Cùng lúc đó ở Thánh Hoàng Vực, tộc đình Ngọc Gia, Ngọc gia chủ Ngọc Thánh Tinh gầm lớn:
- AAAAA! - Âm thanh như tiếng sấm vang vọng khắp thành Hồng Ngọc, kinh động tất cả thế lực lớn trong thành, nhiều người đang có ý định xấu thì giật mình.
Lúc này bên cạnh hắn hư không hiện ra 3 lão già, là tam đại lão tổ tạo nên địa vị của Ngọc gia hiện nay theo thứ tự là Ngọc Kim, Ngọc Đồng, Ngọc Thạch. Đều là Thiên Linh cảnh trung kỳ cường giả. Đại ca là Ngọc Kim lên tiếng hỏi, giọng điệu khá lạnh lùng:
- Tinh nhi! Có chuyện gì xảy ra làm ngươi mất bình tĩnh như thế? - Ba người bọn họ là trụ cột sống còn của Ngọc gia nên hằng ngày bế quan tu luyện không hỏi tục sự, nếu như chỉ vì vài chuyện cỏn con mà làm kinh động bọn họ hiện thân thì dù là gia chủ đương đại cũng bị chịu phạt như thường.
- Cha! Gia Bảo chết rồi! Đứa con vô tích sự của con chết rồi, nó tuy ăn chơi trác táng không lo tu luyện, cũng chả biết quản gia tộc, vô dụng bất tài nhưng con từ lúc sinh nó ra đến giờ còn chưa nỡ lòng nào đánh nó 1 cái tát. Vậy mà ra đường bị người ta giết rồi!!!! - Ngọc Thánh Tinh kích động cực kỳ, đứa con ngu dốt hằng ngày khiến hắn tức giận quát tháo nhưng còn chưa nỡ đánh vậy mà người ngoài dám giết nó.
Lúc này cả 3 lão già đều biến sắc, Ngọc Đồng, Ngọc Thạch thì nhãn thần quả nhiên, không chút kinh ngạc, có chút đắc ý nhìn Ngọc Kim, 2 lão này trước kia thấy biểu hiện của tiểu tử ăn chơi trác táng hết đánh bạc lại nhậu nhẹt gái gú này, thêm cha hắn bao che khuyết điểm thì khẳng định với Ngọc Kim rằng tính cách không dậy nổi, có ngày gây sự bị người giết, lúc đấy Ngọc Kim tuy cũng không ưng ý đứa cháu nội vô tích sự này nhưng có 2 đứa cháu đầu khiến hắn khá ưng ý nên không quan tâm lắm, còn cười chê 2 lão là ở Thánh Hoàng Vực này có ai dám không nể mặt Ngọc gia, nể mặt lão mà dám giết Ngọc Gia Bảo chứ? Cùng lắm chỉ giáo huấn 1 trận, Ngọc Đồng, Ngọc Thạch là em nên cũng không muốn phản bác. Lần đó chỉ là người lớn nói đùa cho vui, 3 lão cũng quên, nay đã ứng sự thật, khiến 2 lão kia nhớ lại thì trong lòng hiện ra chút vui thú nhỏ, dù sao chết cũng đâu phải cháu ruột 2 lão. Ba lão là anh em ruột nhưng người nào cũng đã sống qua cả vạn năm tuổi, con cháu không biết bao nhiêu đời rồi, tình cảm giữa các đời ngày càng kém, nhưng mà Ngọc Đại là một chi gia chủ nên không có tinh lực đi khai tán nòi giống, cả đời được 3 đứa con trai, 2 đứa chết khi giao chiến với các thế gia khác, chỉ còn lại mỗi Ngọc Thánh Tinh công thành danh toại, khiến lão nở mày nở mặt, Ngọc Thánh Tinh lên làm gia chủ thì không có thời gian đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chủ tâm tu hành cùng quản lý gia tộc nên con cũng có 3 đứa. Thế nên quan hệ trong các gia tộc tu tiên rất rắc rối, đôi lúc người cả ngàn tuổi gọi đứa bé mới sinh là tổ tông, lâu ngày bọn họ thấy như vậy quá rườm rà, vô dụng nên loại bỏ xưng hô theo quan hệ trong gia tộc mà lấy tuổi tác để định đời, không liên quan gì đến cha ngươi là ai, ông nội ngươi là ai. Chỉ cần ngươi trong cùng một thế hệ tuổi với ta thì chúng ta là một thế hệ.
- Là ai? Ai dám giết cháu của Ngọc Kim ta? Grừ! - Ngọc Kim giận tím mặt, nhất lại thấy 2 huynh đệ mình có vẻ tiếu ý khiến lão mất mặt, không có cách nào phát tác với 2 người bọn họ vì đồng bối, thực lực không hơn kém bao nhiêu.
- Cha yên tâm! Con nhất định dốc toàn lực Ngọc gia để truy sát hắn, cho dù hắn là ai, thế lực nào đi chăng nữa cũng chết chắc rồi! Giết người Ngọc gia chúng ta thì dù là một nô tài thì cũng phải trả giá! Người đâu!!!!!!! - Quát một tiếng lớn.
Ở ngoài tộc đường có 2 người một trái một phải tiến vào động loạt:
- Có thưa gia chủ!
- Treo giải thưởng 2 Địa Linh khí, 1 viên Địa Tâm Đan, 50000 linh ngọc thượng phẩm truy nã kẻ này toàn Thánh Hoàng Vực cho ta. - Nói xong trước mặt hắn hiện ra hình ảnh 3 chiều của Lam Vũ.
- Vâng! Thưa gia chủ, bái kiến 3 tộc lão! - Hai người trái phải đồng thanh rút lui thật nhanh để ban bố nhiệm vụ.
Thấy 2 vị hộ pháp bên cạnh mình đã đi làm việc, Ngọc Thánh Tinh vẻ mặt tàn độc thốt:
- Một lần này con muốn Thánh Hoàng Vực biết Ngọc gia chúng ta không phải ai muốn cũng có thể khi dễ được! Kẻ này tự xưng Hạ Cửu Vĩ...ặc… - Nói tới đây hắn im bặt, gương mặt khó coi cực kỳ.
- Hạ Cửu Vĩ? Ta trước giờ chưa nghe có cao thủ nào họ Hạ! Chẳng lẽ vô danh tiểu tốt? - Ngọc Kim hít thở hừ hừ lạnh giọng.
Ngọc lão đại đang tức giận nên không để ý biểu hiện trên mặt đứa con trai của mình, nhưng Ngọc Đồng và Ngọc Thạch thì thấy. Ngọc Thạch nhíu mày, trầm giọng:
- Sao? Có gì không đúng à? - Ngọc Kim cũng trừng mắt nhìn Ngọc Thánh Tinh.
- Dạ! Là..là trước khi Gia Bảo chết, một tia linh thức của con nhìn thấy...nhìn thấy. - Nói tới đây hắn không khỏi đổ mồ hôi.
- Nhìn thấy cái gì? Còn không mau nói, ngươi đường đường là gia chủ một đại gia tộc mà ấp a ấp úng như một đứa trẻ thật khiên ta mất mặt. - Ngọc Kim đang giận lại thấy biểu hiện của Ngọc Thánh Tinh thì quát lớn, đối với một gia chủ một gia tộc lớn thì biểu hiện đó là biểu hiện của sự yếu kém, nếu người ngoài thấy được không cười rụng răng mới lạ. Hai lão còn lại thấy sự việc hình như không ổn.
- Dạ! Con thấy Hạ Cửu Vĩ kia sử dụng là Cự Linh Pháp Tướng. - Sau khi bị cha quát thì Ngọc Thánh Tinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp thật nhanh, nhưng biểu tình thì vô cùng nghiêm trọng.
- Cái gì??? - Ba lão đồng thanh, từ tức giận sang kinh hãi, Cự Linh Pháp Tướng là đặc hữu của Thiên Linh cảnh cường giả, không những vậy mà còn đại diện cho cường giả trong Thiên Linh cảnh, người đó phải từ Hồn Giới của bản thân mình ngưng tụ ra Thiên Tâm, từ Thiên Tâm suy diễn ra hình hài pháp tướng riêng của bản thân mới có thể hiển hóa Cự Linh Pháp Tướng, 3 lão còn ở trong giai đoạn cố gắng lĩnh ngộ Thiên Tâm, lấy đâu ra pháp tướng. Tuy rằng không nhất định phải cảnh giới cao hơn 3 lão mới có thể ngưng tụ pháp tướng, chỉ cần vừa tấn giai cũng có thể làm được nhưng điều đó còn tùy thuộc vào thiên tư của người đó nữa, chỉ có tuyệt thế thiên tài mới có thể ngay lúc Thiên Linh sơ kỳ ngưng tụ pháp tướng. Ba lão thiên tư ở Thánh Hoàng Vực ngày xưa cũng xưng là thiên tài nhưng đến bây giờ đã tu luyện tới Thiên Linh trung kỳ rồi mà vẫn còn chưa chạm được Thiên Tâm, nghe nói Cự Linh Pháp Tướng cường giả dù là sơ kỳ cũng có thể đánh ngang tay hoặc hơn trung kỳ bình thường.
Thấy biểu hiện của 3 lão, Ngọc Thánh Tinh đối với quyết định truy nã vừa đưa ra ngập ngưng:
- Chuyện này...chuyện này….
- Còn chuyện này cái gì nữa? Còn không mau gọi Tả Hữu hộ pháp lại trước khi hắn ban bố truy nã. Người này không thể chọc, nếu vì ngươi đời gia chủ này mà Ngọc gia suy tàn thì chúng ta là tội đồ thiên cổ của Ngọc gia. - Ngọc Kim quát lớn, lão không chắc đối phương có mạnh hơn lão không, nhưng nếu thật sự là Cự Linh Pháp Tướng thì dù hận thù thế nào lão cũng không thể đem vận mệnh của gia tộc ra cược được. Làm trưởng lão và gia chủ của một gia tộc lớn ngày thường quyền thế tung hoành rất oai phong nhưng chuyện gì muốn làm thì đều phải nghỉ đến gia tộc trước tiên, an nguy và lợi lích. Bản thân mình là thứ sau cùng nghĩ đến.
- Dạ, dạ! Con lập tức đi thu hồi mệnh lệnh. - Ngọc Thánh Tinh vội cuối đầu con như là nhận lỗi.
- Còn nữa, chuyện này không truyền ra nhưng để hệ thống tình báo và nội gián của chúng ta chú ý người này, nếu phát hiện thì lập tức đưa tin về gia tộc, đừng để người ta cảm thấy khó chịu, nhớ phải bí mật. - Ngọc Đồng ra thêm lệnh, lão cũng muốn hứng thú biết hành tung của người thần bí này. Ngọc Kim và Ngọc Thạch nhìn Ngọc Đồng rồi gật đầu, ngoài việc không được chọc đối phương thì bọn họ còn muốn tình báo để có thể chơi một vài chiêu gì đó để lôi các gia tộc đối địch xuống nước. Vì quyết định ngày hôm nay mà sau này 3 người bọn họ cảm thấy may mắn, may mắn vì đã không chọc phải hung thần ma quỷ kia.
- Dạ! - Ngọc Thánh Tinh biến mất.
======== Đã 3 ngày trôi qua, cuối cùng Lam Kết Y mới tỉnh, cũng có thể hoạt động dù không linh hoạt lắm, thương thế còn chưa hồi phục.
Suy cho cùng nàng cũng chỉ mới là Nguyên Linh cảnh, tốc độ khôi phục thua xa Địa Linh. Lam Vũ đang ngồi trên xe, thấy vậy thì cười nói:
- Thế nào? Có sao không? - Nhìn người đẹp trên bụng có một vết thương lớn như thế khiến anh có chút cảm thương, anh qua thế giới này cũng đã lâu, người cũng giết nhiều rồi, nhưng đối với bạn bè thì dù bị thương nhỏ anh cũng có chút lo lắng, đó là thói quen lúc ở trái đất đã ăn sâu rồi dù biết tu linh giả như thần tiên với người phàm tục, sẽ không chết.
- Không sao! Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi! Chỉ là ngoại thương mà thôi. Ahh! - Vừa ngồi dậy thì nàng lại ngã xuống, có lẽ do đau. Lúc vừa bị thương thì còn chưa có cảm giác gì, đau cũng ráng nhịn được, chứ sau khi nghỉ ngơi sơ cứu xong, lúc đấy mới thấy đau, sức lực cũng không muốn dùng, thế là té ngã.
- Ta không biết chữa thương. Cô cầm mấy cái nhẫn này xem bên trong có gì dùng được cứ dùng. - Lam Vũ hư không lấy ra hơn chục chiếc nhẫn không gian, là lượm được sau khi giết đám người Ngọc gia cũng lính đánh thuê.
- Không! Của ngươi ngươi cứ cầm đi! Ta không góp sức gì, không tiện cầm. - Nàng từ chối, dù sao thì đám vật phẩm này đều là Lam Vũ một mình cướp được, nàng không có công, sao dám thụ lộc. Tâm của nàng đối với Lam Vũ vừa có một chút xíu tỉnh cảm nữ với nam dù sao thì nàng là bán yêu, nàng cũng cho là anh cũng bán yêu, còn lại đa phần là kính sợ của một tiểu bối đối với tiền bối.
- Cầm đi! Ta lấy mấy thứ này làm gì! Sớm hồi phục chúng ta còn tiếp tục hành trình. Nếu như cô muốn sau này có thể đến quê hương của ta chơi, thì Thiên Linh là không đủ, cố gắng lên! - Bạn anh quá ít, nếu như trong dòng sông sinh mệnh xác định trước là vô tận năm tháng của anh có người anh thương, có bạn bè cùng bước theo nữa vậy là hạnh phúc rồi, Thiên Linh chưa nói tới thọ nguyên không theo kịp, muốn vượt qua thế giới tinh thần của vị tiên kia để đến giải Ngân Hà, nơi có trái đất thì khó quá.
- Được! Ta lấy, ta lấy hết! - Nghe như vậy thì Lam Kết Y nhận hết đám nhẫn rồi lục lọi trong đó kiếm thứ gì đó có lợi cho bản thân mình. Nàng không muốn bản thân mình một ngày nào đó bị anh bỏ quá xa, vốn là mục tiêu của nàng thăng cấp Thiên Linh cảnh là hạnh phúc rồi, nhưng giờ chí của nàng vươn tới Linh cảnh, thậm chí là Tiên cảnh.
- Trên Tiên là Thần! Cố gắng lên, không gì là không thể! Hehe! - Lam Vũ nhá hàng một chút, sau khi đạt được thông tin từ truyền thừa Nữ Thần Thời Gian, anh còn biết được trên Tiên cảnh còn có Thần cảnh, còn biết được Tam Thiên Giới một thời đại tối đa chỉ có thể sinh ra 11 vị thần của chín hệ nguyên tố, trong đó 5 vị của Ngũ Hành nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, 2 vị của Phong và Lôi, đó là 7 vị thần nguyên tố, còn 4 vị còn lại thì mạnh mẽ vượt trội 7 vị còn lại, đó là Tự Nhiên Thần tiến hóa từ Ngũ Hành, Hủy Diệt Thần tiến hóa từ Phong Lôi, Hắc Ám Thần và Quang Minh Thần, gọi là Đại Thần. Từ xưa tới nay sau khi Hắc Ám, Quang Minh tử vong triệt để thì chưa bao giờ sinh ra một lần nữa, truyền thừa đoạn tuyệt. Tam Thiên Giới đồn rằng truyền thừa của Hắc Ám Thần ( Thần Bóng Tối) được cất giữ ở Thần Điện Bóng Tối nhưng hàng vạn năm trôi qua, tất cả thế lực từ lớn như Ngũ Hành Thiên, cho tới bé như Lam gia đều tiến vào thám hiểm qua nhưng chưa từng thu hoạch được gì, ngoài ra tỉ lệ tử vong cực kỳ cao ở trong trung tâm thần điện dẫn đến các thế lực lớn mất mát quá nhiều thiên tài, bọn họ đã từ bỏ hi vọng, chỉ còn những gia tộc nhỏ như Lam gia, Ngọc gia, Tài gia.v.v. các loại hàng năm đều tiến hành thám hiểu ở các khu vực ngoài lề, không dám bước chân vào thần điên chân chính, thu hoạch cũng chẳng bao nhiêu. Đợt vừa rồi có Lam Vũ, các đại thế gia ở Thánh Hoàng Vực mạo hiểm đưa con em vào trung tâm thần điện thì bị cơ quan dịch chuyển tới phụ cận Điện Thờ Thời Gian chết sạch, coi như lỗ nặng. Mà đó chỉ mới là vừa bước vào thần điện, chưa tiến vào trung tâm, trong thần điện bóng tối bao phủ vô biên vô tận, chỉ có dạ minh châu đặc hữu ở Thế Giới Hỗn Loạn mới có thể chiếu sáng một ít, phải nói dù là thiên tài tuyệt thế Ngũ Hành Thiên tiến vào cũng không khác gì thằng cận thị, bởi vậy bọn họ đều từ bỏ. Không biết từ thời đại nào, Thời Gian Thần và Không Gian Thần đã tuyệt tích từ trận đầu tiên với Nguyên Giới, không ai tìm thấy được nữa, ít nhất Hắc Ám Thần còn lưu lại thần điện. Thế gian này ngoài những vị thần còn sống sót ra đều đã quên đi tồn tại của bọn họ, Lam Vũ cũng vô tình đi theo đám tử ẹo Thánh Hoàng Vực mới có cơ duyên kích hoạt được phần Thời Gian chi Đạo trong Hắc Ám Thời Không.(đây là phổ cập kiến thức, không phải ta dài dòng- Kai)
- A! Trong này có Thăng Địa Đan, đan dược giúp cảm ngộ đại địa, giúp tăng khả năng đột phá Địa Linh! Liệu Thương Đan, đan dược chữa thương thân thể cho linh giả cấp Địa Linh, ta là Nguyên Linh nuốt cái này có chút lãng phí nha! Đám người Thánh Hoàng Vực này quả nhiên giàu có, linh kỹ công pháp không ít, đáng tiếc sài không được…
- Cứ nuốt đại đi, thương thế càng nhanh càng tốt! Thăng Địa Đan gì đó dùng luôn đi, sớm ngày tiến giai Địa Linh! - Đối với Lam Vũ làm gì có khái niệm tiếc của chứ, đồ này là hàng ăn cướp được, cũng không phải là hàng mình cực khổ kiếm ra. Vả lại sau này anh khẳng định phiền phức còn nhiều hơn, đồ phi nghĩa khẳng định sẽ ngày càng nhiều, không sợ thiếu.
- Đợi lúc nào kiếm được chỗ yên tĩnh bế quan đã, chúng ta đang trong lữ trình, sợ rằng bị quấy rối trong quá trình, hại nhiều hơn lợi. - Lam Kết Y thoáng do dự, việc tu luyện là đi ngược ý trời, nếu trong lúc quan trọng bị phân tâm một chút chỉ sợ nhẹ tu vi tụt dốc, nặng thì toàn phế hoặc tử vong. Bởi vậy ai tu luyện đều tìm một nơi yên tĩnh bế quan, cấm người ngoài lai vãng.
- Ở trong xe này luôn, ta sẽ biến ra không gian lớn hơn! Tin tưởng ta, nếu có thứ gì trên đường cản trở cô tu luyện ta nhất định sẽ gạt bỏ trong giây lát. - Biết bao giờ mới dừng lại đoạn lữ trình dài dòng tới Thanh Hoa Thiên này, lại còn thời gian chờ đợi cho Lam Kết Y bế quan nữa, nhàm chán khiến Lam Vũ không muốn, anh tin tưởng rằng Thánh Hoàng Vực mạnh nhất chỉ là Thiên Linh trung kỳ, nói như vậy thì Thiên Linh cảnh hẳn là rất thưa thớt. Chỉ cần không phải Thiên Linh cảnh thì anh hoàn toàn có thể 1 giây tất sát, dựa vào sự bất ngờ của Không Gian chi Đạo, kiến thức về yếu điểm chí mạng trên cơ thể người nghiên cứu lúc còn đi học đại học, độ ăn mòn bá đạo của Hắc Ám lực.
- Được! - Tự dưng bây giờ Lam Kết Y rất tín nhiệm Lam Vũ.
Đoạn hành trình tiếp theo khá là êm đềm, Lam Vũ sau khi nhận nhiệm vụ dẹp hết những thứ gây kinh động quá trình cảm ngộ Thăng Địa Đan cho Lam Kết Y, trên đường cứ thấy yêu thú nào lại gần là từ xa dùng cổng không gian giết chết, gặp người thì vô tình đi ngang qua thì đẩy hắn đi xa, kẻ có ý xấu thì bị loại bỏ, một đường huyết sát vô tình, thỉnh thoảng lão nhị đi ra còn huyễn hóa súng ngắm mà bắn từ xa. Dù sao đoạn đường giao lộ giữa hạ vực và trung vực thì mạnh nhất cũng chỉ là Địa Linh cao thủ, không có gì khó. Đoạn đường này giúp anh từ vừa mới tiến giai tầng 4 trung kỳ lên tầng tầng 4 trung kỳ đỉnh, chỉ một chút nữa là lên hậu kỳ.
=========
Dạo này ở thành Hắc Thiết, một ngôi thành cở trung ở biên giới tiếp giáp giữa Lam Thiên Vực và Thánh Hoàng Vực nổi lên lời đồn về Hắc Ám Cuồng Ma, tàn sát bừa bãi trong giao lộ của gió, chưa có ai nhìn thấy mặt của hắn, chỉ biết hắn ngồi trong một chiếc xe lớn( vì thấy nó có 4 bánh giống xe ngựa, xe linh thú nên gọi là xe, không giống chiến xa lắm) bất cứ người hay linh thú tới gần đều vô thanh vô tức chết hoặc bị bất ngờ truyền tống đi xa. Thủ đoạn tàn ác, không hỏi lý do….
Ngoài cửa thành có một đôi nam nữ đi vào. Nam thì nhìn như phàm nhân bình thường chẳng có điểm nhấn, nữ tử thì xinh đẹp như hoa, khí tức cao thủ Địa Linh cảnh. Thấy thế thủ vệ cổng thành cũng không dám làm quá, chỉ thu phí linh ngọc không dám bắt chẹt. Sau khi đôi nam nữ đi vào thì thủ vệ kia mới nói nhỏ với người bên cạnh:
- Ta đang trong ca trực, ngươi nhanh chóng về phủ thành chủ báo với La thiếu gia, có giai nhân tiến vào thành, còn việc bối cảnh cứ để hắn lo, nhanh để còn lãnh thưởng tối ta với ngươi lai rai. - Làm việc gác cổng thành lương lậu bèo bọt, không đủ tu luyện, vì thế từ lâu mấy người ở đây đều kiếm việc làm thêm kiếm thu nhập, đơn giản nhất là thấy nữ nhân xinh đẹp cứ thông báo với La thiếu gia phủ thành chủ, người được dân trong thành mỉa mai là Dâm thiếu gia, người này tu luyện công pháp thải âm bổ dương, thông qua xxx mà thăng tiến, không ngại nhiều gái đẹp, càng đẹp càng tốt, gái đẹp cả thành này hắn hốt gần hết, nhưng số phận các cô gái ấy không những không đẹp mà còn thê thảm, bị hắn hút tinh khí nguyên âm quá các lần xxx dần dần héo mòn, sinh cơ hao tổn rồi chết. Nhưng thế lực gia đình hắn lớn, chả ai làm gì được. Tên này còn tồn tại đến ngày nay mà không bị tru diệt cũng vì tính thông minh này của hắn, hắn chỉ ra tay với các cô gái không có thế lực hoặc thế lực yếu kém hơn nhà hắn. Riết hồi cả thành gái đẹp cũng hết, không lén trốn đi thì cũng bị hắn bắt hấp chết, thế nên hắn cuối cùng móc câu với đội thủ vệ, có gái đẹp tiến vào cứ thông báo hắn, nhất định có trọng thưởng. Sau khi có thông tin hắn sẽ cho người điều tra về thân phận đối phương, nếu như có hậu trường lớn thì hắn làm như không biết, cũng không dám làm gì đối phương, ngược lại nếu như yếu nhược thì ra tay ngay.
Ở phủ thành chủ, một thanh niên nhìn đẹp trai lịch sự cầm trên tay một cái quạt phe phẩy:
- Sao, có mỹ nhân tiến vào thành à? Tốt lắm, nguơi tiến tới tìm Trần quản gia lãnh tiền đi.
Binh báo nghe vậy thì mừng, rối rít cảm tạ rồi thối lui, thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay mình với thằng bạn trực ca, có kèo thơm. La thiếu nhếch mép cười, gọi tới một người áo đen:
- Ngươi đi điều tra lai lịch mỹ nhân đó cho ta, còn có nam tử bên cạnh nữa. Nhớ đừng điều tra triệt để. Lui đi.
- Vâng! - Hắn ôm quyền thối lui, rồi biến mất...…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT