Ám Ảnh rốt cuộc cũng đành ngoan ngoãn từ trên cây nhảy xuống, thần sắc của hắn mang theo chút mất tự nhiên.
“Lại đây…” Sở Khuynh Nguyệt ngoắc ngón tay.
Toàn thân Ám Ảnh chấn động.
Hắn ở phía sau đã từng thấy qua thủ đoạn của tiểu cô nãi nãi này, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn chỉnh hắn?
Sở Khuynh Nguyệt nhìn thần sắc kia của Ám Ảnh, môi mỏng nhẹ run, đây là người mà Cung Dạ Tuyệt phái tới bảo hộ nàng? Hình như có chút trì độn…
Bất quá, đối với hắn xem như người chạy việc cũng không tệ.
Vươn tay, Sở Khuynh Nguyệt đem một phong thơ ném qua cho Ám Ảnh:”Cầm lấy thứ này giao cho chưởng quầy Như Ý Phường, cứ nói là ta bảo ngươi mang qua.”
Ám Ảnh buông lỏng nhẹ nhàng thở ra, thật sự vui mừng tiếp nhận bản vẽ, định rời đi.
Một chút cũng không phát giá được, hắn đường đường là tả hộ pháp của Ám Dạ Các vậy mà lưu lạc đến nổi trở thành người đưa tin.
Ngay khi hắn xoay người định đi, phía sau, truyền đến một giọng nói bâng quơ:”Lần sau, gia tăng thực lực của bản thân nhiều một chút, không phải ta nói chứ, bản lĩnh che giấu của ngươi, quá tệ.”
Ám Ảnh nắm tay, che dấu sự bất đặc dĩ của mình.
Không phải là hắn kém, mà là, nàng thực sự quá mạnh mẽ!
Ở Phong Lạc này người có thể đạt đến Vũ Giai ngũ cấp, vốn là đã đếm không đến vài người.
Ám Ảnh hắn đã là cao thủ nhất đẳng của Ám Dạ Các rồi a.
Ám Ảnh hít sâu, hắn hiện tại cuối cùng cũng hiểu được vì sao ngay cả chủ tử nhà mình cũng đều ngã quỵ ở trong tay của nàng.
Chở Ám Ảnh đi rồi, Cẩm Nhi mới bước ra, trong mắt nàng đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Tiểu thư, người nọ là ai vậy? Lại ở trên cây theo dõi chúng ta.”
“Mặc kệ hắn, chuyện ta không muốn chó hắn biết, hắn làm sao có thể xem xét được?” Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt khẽ nhếch, tự rót cho mình một chén trà.
“Đúng rồi tiểu thư, sáng nay người tuỳ tay hoạ ra bức hoạ kia, ngạch… Thật sự có thể kiếm tiền sao?” Cẩm Nhi còn nhớ rõ, khi sáng tiểu thư ngồi ở bên kia vẽ tranh, nàng vô tâm hỏi một câu. Khi đó thần sắc của tiểu thư rất phấn khởi nói cho nàng, đây là công cụ phát tài.
“Qua mấy ngày sau sẽ biết thôi.”
Sở Khuynh Nguyệt lười nhác dựa vào một bên. Nàng hôm nay, mặc xiêm y màu vàng nhạt, sắc vàng làm nổi bật làn da càng thêm kiều diễm. Trừ bỏ không nhắc đến khối bớt kia, Sở Khuynh Nguyệt quả thực chính là mỹ nhân trong mỹ nhân.
Cẩm Nhi nhìn Sở Khuynh Nguyệt, thở dài thật sâu.
Ông trời thật đúng là không công bằng, lại khiến cho gương mặt xinh đẹp của tiểu thư mang theo khối bớt này…
…..
Trong lá thư giao cho Thẩm Nhạn Bạch, không chỉ có bản thiết kế, còn có cả sách lược kinh doanh.
Chiếu theo như lời nói của Sở Khuynh Nguyệt, đơn đặt hàng ngày hôm đó của Như Ý Phường, quả thật đã tăng gấp năm sáu lần ngày bình thường!
Liên tục hai ngày, cửa tiệm Như Ý Phường chật ních người.
Rèn sắc khi còn nóng, Sở Khuynh Nguyệt lại thiết kế thêm mấy bộ quần áo để cho Ám Ảnh đưa tới. Đẩy thêm đợt hàng mới, sinh ý của Như Ý Phường càng thêm bạo phát.
Chuyện này một truyền mười mười truyền trăm, không quá mấy này, trên dưới Phong Lạc, tựa hồ tràn ngập trong luồng gió cổ quái.
Bọn nữ tử đều lấy bản thân có thể sở hữu được một bộ y phục của Như Ý Phường để làm tự hào, các cửa tiệm xưởng may ào ào bắt chước theo Như Ý Phường để kiếm chút tiền, chỉ tiếc, quần áo do Như Ý Phường làm ra, đều có dấu hiệu độc đáo của riêng nó, đây là điểm mà người ngoài không thể bắt chước được.
Bên trong Như Ý Phường, Thẩm Nhạn Bạch nghe hạ nhân báo cáo thành tính của nhiều ngày qua, tay nắm ly rượu, càng thêm siết chặt.
Khiếp sợ!
Hiện tại Thậm Nhạn Bạch chỉ có thể dùng sự khiếp sợ để hình dung.
Chẳng qua chỉ mới có năm ngày, tiền lời của Như Ý Phường quả thật đã vượt qua một quý trước!
Hắn mặc hồng y đứng ở lầu hai của Như Ý Phường, mắt phượng hơi nheo lại, đáy mắt hắn hiện lên vài phần hưng phấn.
Không thể ngờ, vị Sở gia đại tiểu thư này thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, chẳng trách Cung Dạ Tuyệt lại đồng ý cưới nàng làm phi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT