Mấy người đi một mạch hướng về sâu trong cung điện, mà suốt đoạn thời gian này, Tư Lăng cũng từ Lý Thanh Ly mà biết được đại khái hành động của những người này sau khi tiến vào bí cảnh.
Lúc đầu, đệ tử Thiên Tông phái được Đại sư huynh Đường Lẫm Nhiên dẫn dắt, xuất phát từ hướng tây bắc đi về phía vùng đất trung tâm bí cảnh. Dọc theo đường đi, vừa tầm bảo vừa rèn luyện, cũng trải qua các loại khó khăn, đặc biệt là ma tu ẩn núp ở trên đường đánh lén, cũng làm cho bọn họ thiệt hại một vài đệ tử Trúc Cơ kỳ, bất quá bọn họ cũng thành công giết chết những ma tu kia, cũng xem như giải quyết tai hoạ.
So với Tư Lăng không hiểu ra sao mà tới được nơi này, những người này là đi theo con đường của những người trước, tiến được vào động phủ cũng là trải qua tầng tầng thử thách, bất quá thu hoạch cũng không sai.
Hiểu rõ quá trình, Tư Lăng lại nghĩ tới Truyền Sơ cùng Pháp Lãng không biết giờ ở phương nào, trong lòng đúng là có chút lo lắng cho bọn họ. Hắn là ở đảo giữa hồ bị cơn lốc màu đen cuốn vào Hành Lang Vô Tận, từ Hành Lang Vô Tận trực tiếp tiến vào động phủ của tu sĩ Thượng Cổ. Tư Lăng suy đoán, hắn sở dĩ không cần phải trải qua thử thách ở Đại môn của động phủ như những sĩ bình thường, nguyên nhân hẳn là nằm ở cái vết nứt không gian - Hành Lang Vô Tận kia, vì thế mới may mắn đi đến một bước này. Mà Truyền Sơ cùng Pháp Lãng hẳn là không bị cuốn vào hành lang đó, như vậy nếu theo quỹ đạo bình thường bọn họ sẽ tiến vào Đại môn, phỏng chừng cũng sẽ xuất hiện ở trong động phủ này.
Chỉ hy vọng bọn hắn ở đó không gặp phải nguy hiểm gì mới tốt.
Tư Lăng trong lòng thở dài, rất nhanh liền buông xuống chuyện đó mà chăm chú ứng phó chuyện hiện tại.
Bọn hắn ở trong cung điện vong vòng nửa ngày. Cung điện này tuy rằng có bố trí cấm chế và trận pháp, bất quá so với những trận pháp mà Tư Lăng gặp được ở cung điện phía trên thì có vẻ yếu hơn nhiều. Phần lớn thì có thể dựa vào khả năng của bọn họ dễ dàng loại bỏ, nhưng bảo vật bên trong cũng không có cái gì khiến người ta kinh diễm.
Loanh quanh hầu hết mọi nơi, Tư Hàn bèn dẫn bọn họ rời khỏi cung điện, trở về lối vào của Thiên Cung.
Đứng ở cửa vào của Thiên Cung, họ lại đụng tới đám người Nguyệt Thiên Dạ. Nguyệt Thiên Dạ dừng lại, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tư Lăng, mặt mày kiêu ngạo như trước, nhưng ánh mắt để lộ một chút phức tạp. Tiêu Trạc vẫn tiếp tục đồng hành bên người nàng, tư thái hờ hững thong dong rất có phong độ của đệ tử danh môn, làm Lý Thanh Ly không nhịn được lại u oán mà nhìn hắn, nhưng cũng không giống dĩ vãng, vừa thấy liền quấn lấy nữa. Cuối cùng là Dung Hoán Thiên, hắn chậm rãi đi theo phía sau bọn họ, trong tay hắn phe phẩy một cái thiết thiến, nụ cười ngả ngớn.
Tư Lăng xoay mặt đi coi như không thấy bọn họ, bất luận là người nào trong đám hắn cũng đều không muốn tiếp đãi.
Nguyệt Thiên Dạ cắn cắn môi, ánh mắt thay đổi, sau đó nhìn thật sâu vào Tư Lăng một chút, xoay người bước nhanh về phía trên cung điện. Tiêu Trạc tự nhiên đuổi theo. Dung Hoán Thiên phe phẩy thiết phiến chậm rãi đứng ở trước thang trời, mang theo thói quen ngả ngớn cười nhìn về phía đám người Tư Hàn, cũng không vội vã đuổi theo.
Thấy Nguyệt Thiên Dạ dứt khoát bước đi như vậy, Tư Lăng thở phào nhẹ nhõm, bất quá ánh mắt của Dung Hoán Thiên đúng là làm lòng hắn có chút không thoải mái.
“Tư đạo hữu, không biết kế tiếp huynh định đi về hướng nào?” Dung Hoán Thiên ra vẻ rất thân quen đi tới dò hỏi.
Tư Lăng lạnh nhạt nhìn hắn, không nói gì.
Lý Thanh Ly chán ghét liếc mắt nhìn hắn, nói rằng: “Bọn Nguyệt Thiên Dạ đi rồi, sao ngươi không đi theo?” Dung Hoán Thiên này vẫn như kẹo da trâu[1] dính theo Nguyệt Thiên Dạ, Lý Thanh Ly tự nhiên cũng coi hắn là một trong những người theo đuổi Nguyệt Thiên Dạ.
[1]Kẹo da trâu (牛皮糖) giống kẹo mè xửng, là đặc sản của Dương Châu. Ý chỉ tính dai dẳng, bám dính.
Dung Hoán Thiên cười khanh khách hỏi: “Ta vì sao phải đuổi theo?” Thấy Lý Thanh Ly nhíu mày, ý cười càng ngày càng sâu, nói rằng: “Kỳ thực... Người mà ta tương đối muốn đi theo là Tư đạo hữu mới đúng!”
Lý Thanh Ly trừng lớn đôi mắt đẹp, khiếp sợ nói: “Thì ra người ngươi thích không phải Nguyệt Thiên Dạ mà là Tư công tử... À, ngươi đi theo bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ chắc là vì muốn phá hoại tình cảm giữa Nguyệt Thiên Dạ và Tư công tử đúng không? Không có Nguyệt Thiên Dạ, Tư công tử một thân một mình đúng là hợp tâm ý của ngươi. Đây thực sự là... Quá âm hiểm rồi!”
“... Khụ khụ khụ khụ!”
Dung Hoán Thiên bị trí tưởng tượng phong phú của tiểu cô nương làm sặc gần chết, Tư Lăng cũng mặt đen lại mà nhìn Thanh Ly tiểu cô nương, trong lòng gào thét: Hắn hiện tại là nam nam nam đó! Thanh Ly tiểu cô nương, tư tưởng quá tiến bộ rồi đó!
Bất quá, chờ khi Tư Lăng nhìn thấy đại ca nhà hắn, cái vị xưa nay không thèm để ý tới mọi chuyện, cả người như khối băng, trên khuôn mặt vốn không chút biểu cảm bỗng xuất hiện một biểu cảm nhân tính hóa, chẳng hiểu sao trong lòng Tư Lăng cảm thấy có chút gay go.
Quả nhiên, vốn không cảm thấy hứng thú với bất kỳ điều gì, Tư Hàn đột nhiên xoay mặt về hướng Dung Hoán Thiên, nhẹ nhàng nhìn lướt qua hắn, giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả dòng suối trên đỉnh núi tuyết: “Làm người nên tự biết mình, đừng quấn lấy đệ đệ ta! Ta sẽ không cho phép các ngươi đến với nhau!”
Tư Lăng ở trong lòng bụm mặt, có chút tuyệt vọng.
Trọng Thiên dùng đuôi quét một vòng quanh cổ hắn, coi như an ủi.
Lý Thanh Ly cùng Mạc Quân bày ra nét mặt “Tư sư huynh thực sự là quá xuất sắc“.
Dung Hoán Thiên ho khan kịch liệt, mất một lúc mới rốt cục ngừng ho lại được, buồn bực nói rằng: “Ta không có hứng thú với nam nhân, tiểu cô nương, cô đa nghi rồi. Hắc, Tư đại ca, huynh cũng đa nghi rồi, ta thật không có hứng thú với đệ đệ huynh đâu, huynh đừng nhìn ta như thế!”
Tư Hàn sắc mặt không đổi, vẫn thản nhiên nhìn hắn. Người bên ngoài không nhìn ra huyền cơ trong đó, nhưng Dung Hoán Thiên vẫn đứng mũi chịu sào thì có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen kia có một loại hoa văn huyền ảo, được tạo thành do những đường nét dị thường, không ngừng hình thành rồi lại biến đổi. Dù chỉ liếc mắt nhìn nhưng đã khiến thần thức của hắn bị chấn động mạnh mẽ, mơ hồ có khả năng tan vỡ.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng bởi vì không phòng bị nên Dung Hoán Thiên đã chịu chấn động nghiêm trọng. Sắc mặt của hắn lập tức xám ngắt, lảo đảo lùi về sau mấy bước, sau đó rốt cục không thể chịu nổi mà phun máu, đáy mắt là một mảnh kinh hãi.
Nam nhân này... Ở Trúc Cơ kỳ mà đã có thể hiểu rõ Pháp Quyết Sức mạnh, ngộ tính thiên tư cỡ này, thực sự là quá nghịch thiên rồi! Chẳng trách được gọi là thiên tài số một Tây Cảnh!
Thấy hắn tránh thoát được đòn tấn công thần hồn của mình, Tư Hàn hạ mí mắt, khi mở mắt lần nữa thì trong mắt chỉ còn là một mảnh băng tuyết lạnh nhạt không gợn sóng như trước.
Dung Hoán Thiên sợ hãi hắn, sát ý trong lòng bành trướng. Nếu để cho nam nhân này trưởng thành sẽ thực sự bất lợi cho kế hoạch sau này. Bất quá hiện tại muốn giết hắn... Cũng có chút khó khăn.
Nhanh chóng suy tính trước sau, Dung Hoán Thiên giương mắt nhìn về phía Tư Lăng, phát hiện Tư Hàn vốn hờ hững như băng bỗng nhiên nguy hiểm mà nhìn sang, hắn lập tức nói rằng: “Không cần dò xét nữa, ta thật sự không có ý gì với đệ đệ huynh, ta chỉ thích nữ nhân! Khụ, được rồi, ta chỉ muốn tới chào các vị thôi, giờ chào hỏi cũng xong, ta đi trước đây!”
Nếu tiếp tục ở lại, Dung Hoán Thiên cảm giác mình sẽ bị tên nam nhân bao che con cái này tấn công lần nữa mất. Thức hải của mình mà lại tiếp tục chịu thêm một lần chấn động nữa, chắc chắn sẽ mất mạng ở cái nơi nguy hiểm này cũng không chừng. Dung Hoán Thiên nhanh chóng quyết định không tiếp tục khiêu chiến điểm mấu chốt của Tư Hàn nữa, nói xong liền hướng về phương hướng bọn Nguyệt Thiên Dạ ly khai mà bay nhanh.
Cử chỉ này của Dung Hoán Thiên rơi vào trong mắt bọn Lý Thanh Ly, chính là tên này khiếp sợ oai phong của Tư Hàn nên chạy trối chết. Hai cô nữ tu cao hứng cứ như chính mình là người đã phát uy đuổi người vậy, cao hứng đập tay lẫn nhau cùng hô một tiếng ""Yeah“.
Trong lòng Tư Lăng cũng thủ thế “V”, lại “Yeah” một tiếng, hưng phấn đến kéo kéo đuôi Trọng Thiên, bị Trọng Thiên cào cho cũng không hề tức giận, vui vẻ truyền âm với Tiểu Yêu Liên: “Tiểu Hồng muội muội, đại ca ta quả nhiên là lợi hại nhất, đúng không?”
Tiểu Yêu Liên ban đầu không lên tiếng, một lát lại yếu ớt nói: “Tư công tử, chủ nhân nói đại ca huynh thì lợi hại hơn huynh một chút. Vừa nãy huynh ấy đã dùng Pháp Quyết sức mạnh bất ngờ tổn hại đến thức hải của Dung Hoán Thiên. Xem ra đại ca huynh rất ghét Dung Hoán Thiên đó.”
“Pháp Quyết Sức mạnh?” Tư Lăng sửng sốt một chút. So với những người sinh trưởng ở Tu Tiên Giới, Tư Lăng là đứa chỉ vừa đổi nghề, tuy rằng cũng rất cố gắng bổ sung tri thức, nhưng bởi vì trong hai năm qua đều là tự mình tìm tòi tu luyện, không môn không phái không sư phụ chỉ điểm, cũng không có những tư liệu bí mật của Đại tông môn để hắn nghiên cứu tập luyện, cho nên hắn đối với thế giới này có rất nhiều chuyện đều đứng ở vị trí dân đen.
Đối với nghi hoặc của Tư Lăng, Trọng Thiên dùng đuôi ngoắc ngoắc cổ của hắn, bé Tiểu Hồng liền truyền đạt lời nói: “Chỉ có ngộ tính tư chất ngút trời và cơ duyên xảo hợp mới có thể ngộ ra được cái Pháp Quyết Sức Mạnh sâu xa huyền ảo như thế, hẳn là lần trước hắn bị thương, lúc bế quan đã vô tình ngộ ra. Tư công tử, huynh ngốc như vậy, vẫn là đừng hỏi thì hơn. Đỡ khi thấy bản thân tài nghệ không bằng người thì sinh lòng ghen tỵ. Sau này sẽ bất lợi cho tu hành đó!”
Tư Lăng nghe xong thì suýt chút nữa ói máu, oán hận kéo kéo đuôi Trọng Thiên, lại hung hăng bắn vào trán Tiểu Yêu Liên ở trong tay áo.
Ngay khi Tư Lăng và Trọng Thiên âm thầm đọ sức, sau khi Dung Hoán Thiên rời đi, Tư Hàn đứng ở trước thang trời nhìn một chút, nói rằng: “Các ngươi đi lên trước đi!”
Lý Thanh Ly thấy mục tiêu của hắn là phía dưới, không khỏi kỳ quái nói: “Tư sư huynh, huynh muốn đi xuống? Trưởng lão trong môn phái không phải bảo chúng ta cố gắng đi hướng về cung điện phía trên sao?”
Đệ tử phái Thiên Tông trước khi xuất phát đã từng được trưởng bối trong sư môn thầm căn dặn, nếu có thể tiến vào động phủ của tu sĩ Thượng Cổ thì phải cố gắng đi về Thiên Cung phía trên; nơi đó không chỉ an toàn, hơn nữa bảo vật thích hợp với bọn hắn cũng tương đối nhiều. Địa phương ở phía dưới nhìn không có gì khác thường, nhưng lại bị một ảo trận ngăn cách. Bên dưới ảo trận là Địa Cung bị mây mù màu đen lượn lờ, đứng ở chỗ cao nhìn xuống, khiến người ta cảm thấy như là một cái Ma Vực nguy hiểm mà tà ác, không có năng lực và giác ngộ mạnh mẽ, tuyệt đối đừng đi vào.
Tư Hàn không trả lời nàng, nhìn hai nữ tu và Tư Lăng, nói rằng: “Các ngươi không nên đi theo!”
Sắc mặt Lý Thanh Ly cùng Mạc Quân cứng đờ, cảm thấy Tư Hàn đây là ghét bỏ các nàng yếu ớt, cản trở. Bất quá Tư Hàn xưa nay vốn không thích giải thích điều gì, sau khi quăng cho các nàng hai khối ngọc phù thì nhìn về phía Tư Lăng.
“Đại ca, đệ đi xuống với huynh.” Tư Lăng lập tức nói rõ. Thứ Trọng Thiên cần ở ngay khi phía dưới này, hành động này của Tư Hàn thật là hợp ý của hắn.
Tư Hàn liếc mắt nhìn hắn, trong mắt có không vẻ đồng ý, bất quá ở dưới sự kiên trì của Tư Lăng thì chỉ có thể gật đầu, không tiếp tục ngăn cản hắn đi theo nữa.
Hai người Lý Thanh Ly nắm ngọc phù trong tay, tất nhiên cũng nhận ra tác dụng của phù này, không ngờ lại là ngọc phù phong tồn pháp lực của tu sĩ Nguyên Anh; là vật hộ mệnh lúc hung hiểm. Ngọc phù này hẳn là vật hộ mệnh mà Thanh Ngọc trưởng lão đã đặc biệt giao cho Tư Hàn, mà hiện nay Tư Hàn không thể mang theo các nàng đi tới nơi nguy hiểm, lại sợ gặp lại đám Nguyệt Thiên Dạ có mang ác ý với các nàng, bèn cho các nàng hai khối ngọc phù hộ thân này.
Hai nữ tu trong lòng cảm động không chịu nổi. Tư sư huynh làm người tuy rằng lạnh nhạt không có tình người, nhưng người thì rất tốt.
Sau khi dặn dò hai người Lý Thanh Ly cẩn thận, hai huynh đệ liền tung người nhảy đến thang trời, sau đó bay nhanh xuống.
So với lần Tư Lăng từ Thiên Cung trước đó hạ xuống đến Thiên Cung kế tiếp chỉ cần một ngày, lần này bọn hắn mất thời gian dài hơn. Hai ngày qua đi, Tư Lăng rõ ràng cảm giác được linh lực trong không khí bắt đầu trở nên khác biệt, không còn là loại linh lực ngũ hành ôn hòa lượn lờ ở quanh thân mang cảm giác thoải mái nữa, mà là tràn ngập một loại linh lực khá là cuồng bạo.
Mà lúc này, không có ảo trận che giấu, Tư Lăng cũng nhìn rõ sự khác biệt ở phía dưới. Thang trời ở phần cuối Thiên Cung cũng không huy hoàng lộng lẫy giống những Thiên Cung ở trên đó, trái lại là dùng loại đá đen như để xây thành vậy, khiến người ta có chút không thích bầu không khí này từ tận đáy lòng. Hơn nữa nơi này cũng không chỉ có một tòa Thiên cung, trong tầm nhìn có thể thấy được thang trời vẫn tiếp tục kéo dài đến tận bóng tối vô tận.
Lại qua hai ngày, hai người rốt cục đến Địa Cung đầu tiên.
Dáng người Tư Hàn không ngừng lại một chút nào, từ thang trời hạ xuống, đứng ở trước cửa Địa cung, sau đó quay đầu lại nhìn về phía đệ đệ vừa hạ người xuống.
Tư Lăng đi tới bên cạnh hắn, liếc nhìn dòng chữ trên hoành phi phía trên Địa Cung. Không giống với những Thiên Cung ở trên, chữ trên hoành phi đã biến thành bốn chữ. Từ chỗ Trọng Thiên biết được, bốn chữ này ý nghĩa là: Thiên Chướng Địa Cung.
Tim Tư Lăng khẽ nảy lên, từ “Thiên Cung” đến “Địa Cung”, trong này rốt cuộc là có điều bí ẩn gì?
“Đại ca, huynh đến đây là...”
Tư Hàn nhìn lối vào Địa Cung, cũng không có giấu diếm mà nói: “Sư phụ từng nói cho ta biết, trong phong ấn nơi này có một loại địa hỏa, ta muốn có được nó.” Sau đó lại hỏi: “Nơi này nguy hiểm, đệ tới làm gì?”
Tư Lăng chần chừ một lúc, vẫn là lựa chọn nói rõ: “Đại ca, đệ cũng tới nơi này lấy một thứ, bất quá đệ còn chưa biết là thứ gì, đến lúc mới biết được.” Tuy rằng rất muốn nói cho đại ca biết sự tồn tại của Trọng Thiên, bất quá Trọng Thiên trước đó đã cảnh cáo hắn; ngoại trừ hắn, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai biết sự tồn tại của nó. Hắn cũng không biết hành động này của nó là có phải vì muốn che giấu tránh né nguy cơ hay không. Nhưng Tư Lăng tạm thời cũng không muốn trở mặt cùng nó, chỉ phải đáp ứng sẽ bảo đảm giữ bí mật cho nó.
May là Tư Hàn cũng không phải loại gia trưởng cuồng kiểm soát, sau khi nghe xong cũng không hỏi nhiều, sau khi dặn hắn cẩn thận, hai người liền tiến vào Địa Cung.
********
Sau khi Tư gia hai huynh đệ tiến vào Địa Cung hai canh giờ, trên thang trời lại có hai người hạ xuống.
Nam tử đi ở phía trước mặc một bộ cẩm bào màu đen huyền, tướng mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, giống như công tử nhà giàu không dính hồng trần. Nam tử thu lại áo choàng, đứng ở cửa trước Địa Cung, liếc nhìn hoành phi phía trên Địa cung, khẽ mỉm cười. Nụ cười như gió xuân ấm áp, nhưng trong đôi mắt vốn nên ôn hòa rực rỡ kia lại lơ đãng toát ra một chút tà khí, phá hoại khí chất tuấn nhã của hắn.
“Thiếu chủ, linh lực nơi này khá là mãnh liệt, xin ngài cẩn thận, chớ để phát sinh chuyện như lúc trước nữa.” Nam tu sĩ phía sau nói.
Nam tử kia cười lạnh một tiếng: “Lúc trước là do ta bất cẩn. Nếu gặp lại tên nam nhân kia... Hừ! Thù này ta sẽ tự mình báo! Chúng ta đi!”
Nói xong, dẫn bước đi vào Địa Cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT