Tấn Phi ngẩng ra, định mở miệng đáp lời, lại nghe thấy Cung Dạ Tuyệt nói tiếp:”Nhìn thuốc này, Tấn Phi thật đúng là cẩn thận…”

Dược…

Tấn Phi chỉ cảm thấy bỗng dưng lạnh người. Chớ không phải là hắn đã phát hiện được cái gì rồi?

Nàng nâng đôi mắt lên, nhìn Cung Dạ Tuyệt, chống lại đôi mắt lạnh như băng của hắn.

Đôi mắt sâu thẳm, sâu không thấy đáy, giống như băng tuyết vạn năm, chỉ liếc mắt nhìn qua, trong lòng đều lạnh lẽo.

Phút chốc, đôi môi mỏng của Cung Dạ Tuyệt khẽ giương lên, cả người, phát ra hơi thở quỷ dị.

Sau lưng Tấn Phi thậm chí còn xuất hiện mồ hôi lạnh.

Một hồi lâu, Tấn Phi mới phục hồi lại tinh thần.

Nàng cười mỉa:”Cần gì phải nói vậy? Chiếu cố Hoàng Thượng, là việc ta nên làm.”

“Phải không?” Trong đôi mắt sắc bén của Cung Dạ Tuyệt, hiện lên mấy phần sát ý.

Tấn Phi rùng mình, chợt, gượng cười:”Hoàng thượng, thần thiếp còn có việc, xin rời đi trước, không quấy rầy phụ tử hai người đoàn tụ…”

“Ân, đi đi.” Trạch Đế - Cung Việt cũng chỉ phất phất tay.

Tấn Phi không dám tiếp tục ở lại nữa, bước chân vội vàng, cho đến khi ra khỏi Long Thanh cung, sắc mặt mới hoàn toàn trở nên âm trầm.

Quay đầu, phân phó cung nữ đang đi theo phía sau:”Đi, mời Lăng Vương tức tốc vào cung---“

Trong Long Thanh cung, chờ sau khi Tấn Phi rời đi, Cung Việt lệnh bọn cung nữ thái giám rời đi.

Cung Dạ Tuyệt lấy ra một viên thuốc, để Cung Việt ăn vào.

“Phụ hoàng, đây là Trăm Ngưng hoàn, tạm thời có thể khắc chế độc tố trong cơ thể của người.”

Trạch đế Cung Việt kinh ngạc nhìn Cung Dạ Tuyệt:”Con biết ta trúng độc?”

“Dạ.” Cung Dạ Tuyệt hừ nhẹ:”Bọn họ lại dám đối đãi phụ hoàng như thế.”

“Đều chỉ là vì ngôi vị hoàng đế kia a…” Cung Việc có chút đau lòng than nhẹ.

Hắn nàn vạn lần không nghĩ tới, nữ nhân của hắn, nhi tử của hắn, sẽ vị ngôi vị hoàng đế mà đưa hắn vào tử lộ.

Thật lâu sau, Cung Việt mới chú ý viên thuốc đang cầm trên tay, ngửi hương vị viên thuốc, hắn kinh ngạc:”Trăm Ngưng hoàn, đây không phải là bí dược độc môn của Quỷ y sao?”

Cung Dạ Tuyệt nhướn mi:”Nhân duyên trùng hợp, nhi thần may mắn có được thuốc này…”

Thấy Cung Dạ Tuyệt không muốn bàn luận nhiều về vấn đề này, Cung Việt cũng không hỏi thêm nữa, sau khi dùng xong viên thuốc, lúc này mới chú ý người đi theo bên cạnh Cung Dạ Tuyệt.

Đó là một nữ tử xiêm y màu tím, rõ ràng là đang đứng ở nơi đó, nhưng hơi thở tựa như đều bị thu lại, căn bản không dễ để cho người khác phát hiện:”Đây là?”

Cung Dạ Tuyệt vươn tay, ôm lấy thắt lưng của Sở Khuynh Nguyệt:”Phụ hoàng, đây chính là Vương Phi duy nhất của nhi thần.”

Dùng xong viên thuốc kia, hơn nữa lại vì chuyện Cung Dạ Tuyệt trở về nên tâm tình cực kỳ tốt, sắc mặt Cung Việt rõ ràng có chuyển biến tốt hơn trước nhiều.

Nhưng sau khi nghe xong câu nói này của Cung Dạ Tuyệt, sắc mặt lại hơi thay đổi.

Cung Việt nghiêm mặ:”Nhưng con là người của hoàng thất.”

“Người của hoàn thất thì như thế nào? Những thứ dung tư tục phẩm khác ta đều nhìn rất chướng mắt, cuộc đồi này, một người duy nhất là đủ rồi.”

“Cho dù là Phụ hoàng cố ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con?” Cung Việt nhíu mày.

Khoé môi Cung Dạ Tuyệt giương lên:”Đúng, nàng sẽ là nữ nhân duy nhất cuộc đời này của con.”

Nói xong, lực đao trong tay hắn lại mạnh hơn, đem Sở Khuynh Nguyệt ôm chặt vào trong lòng.

Nữ nhân duy nhất…

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Cung Việt, ngay cả Sở Khuynh Nguyệt, cũng đều đồng loạt chấn động.

Ở gầm trời này, có mấy người dám nói ra lời này?

Thời đại này, nam nhân tam thê tứ thiếp, ivốn là chuyện rất bình thường, huống chi, Cung Dạ Tuyệt lại là người của hoàng thất.

Sở Khuynh Nguyệt quay đầu, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, chống lại ánh mắt kiên định của Cung Dạ Tuyệt.

Thần sắc kia, không giống như đang làm bộ.

Có thể cảm nhận được thần sắc của Sở Khuynh Nguyệt, Cung Dạ Tuyệt mỉm cười nhìn Sở Khuynh Nguyệt, trong nụ cười lộ ra cực kỳ ôn nhu:”Nương tử, ta chỉ muốn một nương tử là ngươi đã đủ rồi---“

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play