Một góc trong Hoàng cung, Cung Dạ Tuyệt lười biếng tựa vào một bên nghỉ ngơi, đột nhiên sau lưng phát lên một trận lương ý*(ta nghĩ là dự cảm xấu, rùng mình), giống như bị người khác mắng lén sau lưng.

Hắn nhẹ lắc đầu.

Chỉ sợ là tiểu nữ nhân kia lại đang nói thầm cái gì rồi.

Nghĩ đến Sở Khuynh Nguyệt, trên mặt Cung Dạ Tuyệt tràn đầy nhu hoà.

Cung Dạ Tuyệt là con tin của Tây Trạch tới đưa tới, mấy năm nay, luôn luôn sống ở một góc tối hẻo lánh ở trong cung Phong Lạc.

Vì hắn có danh xưng phế vật, thậm chí ít có người tới gần nơi này, nơi ở của Cung Dạ Tuyệt càng thêm thanh nhàn, tựa vào bên trong đình chợp mắt một chút.

Đột nhiên, liền nhận ra hơi thở cách đó không xa, khoé môi hắn gợi lên một độ cong lạnh như băng…

Thời gian này tâm tình của Tô Mặc Vũ kém đến mức tận cùng.

Ngày ấy sau khi cùng Sở Khuynh Nguyệt xảy ra xung đột ở trong Hoàng cung. Đình ca ca cố ý muốn đem nàng tống về nước. Cũng may nàng chuyển một phong thư khẩn cấp cho phụ hoàng, thế nên nàng mới có thể còn đứng ở nơi đây.

Bất quá, mặc dù nàng được ở lại, nhưng Đình ca ca cũng không quan tâm đến nàng, mỗi lần đi tìm hắn, hắn đều tận lực trốn tránh nàng.

Tâm tình phức tạp, Tô Mặc Vũ ở trong Hoàng cung tuỳ ý đi dạo, đi đến một góc hẻo lánh, nàng dừng bước chân.

Bên trong đình hóng mát ở gần đó, một nam tử bạch y, lười nhác dựa vào một bên. Một thân bạch y, sợi tóc tung bay, ngũ quan xinh đẹp, cực kỳ nổi bật làm cho hắn giống như thần tiên. Bạch y tóc đen, y phục cùng sợi tóc đều phiêu phiêu dật dật, không rối không loạn, hơi hơi phất phơ, ánh mặt trời chiếu vào, trên da thịt của hắn có ánh sáng nhè nhẹ dao động.

Tô Mặc Vũ đứng ở cách đó không xa, trong lúc nhất thời nhìn đến ngây ngốc. Nàng cho tới bây giờ còn chưa thấy qua nam tử tuấn mỹ như vậy.

“Hắn là ai vậy?” Tô Mặc Vũ có chút thất thần khẽ lẩm bẩm.

“Đây… Là con tin Tây Trạch đưa tới.”

“Chính là tên phế vật kia?” Hoàn hồn vài phần, Tô Mặc Vũ nhíu mày.

“Dạ bẩm công chúa, đúng vậy.” Nghe được sự biến hoá trong giọng điệu của Tô Mặc Vũ, thị nữ phía sau khúm núm đáp, sợ nói sai câu nào, sẽ dẫn đến hoạ sát thân.

“Hừ, thì ra hắn chình là người có hôn ước với Sở Khuynh Nguyệt!” Trong giọng nói, đều tràn đầy sự khinh thường, chỗ nào còn có si mê lúc nãy?

Nhớ tới ngày đó bị Sở Khuynh Nguyệt nhục nhã, ánh mắt Tô Mặc Vũ trở nên tàn nhẫn.

Nàng bước nhanh, đi về phía trước.

Phàm là người hay việc cùng Sở Khuynh Nguyệt có liên quan, nàng đều sẽ không bỏ qua!

“Công chúa… Chúng ta vẫn là nên nhanh trở về đi.” Nhìn thấy ánh mắt kia của Tô Mặc Vũ, thị nữ cảm giác được dự cảm xấu.

Tô Mặc Vũ làm sao nghe lời của nàng, tiếp tục đi lên phía trước, dừng ở trước mặt Cung Dạ Tuyệt.

“Ngươi chính là Cung Dạ Tuyệt?”

Hai mắt Cung Dạ Tuyệt đóng lại, giống như không nhìn thấy gì.

“Nói với ngươi đó đồ phế vật!” Nhìn thấy bản thân bị hắn không ngó đến, Tô Mặc Vũ không khỏi cao giọng, giọng nói bén nhọn cắt qua đình này.

Cung Dạ Tuyệt chậm rãi mở mắt ra, hàn ý trong mắt nhẹ chảy, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, tất cả đều tan đi.

“Công chúa không nên tới nơi này, vẫn là nên trở về đi.”

“Bản công chúa muốn đi nơi nào, thì liền đi nơi đó. Huống chi, nơi này là địa bàn của ngươi sao? Ta vì sao không thể tới?” Tô Mặc Vũ nâng cao giọng.

Tầm mắt của nàng gắt gao khoá chặt Cung Dạ Tuyệt.

Nhìn gần, hắn càng thêm tuấn mỹ.

Nhưng mà, dáng vẻ đẹp mắt thì thế nào? Cũng chỉ là một phế vật!

Cung Dạ Tuyệt lại lần nữa nhắm mắt, lạnh nhạt mở miệng:”Ân, là ta tính toán không chu toàn, chưa dựng một tấm biển ở bên ngoài.”

Không nghĩ tới Cung Dạ Tuyệt sẽ nói như vậy, Tô Mặc Vũ sửng sốt:”Tấm biển gì??

“Chó điên không được đi vào.”

Tô Mặc Vũ nhất thời suy sụp, nàng nhìn đã rõ rồi, người trước mắt chính là đang mắng nàng là chó điên.

“Phế vật, ngươi dám mắng ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play