Ngay khi lúc đoản đao loé hàn quang kia sắp chạm vào Sở Khuynh Nguyệt, thân hình Sở Khuynh Nguyệt chợt loé, vung chân lên, hướng Sở Lưu Ly đá tới.
“Xoảng…” Một tiếng vang lành lạnh vang lên, bất ngờ không kịp phòng bị, đoản đao trong tay Sở Lưu Ly rơi xuống đất, cả người cũng bị đá ngửa về phía sau.
Chợt, bóng dáng Sở Khuynh Nguyệt, từ giữa không trung xẹt qua.
Nhặt đoản đao trên đất lên, rồi sau đó đi về hướng về phía Sở Lưu Ly đi đến.
Sở Lưu Ly cả kinh, định lui về sau.
Chỉ là trong nháy mắt kia, đau đớn trên mặt bất ngờ tập kích---
“A!!!” Sở Lưu Ly hô to ra tiếng.
Hai tay, bưng kín mặt, từ khe hở, có máu tươi chảy ra.
Thanh đoản đao dừng trên mặt nàng, cũng bị lây vài vết máu.
“Sở nhị tiểu thư, ta đã nói trước với ngươi rồi, đao này đấy… Làm sao có thể chơi bừa được? Chậc chậc… Ngươi xem, vì sao ngươi còn không cẩn thận như vậy kia chứ?” Sở Khuynh Nguyệt đứng yên thân mình, hai tay khoanh trước ngực, có chút thương hại nhìn nàng ta.
“Ngươi… Ngươi…” Sở Lưu Ly có chút hoảng sợ trừng lớn mắt.
Mới vừa rồi, ả xấu xí này đã làm cái gì?
“Ta không rảnh chơi với ngươi, bái bai!”
Nói xong, Sở Khuynh Nguyệt không thèm nhìn lại, trực tiếp phi thân…
“A!!!” Sở Lưu Ly ở tại chỗ, trên má trái, bị gạch một dấu “X” thật to!
Thân thể Sở Lưu Ly run run, khóc lóc bỏ đi:”Sở Khuynh Nguyệt điên rồi, ả xấu xí này điên rồi, ta muốn nói cho mẫu thân biết!”
Đại tiểu thư… Điên rồi?
Bà vú đứng ở tại chỗ, có chút chưa kịp định thần lại được.
Thật lâu sau, ánh mắt bà cũng từ từ nhu hoà lại, trên mặt là một trận vui mừng.
D9iên thật cũng tốt, giả điên cũng được.
Mặc kệ thế nào, đại tiểu thư hiện tại, rốt cuộc có thể tự bảo vệ bản thân rồi!
Nàng trước kia, tính cách yếu đuối, sở dĩ có thể sống đến bây giờ, đơn giản là vì danh hiệu thái tử phi trên đầu.
Sau này bị phế, trước tiên, liền bị mẹ con Sở Lưu Ly đẩy vào hố lửa.
Mọi người trong phủ đều đoán đang suy đoán sau khi không còn danh hiệu thái tử phi, Sở Khuynh Nguyệt còn có thể sống được bao lâu.
Hiện tại nhìn ra, hết thảy tựa hồ đều thay đổi a…
Trong mắt bà vú hiện lên vui mừng vô tận.
…
Ánh mặt trời vàng óng, mây xanh xinh đẹp.
Phong Lạc thành, kinh đô.
Trên đường cái, rộn ràng nhốn nháo.
Ở tại trên đường cái, một trận tiếng hô to truyền ra:”Sở Khuynh Nguyệt tới rồi!”
Thoáng chốc, trên đường cái, một trận tiếng cười vang truyền ra.
“Ôi, thái tử phi tương lai đến! Na không đúng, người ta sớm đã không còn là thái tử phi tương lai nữa rồi, ta nghe nói a, không đến mấy này nữa, vị Sở đại tiểu thư này sẽ trở thành tiểu thiếp thứ ba mươi ba của Trương viên ngoại nha.”
Kế bên, một người có chút kinh ngạc mở miệng:”Dâm nữ kia, Trương viên ngoại thật sự để ý sao? Nàng không tài không mạo, còn lại là một phế vật không thể tu luyện võ công!”
Nghe vậy, một gã tuỳ tùng đứng bên cạnh nhổ nước bọt xuống đất:”Phi! Làm sao Trương viên ngoại coi trọng ả xấu xí kia chứ? Rõ ràng là Sở tướng quân dù nghĩa đen hay nghĩa bóng cũng là ám chỉ nàng ta, đem nàng ta tặng cho Viên ngoại nhà ta!”
“Ai~ lần này, xem ra đúng là thật sự uỷ khuất Trương viên ngoại…”
“…”
Trong đám người, từng trận từng trận nghị luận nối tiếp nhau.
Cách đó không xa, một nữ tử hồng y chậm rãi đi tới.
Nàng kia một thân hồng y sớm đã có chút cũ nát, tóc hỗn độn lung tung.
Rõ ràng là một nữ tử thanh xuân, nhưng trên nửa gương mặt kia là một ấn ký màu đen to bằng bàn tay, cũng đã làm cho người ta buồn nôn!
Xấu nữ!
Đây chính là đệ nhất xấu nữ của Phong Lạc --- Sở Khuynh Nguyệt.
Sở gia, có hai đại truyền kỳ.
Một là người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Phong Lạc --- Sở Lưu Ly, còn lại là đệ nhất phế vật lại thêm đệ nhất xấu nữ Phong Lạc quốc --- Sở Khuynh Nguyệt!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT