Cẩm Nhi nghe vậy, kinh ngạc trong mắt càn thêm sâu:”Cô gia thật lợi hại.”

“Đúng vậy.” Ám Ảnh có chút tự hào gật đầu.

Chủ tử nhà hắn tất nhiên phải lợi hại rồi.

Bất quá, người có thể khiến cho chủ tử nhà hắn tự tay giết người, thì càng lợi hại hơn.

“Được rồi, đừng lên mặt, lợi hại hay không cũng không phải là ngươi. Ta hỏi ngươi, còn bao lâu nữa mới có thể đến Tây Trạch a? Chúng ta đã đi nhiều ngày rồi.”

“Tây Trạch a, sắp rồi, chạy thêm hai canh giờ nữa, hẳn là sẽ đến.” Ám Ảnh nhìn sắc trời, trả lời.

Quay đầu, hắn lại liếc mắt nhìn Cẩm Nhi, nhẹ lắc đầu.

Hắn đột nhiên phát hiện, tiểu nha đầu này, hình như có chút không hiểu phong tình*(lãng mạn)…

Bên trong xe ngựa, Cung Dạ Tuyệt nâng đầu chân mày, nhìn Sở Khuynh Nguyệt đang nhắm hờ đôi mắt:”Như thế nào? Vi phu làm việc có khiến nương tử hài lòng?”

Sở Khuynh Nguyệt cũng không mở mắt ra, hừ nhẹ:”Nếu như khi nào rãnh rỗi ngươi tìm một ít ngà voi mang đến, ta sẽ càng thêm hài lòng.”

“Ngà voi? Nếu như ngươi thích, ta liền đi tìm cho ngươi trăm cái ngàn cái.”

Cung Dạ Tuyệt nói xong, Sở Khuynh Nguyệt đang dựa vào một bên.

Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ mở mắt ra:”Qủa nhiên là miệng chó không thể khạc ra ngà voi…”



Sắc trời, dần dần ảm đạm.

Bọn họ cuối cùng vẫn trước lúc trời tối, chạy đến Tuyệt Vương phủ.

Cung Dạ Tuyệt, nhị hoàng tử Tây Trạch, người ta nói lão hoàng đế đối với mẫu phi của Cung Dạ Tuyệt cực kỳ sủng ái, nên đối với hắn cũng thật là bất đồng.

Không chỉ khi hắn còn nhỏ tuổi đã phong vương, thêm nữa lại trong thành xây cho hắn một toà Vương phủ cực kì xa hoa.

Chỉ là đáng tiếc, vào lúc Cung Dạ Tuyệt lên tám, kiểm tra ra thể chất phế vật của hắn. Hơn nữa quan hệ giữa Tây Trạch cùng Phong Lạc lúc đó cũng đang gây gắt, năm Cung Dạ Tuyệt mười hai tuổi đã bị đưa đến Phong Lạc, trở thành con tinh.

Cho nên, hắn đã ngẩn ngơ ở đó suốt tám năm.

Bên ngoài Tuyệt Vươn phủ, tối đen một mảnh.

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại.

Sở Khuynh Nguyệt xốc màn xe lên, nhìn cửa lớn quạnh quẽ, quay đầu nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt:”Thế nào? Người trong phủ của ngươi không biết hôm nay ngươi trở về?”

“Ai sẽ để ý đến sự sống chết của một phế vật?” Cung Dạ Tuyệt khẽ cười một tiếng, trong giọng nói, lại lộ ra hàn ỳ vô tận.

Nhìn thần thái như vậy của Cung Dạ Tuyệt, hàn quang trong mắt Sở Khuynh Nguyệt nhẹ lướt qua:”Một đám không có mắt nhìn người, nhìn xem sau này ta sẽ giáo huấn bọn họ như thế nào!”

Lúc này, hai tên thị vệ đứng canh bên ngoài Tuyệt Vương phủ đang ngủ gà ngủ gật.

Cho đến khi nhận thấy có người tới gần, hai người kia mới hồi phục lại tinh thần.

Bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ tử mang mạng che mặt trước mắt, đáy mắt hiện lên vài phần cảnh giác.

“Người nào?!”

“Đây là Tuyệt Vương phủ?”

“Đúng vậy.”

“Các ngươi chẳng lẽ không biết, Tuyệt Vương gia hôm nay sẽ về phủ sao?” Sở Khuynh Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Hai tên thị vệ kia ngẩn ra:”Tuyệt Vương?”

Chợt, bọn họ bật cười:”Haha, đừng nói giỡn, phế vật kia nói không chừng là đã sớm chết gục ở bên ngoài---“

“Sớm chết ở bên ngoài?” Sở Khuynh Nguyệt nhíu mày:”Vậy các ngươi còn canh gác ở toà phủ này làm cái gì?”

“Nếu không phải là vì toà phủ này do Hoàng thượng ban thưởng, không chừn đã sớm trở thành một phế trạch rồi.” Thị vệ khinh thường trả lời, ngược lại như ý thức được cái gì, hắn trừng mắt,nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt:”Ta hỏi ngươi là ai? Đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau cút đi!”

“Cút?” Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt nhếch lên:”Ngươi cút thử cho ta xem a…”

Dứt lời, tay nàng giơ lên, một luồng ánh sáng màu lam, thẳng táo đánh vào trên ngực tên thị vệ kia.

Vì bị đại lực đánh vào, khiến cho thân thể thị vệ kia bay về phía sau.

Thân thể thị vệ kia hung hăng va vào cửa lớn màu đỏ ở sau lưng hắn.

“Ngươi… Ngươi là ai?” Tên thị vệ còn lại lúc này rốt cuộc mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn trừng to mắt, nhìn Sở Khuynh Nguyệt, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi:”Ta nói cho ngươi biết, nơi này là chính là Tuyệt Vương phủ, ngươi đừng làm xằng làm bậy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play