Gương mặt kia, hình như có chút yêu nghiệt, trắng như ngọc, lại mang theo vài phần suy nhược trong suốt.
Lại nhìn đến đôi mắt phượng thâm thuý như hàn đàm ngàn năm kia, hẹp dài như được điêu khắc tỉ mỉ.
Đôi mắt kia, đáy mắt trong suốt, lại bị ba tầng hàn quang trong vắt che lấp, khiến cho người nhìn vào không dám tiếp tục thăm dò tiế. Không cẩn thận một chút, liền sẽ bị đôi mắt này hút vào, bị chủ nhân của đôi mắt này nhìn thấy nội tâm.
Rõ ràng là một nam tử yêu nghiệt, lại khoác lên bộ y phục màu trắng, cũng chỉ là một bộ y phục trắng đơn giản, lại có thể tô đậm dung mạo mê hoặc chúng sinh của hắn. Tựa như màu trắng này trời sinh chính là dành riêng cho hắn.
Mấy nha hoàn bên cạnh đã sớm si ngốc, các nàng chưa từng thấy qua nam tử dung mạo tuấn mĩ như vậy…
Vừa mới đi vào nơi này, Cung Dạ Tuyệt liền cảm giác được những tầm mắt nóng cháy xung quanh mình, mặt cũng không đổi sắc, trực tiếp đi lên phía trước. Tầm mắt như vậy, hắn đã sớm hình thành thói quen.
Sở Khuynh Nguyệt cùng hắn sóng vai đi cùng, cũng cảm nhận được ánh mắt như lang như sói của đám nha hoàn này.
Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt chợt loé, đáy lòng thầm than, thật sự là một đám háo sắc, chưa nhìn thấy qua nam nhân như vậy sao?
Tên ôn thần này, cũng có thể chịu được nhóm háo sắc như vậy sao?
Nhưng mà…
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên vài phần nghi hoặc. Vì sao đáy lòng của nàng, lại có chút không thoải mái…
Ho nhẹ ra tiếng, Sở Khuynh Nguyệt quát lạnh:”Đã nhìn đủ chưa?”
Trong lời nói của nàng, xen lẫn vài phần lực đạo.
Chỉ trong chớp mắt, đám nha hoàn từ trong si mê nhanh chóng hoàn hồn lại.
“Nhìn thấy Tuyệt Vương còn không chịu hành lễ? Có biết quy củ hay không?” Đầu mày Sở Khuynh Nguyệt giương lên, quay đầu, nhìn về phía Chu Hối Tiêu đang đi theo phía sau:”Làm sao bây giờ đầy, đồng chí Trư Biết Cười, ta đã nói là ngươi nên cáo lão về quê, ngươi nhìn xem đám hạ nhân do ngươi quản giáo này---“
Chu Hối Tiêu vẫn không đem Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt để vào trong mắt, hắn đứng bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng:”Không phải là bọn họ không biết quy củ, mà là Tuyệt Vương từ nhỏ đã rời đi, người trong phủ đối với Tuyệt Vương căn bản không quen thuộc. Những năm gần đây, nếu không có lão nô chống đỡ toàn bộ Vương phủ này, chỉ sợ Vương phủ đã sớm suy tàn, vị cô nương này, ngươi bây giờ làm sao có thể nói ra được những lời này a.”
Lời này vừa nói ra, liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người Cung Dạ Tuyệt, thuận tiện âm thầm ca tụng “Công tích vĩ đại” của bản thân.
Sở Khuynh Nguyệt nghe thấy lời này, đáy mắt hiện lên lãnh ý.
Rõ ràng là thân hình nhỏ bé gầy yếu, lúc này, lại tản ra khí thế vô tận.
Tiếng nói lành lạnh, vang vọng khắp toàn bộ đại sảnh:”Ngươi vốn chính là nô tài trong phủ này, tất nhiên phải an phận thủ thường làm tròn trách nhiệm của nô tài, chuyện làm không tốt, nên phạt! Chu quản gia ngươi còn có ý kiến gì không?”
Trong giọng nói kia xen lẫn khí thế, làm cho Chu Hối Tiêu ngẩng ra.
Hắn không thể ngờ, nữ tử đi bên cạnh Tuyệt Vương này, thì ra là cao nhân thâm tàng bất lộ!
Lúc nãy, hắn căn bản không thể dò thám được hơi thở trên người nàng.
Nói chun, chỉ có hai loại tình huống mới tra xét không được hơi thở vũ đạo dao động trên người đối phương. Một là đối phương căn bản không thể tu luyện vũ lực, còn lại một tình huống khác, chính là thực lực của đối phương còn cao hơn mình rất nhiều.
Chu Hối Tiêu đương nhiên sẽ không cảm thấy được thực lực của Sở Khuynh Nguyệt sẽ cao hơn hắn.
Hắn là cao thủ Vũ Giai tứ cấp, tuy rằng không tính là đứng đầu, nhưng cũng có thể là cao thủ trong cao thủ. Hắn tuyệt đối không tin nha đầu còn trẻ tuổi trước mặt này thực lực so với hắn còn cao thâm hơn!
Nhưng mà hiện tại…
Hình như hết thảy đều đã thay đổi.
Chu Hối Tiên ngẩng đầi, chống lại đôi mắt sâu thẳm của Sở Khuynh Nguyệt.
Chỉ liếc mắt một cái, lại giống như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấy xương…
Chu Hối Tiêu không cảm giác được bản thân mình đang rùng mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT