêu ử ử với cô.

Lộ Miểu chần chừ nhìn sang Kiều Trạch: Có phải anh chưa lấy hết thứ giấu bên trong ra không?

Kiều Trạch nhìn cô: Cô đang nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp của tôi.

Lộ Miểu nói thầm: Tôi cũng chẳng nhìn ra được anh có năng lực chuyên nghiệp gì, trừ việc chỉ huy tôi cái này cái kia.

Nói xong ngẩng đầu nhìn anh: Còn nữa, làm tôi sợ nhất chính là những lúc xuất hiện đúng lúc đấy, lần nào cũng toàn thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi.

Còn nữa, ngày nào anh cũng ôm cái laptop hỏng kia, chẳng biết bận cái gì. Lộ Miểu chỉ vào máy tính anh đặt trên bàn, Rốt cuộc cả ngày anh bận gì thế?

Kiều Trạch: Chơi game.

Lộ Miểu mấp máy môi, thiếu nước liếc nhìn anh một cái.

Còn cả cái kia nữa... Lộ Miểu nhìn anh, Ngô Man Man nhất định sẽ điều tra tôi, có phải anh anh đã xử lí qua tài liệu lí lịch của tôi rồi không?

Kiều Trạch nhìn cô một cái: Tự cô biến mình thành gái lầm đường, đương nhiên phải đi theo kịch bản của cô rồi.

Mấy ngày sau Ngô Man Man nhận được báo cáo điều tra Lộ Miểu, quả thật tốt nghiệp trường đại học cảnh sát, chuyên ngành điều cấm thuốc phiện, hơn nữa năng lực chuyên nghiệp rất mạnh, thành tích tốt, có khả năng phân biệt cao với các loại ma túy, nhưng vì vấn đề tác phong cá nhân bị báo cáo nặc danh, thời đại học từng bị mời lên nói chuyện mấy lần, thậm chí từng bị khuyên thôi học, là sinh viên có vết nhơ điển hình, mặc dù sau khi tốt nghiệp thực tập ở đội cảnh sát, nhưng biểu hiện không tốt, không ít lần bị phê bình trước đám đông, mà một lần nghiêm trọng nhất là, trong khi hành động truy bắt ma túy ở cửa khẩu, không nghe tổ chức chỉ huy, tự ý hành động, suýt nữa làm nhiệm vụ truy bắt thất bại, cuối cùng bị lấy tội năng lực chuyên nghiệp không ổn và tác phong cá nhân có vấn đề mà bị loại khỏi đội cảnh sát, trở thành người duy nhất trong đám đông thực tập sinh bị loại, nhiều lần không phục tìm lãnh đạo chống án, xung đột với lãnh đạo không ngừng tăng, nhưng cuối cùng vẫn không được giữ lại như ý.

Lúc Ngô Man Man nhận được bản điều tra nay thì hẹn Lộ Miểu đi ăn.

Từ trong miệng Từ Gia Thiên cô biết điều kiện gia đình của Lộ Miểu không tốt, cho nên khá khó hiểu về vấn đề tác phong cá nhân khi cô ấy học đại học, đại khái cô có thể hiểu, chỉ là không rõ.

Vì sao em phải học chuyên ngành điều cấm thuốc phiện? Lúc ăn, Ngô Man Man làm như vô ý hỏi cô.

Giáo viên đề nghị. Đối với những vấn đề Ngô Man Man có thể tò mò, Lộ Miểu đã sớm tập qua một lần trong lòng, thế nên khi đối mặt với những nghi ngờ của cô ấy, cô đã có thể ứng đối tự nhiên, Trước kia chỉ biết nằm dí trong trường đọc sách, gia cảnh không tốt cũng không có quen biết, lúc điền nguyện vọng thì không biết phải điền cái gì, chỉ nghĩ học gì mà tốt nghiệp dễ dàng tìm việc là được, cô chủ nhiệm cảm thấy chuyên ngành này cũng khá mới, có tương lai, hơn nữa thi công chức dễ, nên đề nghị em vào học.

Nói xong, Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy: Nào biết lừa người thế chứ. Học cũng như không, bây giờ em không làm được cảnh sát, đến công ty, ai mà tuyển dụng một người học điều cấm thuốc phiện chứ.

Chuyên ngành này của bọn em, hẳn là rất dễ phân biệt ma túy nhỉ? Ngô Man Man hỏi.

Lộ Miểu mờ mịt lắc đầu: Em không biết những người khác thì sao, nhưng hình như ở mặt này em như được trời phú vậy, chỉ cần là ma túy em đã tiếp xúc, thông thường không dễ quên đi mùi vị tính trạng của nó, nên khá am hiểu chuyện phân biệt này. Hơn nữa em có thể làm quen được với lũ chó mèo, có thể điều khiển nó.

Ngô Man Man cười nhìn sang cô: Thật hay giả vậy?

Đương nhiên là thật rồi. Nói đến đây, Lộ Miểu hơi ngại ngùng, Vốn em thực tập ở đội chó nghiệp vụ, chó trong đó đều được em thuần phục nghe lời cả. Đến trước mặt em thì dù chó dữ đến đâu cũng trở nên đặc biệt ngoan ngoãn, em cũng không biết vì sao nữa, ngay đến chó nhà tổng giám đốc Kiều cũng đều nghe em.

Ngô Man Man cam thấy hứng thú: Thần kỳ thế ư?

Hôm nào rảnh đi với em sang nhà Giai Ngâm một chuyện, nhà cô ấy có nuôi mấy con chó ngao Tây Tạng, rất hung dữ, em có dám thử không?

Chó ngao Tây Tạng? Lộ Miểu do dự nhìn cô ấy, Em chưa tiếp xúc với chó ngao Tây Tạng bao giờ, không chắc có thể thuần hóa được không, chúng sẽ không cắn em chứ?

Không đâu. Ngô Man Man cười, liên tục cam đoạn, Em đừng nhìn dáng vẻ dọa người của bọn nó, thật ra rất có linh tính đất, chúng đều được Giai Ngâm nuôi, rất nghe lời cô ấy, chỉ cần không bình thường, cô ấy quát một tiếng là dừng lại, không sao đâu.

Lộ Miểu do dự một lát, sau đó gật đầu: Được ạ.

Ngô Man Man hẹn cô cuối tuần này đến nhà Hoàng Giai Ngâm.

Đến tối về nhà thì Lộ Miểu tiến hành báo cáo công việc với Kiều Trạch, nhắc đến chuyện thứ bảy này phải đến nhà Hoàng Giai Ngâm gặp mấy con chó ngao Tây Tạng cô ấy nuôi, lập tức Kiều Trạch sầm mặt: Cô có biết cô ta nuôi gì không? Cứ tùy tiện nhận lời như thế, cô có mấy cái mạng chơi với chó đây?

Rất nhanh Lộ Miểu nắm bắt được sơ hở trong lời của anh: Anh biết cô ấy nuôi gì.

Kiều Trạch nhìn cô bất động: Đừng nói lảng sang chuyện khác.

Nghiêng người cầm lấy điện thoại, đưa cho cô: Mở.

Lộ Miểu không nhận, giọng thấp xuống: Lúc anh ở Macau, biệt thự của cô ấy không có bảo vệ trị an nào mà anh còn muốn tìm đồ. Bây giờ nhà cô ấy nuôi mấy con chó ngao Tây Tạng để đề phòng người ngoài, không phải rất đáng để đến gần sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play