“Lão gia hoả kia, rốt cuộc cũng tìm tới chỗ này a---“ Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt chậm rãi nâng lên.
“Tiểu thư, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
“Có thể làm sao bây giờ? Đóng cửa đánh chó!” Sở Khuynh Nguyệt tuỳ ý nói.
“Nhưng mà chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ a… Hơn nữa bọn họ có nhiều người như vậy. Tiểu thư, ngài vẫn nên đi trước đi, nơi này, giao cho ta cùng Ám Ảnh đối phó được rồi!” Cẩm Nhi siết tay, kiên định nói. Nàng thề sống chết cũng phải bảo vệ tiểu thư!
“Lão hỗn đản Sở Dịch kia, động không được ta.”
Cẩm Nhi còn muốn hỏi tiếp, liền cảm thấy được không khí tứ phía trong nháy mắt đều hoàn toàn thay đổi.
Giữa không trung, hơn mười người dừng ở tại chỗ, quả nhiên là Sở Dịch.
“A, Sở đại tướng quân lâu ngày không thấy, xương cốt vẫn còn lưu loát như vậy, thật sự là đáng mừng a.” Sở Khuynh Nguyệt đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một đám người ở phía trước, sau đó nở nự cười.
Nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Sở Khuynh Nguyệt, sắc mặt Sở Dịch đều là phẫn nộ.
Bên cạnh Sở Dịch, một nam tử trun niên mặc trường bào đi lên phía trước một bước, tầm mắt sắc bén gắt gao khoá chặt nàng:”Ngươi chính là Sở gia đại tiểu thư - Sở Khuynh Nguyệt?”
Hơi thở của người này cũng không yếu, Sở Khuynh Nguyệt thoáng suy tư, liền biết được thân phận của hắn---
Đường triều An tể tướng.
An tể tướng rõ ràng là muốn dùng khí thế áp đảo nàng trước.
Ở trong mắt hắn, nha đầu trước mắt tuy rằng cũng là Vũ Giai ngũ cấp giống hắn, nhưng kinh nghiệm dù sao cũng không bằng hắn, căn bản không chống được khí thế do hắn phát ra.
An tể tướng không nghĩ tới là, sau khi hắn nói xong, nữ tử hoàng y trước mặt vẫn đứng thẳng không hề bị lay động.
Hàn quang trong mắt loé ra, giọng nói lành lạnh của nàng truyền đến, cắt qua giữa không trung:”Sai! Ta từ lâu đã không còn là Sở gia đại tiểu thư gì đó rồi! Phong Lạc Sở gia, ta sao dám trèo cao? Ngươi nói đúng không? Sở tướng quân…”
Khí thế lăn liệt, khiến cho An tể tướng kinh ngạc. Một thân khí thế này, quả thật không kém hắn chút nào!
Bên cạnh, nghe Sở Khuynh Nguyệt nói như vậy, trên mặt Sở Dịch một trận trắng lại một trận đỏ.
Lúc trước bị người thần bí Vũ Giai thất cấp gây thương tích, hắn tịnh dưỡng mấy ngày thân thể mới hoàn toàn khôi phục. Lúc này, nàng lại không nể mặt hắn như vậy. Thù mới cộng hận cũ, đáy mắt Sở Dịch nổi lên sát ý rõ ràng, liền tiến lên quát lạnh:”Giỏi chon ha đầu nhanh mồm nhanh miệng giết người thành tánh, hôm nay ta liền sẽ giết ngươi! Vì dân trừ hại!”
“Vì dân trừ hại a…” Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt khẽ nhếch:”Vậy Sở tướng quân ngươi tự vẫn trước rồi nói sau.”
“Làm càn!” Sở Dịch nổi giận.
Hắn mạnh mẽ giơ tay lên. Trong nháy mắt, một đám cao thủ phía sau, ào ào bay lên bày trận thế.
Đây là tử sĩ do Sở gia bồi dưỡng, nguyện trung thành với Sở gia.
“Nhiều người khi dễ ít người?” Hai tay Sở Khuynh Nguyệt khoanh trước ngực, nhìn tư thế của nhóm người trước mặt:”Chuyện xấu này, ta cũng sẽ làm! Không bằng, ta với ngươi đến so ai nhiều người hơn?”
Dứt lồi, nàng ban đầu còn lộ ý cười, đột nhiên ánh mắt biến lạnh.
Nàng hơi nheo mắt lại, môi đỏ mọng khẽ mở, tiếng nói lạnh lẽo vang giữa không trung:”Sát thủ minh nghe lệnh!”
Trong nháy mắt, cát bay đá lăn.
Trong không khí, tràn ngập hơi thở quỷ dị. Không biết là từ chỗ nào, hơn mười bóng dáng màu đen nhảy ra, tất cả đều mang hắc sa*(bịt mặt bằng vải đen), rất là thần bí.
Một bên, Sở Dịch cùng An tể tướng trừng lớn mắt, trong mắt hiện lên vẻ không dám tin.
Sát thủ minh! Qủa thật là sát thủ minh!
Thời gian trước, Sát thủ minh chỉ trong một buổi liền biến mất trên giang hồ, ai cũng đều không biết đến cùng là vì sao…
Đôi đồng từ của Sở Dịch co rút lại, hắn vạn vạn không nghĩ tới, việc này, lại có liên quan đến Sở Khuynh Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT