Bách Khoa ít con gái, nhưng tính tổng mấy chục lớp cũng kha khá nhiều, chẳng biết thầy nhớ cả tên lớp lẫn tên trò, là vì cô đặc biệt?
Hay vì thầy có trí nhớ siêu?
Duyên chân tay run lẩy bẩy, ấp a ấp úng.
-"Dạ...dạ...đúng rồi ạ..."
Thầy khẽ mỉm cười, đoạn lại tiếp tục chăm chú vào công việc. Thầy có gương mặt vuông chữ điền rất phúc hậu, thầy cận, nhưng hình như là cận nhẹ thôi, tại cô chỉ thấy thầy đeo kính những lúc làm việc như thế này.
-"Quê bạn ở đâu?"
-"Dạ em người Thái Bình ạ."
Duyên lí nhí đáp, thầy nhìn cô lạ lắm, không khí trở nên vô cùng kì quái. Mặt cô nóng ran, thực sự chẳng biết nói gì cả?
Thầy thẫn thờ một lát liền quay vào lắp nốt mấy thanh gỗ. Khi mọi thứ xong xuôi, vô tình thấy mấy bức ảnh nhỏ dán trên tường của cô, thầy buột miệng hỏi.
-"Em thích hoa hướng dương à?"
-"Dạ."
-"Thật trùng hợp, vợ mình cũng thích hoa hướng dương."
Giọng thầy buồn buồn khác thường, còn cô, bất chợt nghèn nghẹn. Cô cố tươi cười một cách tự nhiên nhất.
-"Ôi vậy mà cô Thư bảo thầy vẫn chưa lập gia đình, hại bao nhiêu bạn nữ trong trường thầm thương trộm nhớ."
-"Ừ thì cô ấy nói cũng không sai...là vợ chưa cưới mới đúng..."
Thầy bối rối sửa lời rồi cẩn thận xắp sếp đồ nghề gọn gàng, thầy quả thực là người rất ngăn nắp. Thầy đi rồi, Ánh Nhạn hớn hở ùa vào như chim non sổ lồng, ríu rít hỏi chuyện này chuyện nọ, Duyên chẳng đáp lời, chỉ khẽ lên giường đi ngủ tiếp.
Riêng Như thái độ lãnh đạm từ đầu tới cuối, Ánh ghé tai thì thầm với Nhạn, Như đích thị là loại động vật máu lạnh rồi. Chẳng may "thầm thì" hơi to, đâm ra lọt tai bạn Như, bị bạn lườm cho một cái rõ đau.
Sáng hôm sau nhạc trên loa hát vang vang hết cả bài rồi mà Duyên cũng chẳng thèm dậy chạy thể dục gì cả, A Nhạn gọi mãi không được, phải lủi thủi đi một mình, buồn ghê gớm a.
Vừa ra khỏi cổng kí túc xá thì gặp A Đỏ vẫy vẫy tay nhiệt tình, phía xa xa là siêu xe của A Đỏ, Vũ đang ngồi trong đó.
-"Nhạn ơi...ê...ê...may quá Nhạn đây rồi. Nghe nói hôm nay Mai Như thi Kỹ Sư Tài Năng à? Nhạn mang hộ tui hộp xôi đỗ này lên cho Như với."
-"Ngươi cho Như hay Vũ cho Như a?"
A Nhạn thắc mắc, A Đỏ gãi đầu gãi tai liếc về phía thằng bạn thân rồi đáp bừa.
-"Là tui cho Như."
Vừa dứt lời thì máy báo có tin nhắn, cũng không có gì to tát cả, chỉ là ba chữ thôi, viết cáp lốc to rõ ràng. N.G.U.
A Đỏ liếc qua màn hình, tuy miệng rủa thầm thằng cờ hó nhưng hắn cũng tự thấy bản thân mình có chút dại khờ. Mụ chằn tinh đó khôn bỏ xừ đi được, đâu có dễ bị lừa như Nhạn đâu.Hắn thở dài, vội vã chữa lời.
-"À không, là bà cho Như, xôi này bà đi thể dục về thấy ngon nên mua cho Như ăn, để Như thi cho nó may mắn, nhớ chưa?"
-"Nhưng ta đâu có mua...sao phải nói dối thế a?"
Có người bối rối vãi linh hồn, có người len lén mở hộp xôi, thơm ngào ngạt luôn, chắc chắn là thêm nước cốt dừa lúc nấu a, nương cũng hay làm thế. Bên trên còn có nộm gà chua ngọt với cả hành tím phi vàng nữa.
A Nhạn ngây ngốc một lúc rồi tự dưng la toáng lên.
-"A...ta biết rồi...ta biết tỏng rồi a. Xi, xôi này là xôi nấu chứ không phải xôi mua. Vũ sợ nói của ngươi hay nói của hắn thì Như cũng không thèm ăn a?"
A Nhạn chúm chím cười, dễ thương chít cả người luôn. A Đỏ thấy cưng dễ sợ, theo thói quen rút ví lấy ra mấy tờ polyme xanh rì.
-"Còn gì nữa a?"
Nhạn hỏi, Đỏ lúc này mới giật mình sực nhớ Nhạn đâu phải gái làng hoa mà cần tip. Hắn vội vàng nhét lại tiền, tình cờ thế nào thấy mấy cái phiếu bé ngoan hôm nọ in cắt còn thừa, liền tuỳ tiện lôi ra một cái đưa A Nhạn.
-"Cho ta? Vì ta thông minh quá a?"
Bạn Đỏ gật đầu, bạn Nhạn hơi sương sướng nhưng vẫn chớp chớp mắt xin xỏ thêm một cái nữa, cái in hình gấu teddy a. Bạn Đỏ định rút ra cho hết cả đống, nhưng thế quái nào mà vài giây sau đã ngay lập tức đổi giọng.
-"Không được, cái này cực kỳ quý, khi nào ngoan mới cho."
Cũng phải a, là phiếu bé ngoan cơ mà.
A Nhạn đi học năm nào cũng có giấy khen học sinh giỏi, mỗi lần mang về thầy đều cẩn thận đóng khung treo trang trọng ở phòng khách rồi lần lượt mời già làng đến vừa ăn trầu uống nước vừa chiêm ngưỡng.
Nhạn là niềm tự hào của thầy, của nương, của bản Lan Hồ Điệp đó a. Thầy mà biết tin A Nhạn mới lên thành phố đã được thêm cả phiếu bé ngoan nữa chắc thầy mừng ghê lắm.
-"Vậy khi nào ta ngoan A Đỏ lại thưởng ta tiếp a?"
-"Ừ a."
A Đỏ nhại giọng, nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt. A Nhạn mang xôi lên cho Như rồi mới đi tập thể dục, cũng không hề hay biết có cái Ferrari cứ từ từ bám theo mình ra tới tận công viên Thống Nhất. Ở trong xe là hai thanh niên vui vẻ chém gió.
-"Thằng mất nết, rốt cuộc cũng có ngày mày bị bắt thóp."
-"Vớ vẩn, là bố mày tiện đường thôi."
A Đỏ bao biện rồi tăng tốc lao vút đi. Vũ cười, Như hôm đó thi cử xong về mua hai cân củ đậu, một cân xoài dầm và sáu lạng bò khô, Như bảo quà cho A Nhạn, cảm ơn Nhạn vì đã mua xôi cho Như lúc sáng.
Nhạn ăn một mình sao hết đống này, rõ là Như mua cho cả phòng nhưng ngại nên nói thế a. Ánh còn đang gội đầu trong nhà tắm, ba nàng còn lại vừa ăn vừa tâm sự linh tinh, cắn được vài ba miếng thì nghe chuông điện thoại đổ réo rắt.
-"Ánh ơi, có người gọi."
-"Ai thế?"
-"Không biết, số lạ."-"Mở loa ngoài hộ tui với."
Ánh nói vọng ra bên ngoài, Duyên nhấn nút, tiếng nhạc xập xình, tiếng hò zô chúc tụng rồi cả tiếng người đàn ông say mèm.
-"Ánh à? Anh Sáng đây...anh nhớ em...thực sự...nhớ em muốn chết..."
Ngay lập tức cửa nhà tắm bị đá đánh rầm một cái, bạn Ánh tóc đầy bòn bọt, từ trong hầm hố lao ra hét lớn.
-"Vậy thì còn do dự gì nữa? Chết đi...nhảy lầu tự tử chết luôn đi, bà thách...thằng HÈN."
Nàng ấy trút giận xong thì nghiến răng nghiến lợi chặn số, đoạn lại lao như bay vào xả nước. Các nàng còn lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau ngây ngốc. Mới đầu còn lạ, sau dần thì bọn họ cũng thích nghi được với cá tính của đối phương.
Như đợt này không phải ôn thi thì nhàn rỗi hơn, hay buôn chuyện. Tính ra Như cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, chỉ là tính bà ấy ngại bắt chuyện với người lạ.
Nhạn vẫn thế, vẫn hay cười hay nói, thỉnh thoảng A Mạnh hay đến đèo xe đạp đi chơi quanh thủ đô, mua kem cho Nhạn nữa, rất là sướng a.
Duyên thì trầm tính hẳn đi, yêu rồi mà, buồn rằng, là yêu đơn phương. Buồn hơn nữa, lại yêu trúng người đã có nơi có chốn.
Cô muốn lắm thoát khỏi cái thảm cảnh này, nhưng khổ nỗi lý trí chẳng thể thắng nổi cảm xúc. Mỗi lần thầy đến gần, trống ngực cô lại đập thổn thức. Mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, tim gan cô dường như muốn tan chảy.
Thi thoảng, không biết vô tình hay cố ý, cô thấy thầy trộm nhìn mình, cũng như đôi lúc, cô lén lút nhìn thầy. Cô tự hỏi, là do bản thân ảo tưởng hão huyền, hay do trong sâu thẳm, thầy cũng có chút thiện ý với cô?
Như nghe tâm sự bất chợt bần thần, rồi chẳng nói chẳng rằng, mặc kệ Nhạn Ánh Duyên còn đang buôn dưa bán chuối, một mình cô lặng lẽ đi bộ lên khoa Toán Tin, chậm rãi gõ cánh cửa phòng màu xanh lam.
-"Anh Hải, em đây."
-"Ừ, cô vào đi, chú dì vẫn khoẻ chứ? Hôm nọ làm bài tốt không?"
-"Ba mẹ em khoẻ, em làm được Toán thôi, còn Lý không ăn thua."
Ông anh họ ân cần rót nước, hai người trò chuyện một hồi lâu cô mới dám mở lời.
-"Anh à...cũng bảy tám năm rồi...cái Duyên...nó vô tội...anh...anh có thể nào...tiết chế cảm xúc của mình được không?"
Giọng Như lạc đi, cô chẳng dám nán lại thêm nữa. Cô biết, anh rất khổ tâm, cô thương anh, nhưng cô cũng thương Duyên. Điều này nghe hơi kỳ quặc bởi cô cũng mới quen Duyên không lâu, tuy nhiên biết nói sao đây nhỉ?
Đồng cảm con gái?
Đàn bà con gái thì yêu quý đùm bọc lẫn nhau chứ.
Có người thẫn tha thẫn thờ, thế nào mà vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp ánh mắt ai đó đang chằm chằm nhìn mình. Cô ngay lập tức lấy lại vẻ vênh váo thường ngày, mở lời xỉa xói.
-"Thằng cờ hó kia, bám theo bà làm gì? Xin chữ ký hả?"
Vũ nghe mà suýt sặc, mỉa mai đáp lại.-"Độ ảo tưởng của mày đạt tới le vờ mắc rồi con ạ, bố mày đi lên nộp bài tập cho lớp."
Như liếc nhìn tập giấy trên tay Vũ, tự thấy mình hớ nên bặm môi đi thẳng. Cũng phải, thằng dở đó làm lớp trưởng cơ mà, lớp cô bọn con gái õng a õng ẹo nên đến phiên nó.
Cô thì sợ đỗ KSTN nên chẳng dám nhận, lớp Nhạn lại khác, Băng Nhạn là học trò ngoan ngoãn, thầy chỉ đạo liền gật đầu ngay. A Đỏ làm thủ quỹ, do lớp bầu hẳn hoi đó nhé.
Tính đến nay hắn đã làm thủ quỹ mười ba năm.
Cũng chỉ vì cái mác ông ba đại gia, tất cả đều tin tưởng mấy đồng tiền cỏn con của lớp hắn chẳng bao giờ thèm tham ô đâu. Mà đúng thế thật, mấy năm trước hắn phải bù thêm nhiều là đằng khác, tại lớp đông con gái, lại toàn đứa lầy.
Một buổi chiều đẹp trời, thủ quỹ đang lén la lén lút nhìn ngang ngó dọc quanh sân ký túc xá thì bắt gặp lớp trưởng tung ta tung tăng tươi phơi phới, hắn tò mò tiến lại hỏi han.
-"Nhạn đi đâu thế Nhạn?"
-"Ta đi mua băng vệ sinh, Duyên bảo có cái đó thì không phải đóng khố nữa, rất sạch sẽ mà không mất công giặt đó a."
A Nhạn hồn nhiên như cô tiên, ngược lại A Đỏ hai tai ửng hồng, thèn thẹn kéo bạn vào gốc cây xà cừ gần đó tâm sự.
-"Ôi đúng là duyên số, tốt quá đi mất thôi, bạn gái mới ở B9 của tui nhờ mua mà tui đang ngại gần chết đây."
-"Sao ngươi không bảo với nàng ấy là ngươi không muốn đi mua a?"
-"Thế thì còn gì là soái ca nữa, bà mua hộ tui nha, nha, nha..."
A Đỏ năn năn nỉ nỉ, A Nhạn tốt bụng gật đầu liền, mà đi được một đoạn, sực nhớ ra điều quan trọng cô quay lại thắc mắc.
-"Mua loại Bươm Bướm Xanh hay Bươm Bướm Hồng a?"
A Đỏ bảo loại nào cũng được, A Nhạn lại hỏi.
-"Hai tám xen ti mét hay ba mươi hai a?"
-"Khác nhau à? Ừm...xem nào...lấy ba mươi hai đi cho nó hịn..."
-"Ừ a...mấy gói ý nhỉ?"
-"Một."
A Nhạn nhảy chân sáo quay đi, nửa phút sau lại bị A Đỏ gọi giật lại.
-"Khoan...tui nghĩ lại rồi, mua hai gói đi bà, hình như cái đứa ở khu B10 nó cũng sắp sắp đến ngày rồi hay sao ý, mua luôn một thể đi."
-"Ừ..."
-"À...từ từ xem nào...ừm...một...hai...ba...tám...chín...ừm...lấy luôn hai chục gói đê...tôi đem về phát cho các em dùng dần."
A Nhạn nhất trí gật đầu, khổ nỗi đến lúc hỏi giá chị bán hàng kêu mười ngàn một gói, rõ ràng Duyên nói chín ngàn năm trăm thui mà, A Nhạn thắc mắc thì chị bảo đó là giá ngoài siêu thị cách đây hai cây số.
Còn giá ở cửa hàng tạp hoá trong ký túc xá thì phải khác, A Nhạn hiểu ra vấn đề, tươi cười cảm ơn rồi quay lại kể lể sự tình với A Đỏ.
-"WTF? Chỉ vì năm trăm đồng? Bà điên à?"
A Đỏ cáu ghê gớm, A Nhạn bị quát tự dưng mặt xị ra, bẽn lẽn giải thích.
-"Năm trăm đó...hai mươi mốt gói là mười ngàn rưỡi a, nương ta vượt ba dãy núi, hai quả đồi xuống phố huyện bán cả thúng rau có khi còn chưa được nhiều tiền như vậy a."
Nếu là các em khác, chắc A Đỏ vứt cho cả sấp tiền vào mặt rồi ý chứ. Nhưng chẳng hiểu sao với A Nhạn, hắn trở nên hiền tính lạ thường.
Hơi hâm nữa, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đề nghị.
-"Vậy đợi tui lấy xe, tui đưa bà ra siêu thị."
-"Hả? Có hai cây số mà cũng phải đi xe ư? Nam nhân gì mà yếu đuối ẻo lả quá a."
-"Cái gì? Quên đi mà yếu nhé, đây hơi bị cường tráng đó."
A Đỏ gân cổ lên cãi, rồi để chứng minh cho A Nhạn thấy sức khoẻ phi thường của mình, thủ quỹ quyết định lẽo đẽo đằng sau làm cái đuôi của lớp trưởng.
Chỉ tiếc rằng, A Nhạn quen leo đồi vượt núi, chạy nhảy cứ phăng phăng ấy, bỏ lại A Đỏ một đoạn xa thở hồng hộc luôn.
-"Nhanh nhanh cái chân lên a, ngươi yếu quá, quá yếu luôn a."
A Nhạn thật thà nhận xét, A Đỏ bị xúc phạm lòng tự trọng, lửa giận phừng phừng, hít một hơi thật sâu, gắng hết lực lao vụt lên chắn trước mặt A Nhạn, bực bội bẹo hai má cô bé, gào thét ầm ĩ.
-"Tui đã bảo là tui không yếu rồi còn gì? Vuốt mặt thì phải nể mũi chứ? Bà đã thử bao giờ chưa mà phán như đúng rồi thế?"
-"Ta...ta..."
Có người lúng ta lúng túng, có kẻ chỉ thẳng vào CL Hotel ngay gần đó, hất hàm thách thức.
-"Có thích thử ngay bây giờ không? Anh đây chiều ngay và luôn nhé!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT