Cứ như vậy ngươi đuổi ta trốn, một đám người chạy ở mê cung trong sơn động cả một ngày, cũng
không biết chạy tới nơi nào. Mà Triệu Thanh nhìn có vẻ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, nhưng vật bảo mệnh trên người cũng rất nhiều, ở dưới sự
đuổi giết của một đám tu sĩ cùng cấp, chẳng những không bị người giết
chết hay làm trọng thương, trái lại hắn tránh thoát vô cùng thong thả,
thậm chí còn có năng lực thỉnh thoảng cầm ra Kính Chiếu Yêu chiếu chết
người khác.
Lại là một vị phẫn trư ăn hổ, lẽ nào những thứ pháp bảo kia là cướp đến?
Cùng đi ở phía sau, Tư Lăng vừa cân nhắc trong lòng, vừa lưu loát tìm
kiếm túi trữ vật trên người của một đi tu sĩ đã chết ven đường. Tuy
rằng dọc đường đi thu hoạch khá dồi dào, chỉ là Tư Lăng cũng không biết
đã theo những người này tới tận nơi nào, xung quanh rất tối, nhưng đối
với tu sĩ mà nói thì lại không có ảnh hưởng gì, trong bóng tối vẫn có
thể thấy mọi vật như bình thường.
Lúc mới đầu khi Triệu Thanh dùng tấm gương kia chiếu vào người khác thì
đoàn người đều không có gì khác thường, chờ đến khi dùng nhiều, liền có
người nhận ra tác dụng của nó. Vật này là một cái Bảo khí Tiên Thiên
chuyên công kích nguyên thần tên là Diệt Thần Kính. Đây cũng quá nghịch
thiên rồi. Lập tức, những người vốn bởi vì Triệu Thanh giết đồng môn sư
huynh đệ hoặc bằng hữu mới truy sát hắn nay cuối cùng đã biến thành giết hắn để cướp đoạt pháp bảo.
Tư Lăng cũng có chút động lòng, nhìn Diệt Thần kính này, chắc chắn là
gây thương tổn nguyên thần lớn hơn so với âm công của Tiêu Trạc. Mà
nguyên thần của tu sĩ nếu bị thương, còn phiền phức kinh khủng hơn so
với thân thể bị thương. Nếu như có được Diệt Thần kính, chính là thứ
giết người đánh lén tốt nhất cho người đi lịch lãm.
Vì vậy, dưới tư tưởng kiếm của hời và sự thúc giục của con yêu thú, Tư Lăng cắn chặt răng theo sát bọn họ.
Nhưng mà, trời cao lại nói cho Tư Lăng rằng, lòng kiếm của hời này là
không tốt, cho nên lại qua một ngày đi cùng bọn họ, ở một bãi trống
trong sơn động thì gặp phải một đoàn người, hơn nữa còn có người quen.
Sáu tu sĩ mang mặt nạ bán điệp (nửa con bướm??) đang đối đầu cùng Tô
Hồng Phi và Nguyệt Thiên Dạ. Xem tình huống, Nguyệt Thiên Dạ cùng Tô
Hồng Phi đều bị thương nhiều chỗ.
Nhìn thấy đột nhiên xông tới một đám người, bầu không khí lại là một
trận quỷ dị. Chạy ở trước nhất - Triệu Thanh đơn giản là trực tiếp nhào
tới, dự định lợi dụng đám tu sĩ ở đây đối phó với những kẻ đang truy sát hắn để cho hắn nhân cơ hội mà thoát thân. Mà Nguyệt Thiên Dạ cùng Tô
Hồng Phi, hai cô gái cũng có chủ ý này, lợi dụng đám tu sĩ mới tới đối
phó với đám tu sĩ mặt nạ bướm.
Triệu Thanh, Nguyệt Thiên Dạ, Tô Hồng Phi rất ăn ý ra tay.
Tư Lăng cẩn thận ẩn giấu khí tức, dán vào cửa động quan sát tình hình
bên trong. Những tu sĩ mặt nạ bướm đó tu vi tuy cũng là Trúc Cơ kỳ,
nhưng kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, ra chiêu mạnh liệt hung
ác, thủ pháp giết người cực kỳ tàn nhẫn. Tư Lăng ở trong đầu kiểm tra
một lần, không có tư liệu gì về những tu sĩ mặt nạ bướm này, lẽ nào là
thế lực ẩn giấu ở đại lục Thương Vũ?
Mục tiêu của Điệp Diện tu sĩ (tu sĩ mặt nạ bướm) là Nguyệt Thiên Dạ và
Tô Hồng Phi, tuy rằng bị đám tu sĩ xông tới làm rối loạn kế hoạch, nhưng vẫn cắn chặt hai người không tha. Triệu Thanh sớm đã thừa cơ lộn xộn rẽ chạy vào một lối nhỏ, trơn trượt như con cá chạch. Nguyệt Thiên Dạ cũng rất nhạy bén thừa dịp chạy trốn, chọn đường đi vừa vặn là vị trí của Tư Lăng. Tô Hồng Phi không do dự theo sát.
Tư Lăng vốn cho là mình đã dùng Liễm Tức phù và Ẩn Thân phù, bọn họ sẽ
không phát hiện ra mình, nhưng khi Tô Hồng Phi chạy tới hướng của hắn,
vô tình hay cố ý mà liếc nhìn về vị trí của hắn một chút, đột nhiên lộ
ra một nụ cười kỳ quái với hắn. Thân hình nàng ta vọt tới, dường như
thân thể theo quán tính mà dịch sang phương hướng của hắn, nhưng rất
nhanh lại đứng vững, từ bên cạnh hắn mà vọt qua. Trong lòng Tư Lăng cảm
giác nặng nề, một linh cảm nguy hiểm khiến hắn không chút do dự mà vội
vàng phi thân thối lui. Ngay lập tức, chỗ vách núi hắn đứng lúc trước bị một phi tiêu hình sấm sét mang theo hắc khí quay cuồn bay tới cắm vào,
vách núi lập tức bị khí độc trên phi tiêu hình sấm sét kia ăn mòn thành
một cái động màu đen.
Ám khí quá nham hiểm!
Thần thức của Tư Lăng thu một màn này vào trong mắt, trong lòng lập tức
rét lạnh. Mà khiến hắn càng hoảng sợ chính là Tô Hồng Phi có thể nhìn
thấu ngụy trang của hắn. Tư Lăng vốn cho là không thể, Tô Hồng Phi là
một tu sĩ mới vừa đạt Trúc Cơ, làm sao có khả năng nhìn xuyên linh phù
ẩn thân tứ phẩm mà hắn làm? Nhưng mà một nụ cười cùng động tác rõ ràng
gắp lửa bỏ tay người này của Tô Hồng Phi, đã làm cho hắn khẳng định là
nàng ta cố ý.
Quả nhiên Tô Hồng Phi cùng “Tư Lăng” trước đây có cừu oán.
Tư Lăng trầm mặt, vỗ ở trên người tấm Thần Hành Phù, nhanh chóng xuyên qua lối đi tối đen, phía sau là hai Điệp Diện tu sĩ theo sát không nghừng nghỉ. Mà làm hắn ấm ức chính là, cái lối đi này căn bản không có ngã rẽ, hắn muốn rẽ ngang một đường nào đó để chạy trốn cũng không được, chỉ có thể bị hai tên tu sĩ Điệp Diện nọ đuổi theo phía sau.
Không biết chạy bao lâu, cho đến khi lại đi tới một sơn động trống trải, sau đó -- rốt cuộc là đường cụt.
Mấy người không thể không dừng lại, xoay người đối mặt với hai tu sĩ Điệp Diện.
Nguyệt Thiên Dạ nhìn Tô Hồng Phi một cái, gấp gáp nói rằng: "Tô Đạo hữu, chúng ta mỗi người một tên?"
Tô Hồng Phi thu hồi nụ cười dịu dàng thường ngày, mắt nhìn về phía hai Điệp Diện tu sĩ lạnh như băng nọ, sau đó nhìn phía Tư Lăng, đột nhiên cười nói: "Tư đạo hữu không đến trợ giúp Nguyệt đạo hữu một tay sao?"
Trong lòng Tư Lăng lần nữa trầm trầm, sau đó giải trừ trạng thái linh phù ẩn thân, hiện ra thân hình.
Nguyệt Thiên Dạ trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Tư Lăng đột nhiên xuất hiện, sau đó dùng một loại giọng nói tự cho là lý giải mà than thở: "Tư Lăng, nơi đây thực nguy hiểm, chàng không nên theo tới."
Tư Lăng mặt không hề cảm xúc, chỉ là trầm mặc đi tới bên người nàng ta. Hành động này lại làm cho Nguyệt Thiên Dạ càng thêm kiên định rằng Tư Lăng là vì bảo vệ nàng mới theo tới -- không thể không nói, trước đây "Tư Lăng" xử sự quá thành công, làm cho Nguyệt Thiên Dạ hầu như không có lòng phòng bị đối với hắn.
Lúc này, hai tu sĩ Điệp Diện đã đến, Nguyệt Thiên Dạ và Tô Hồng Phi không nói hai lời, mỗi người chống lại một tên. Nguyệt Thiên Dạ xuất ra mười mấy thanh linh kiếm hợp thành một kiếm trận cuốn lấy kẻ địch. Tô Hồng Phi trực tiếp vận linh khí đến trên nắm tay, nắm đấm chạm đến trên linh kiếm của Điệp Diện tu sĩ, đem linh kiếm đập vỡ nát.
Tư Lăng hiện tại là một người nam nhân, tuy rằng không có chủ nghĩa anh hùng gì, cũng không có cái ý nghĩ đại nam nhân cần phải bảo vệ nữ nhân, nhưng nếu hiện tại cái gì cũng không làm, chờ khi hai nữ nhân này giải quyết xong hai tên nam nhân kia, phỏng chừng hắn sẽ không dễ chịu, cũng sẽ khiến Nguyệt Thiên Dạ sinh nghi.
Tư Lăng lựa chọn đi giúp Nguyệt Thiên Dạ.
Tư Lăng lấy ra thanh linh kiếm chiếm được từ chỗ ma tu phối hợp với kiếm trận của Nguyệt Thiên Dạ, thỉnh thoảng lợi dụng góc chết mà quấy nhiễu tên tu sĩ Điệp Diện nọ, làm cho hắn ứng phó cực kỳ gian nan. Trong lúc nhất thời chỉ nghe âm thanh đao kiếm va chạm keng keng vang vọng.
Điệp Diện tu sĩ thấy hai người phối hợp, ánh mắt lạnh băng hơi trầm xuống, vỗ túi trữ vật trong tay, lập tức xuất ra một thanh Bảo khí linh kiếm trung phẩm. Hắn ta dùng linh lực trải rộng toàn thân kiếm, vung kiếm ngăn cản kiếm của Tư Lăng, đồng thời cũng chém đứt thanh kiếm của Tư Lăng, sau đó xoay người đối phó với kiếm trận của Nguyệt Thiên Dạ. Tư Lăng tay tê rần, chờ khi phát hiện thanh bảo kiếm của mình bị cắt thành hai nửa, thì lập tức đau lòng đến muốn cắn người. Đây cũng phải mua bằng linh thạch đó, đại ca!
Trong cơn tức giận, Tư Lăng trực tiếp lấy ra hai tấm Bạo Liệt phù, ném vào trong kiếm trận, hô nổ, sức công phá làm Điệp Diện tu sĩ phun ra một ngụm máu tươi.
Thừa dịp hắn bị thương tổn, phải lấy mạng hắn! Nguyệt Thiên Dạ thấy hắn bị thương, lúc này chỉ huy linh kiếm tìm tới một lỗ hổng, giết chết Điệp Diện tu sĩ này, nguyên thần tại chỗ bị kiếm trận loạn giết.
Giết xong người này, hai người lại đi trợ giúp Tô Hồng Phi, dưới sự phối hợp của ba người, Điệp Diện tu sĩ kia cũng đồng dạng bị giết chết.
Nguy cơ giải trừ, Nguyệt Thiên Dạ cùng Tô Hồng Phi khẩn trương ngồi xuống chữa thương. Hai người cùng chí mà không đả tọa ngay trước mặt Tư Lăng. Đả tọa tuy rằng khôi phục rất nhanh, nhưng đồng thời cũng là thời điểm không phòng bị nhất. Tư Lăng yên lặng quan sát hai người, đồng thời trong lòng lần nữa cũng có sự lý giải đại khái với tính tình của hai người này. Đều là loại người có lòng phòng bị cực mạnh. Xem bộ dáng chiến đấu vừa nãy của các nàng, Tư Lăng thở dài. Thực sự là nữ hán tử, hắn không sánh được rồi!
Nghĩ như vậy, Tư Lăng vỗ vỗ con yêu thú đang dùng đuôi quấn quanh cổ của hắn, bảo nó an phận một chút. Từ khi nhìn thấy Nguyệt Thiên Dạ, con yêu thú này vẫn dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Dạ. Tư Lăng biết Nguyệt Thiên Dạ có rất nhiều át chủ bài, sợ nó chọc Nguyệt Thiên Dạ rồi hắn cũng bị xui xẻo theo, cho nên cũng không muốn để nó trắng trợn đi gây sự với Nguyệt Thiên Dạ.
Chờ hai người xử lý ngoại thương xong, đứng lên, đồng thời nhìn về phía Tư Lăng.
Hai người này đều là cô gái mạnh mẽ, tính cách quả cảm kiên nghị, làm cho kẻ khoác da nam nhân như Tư Lăng thực sự là áp lực như núi nha!
Tư Lăng và Nguyệt Thiên Dạ kể cho nhau nghe những chuyện sau khi vào sơn cốc. Tư Lăng từ đó hiểu được rằng: sau hai ngày khi bọn Nguyệt Thiên Dạ vào sơn cốc, bởi vì đám người Điệp Diện đột nhiên tập kích, làm hai người bọn họ phân tán khỏi Tiêu Trạc và đám người Thiên Tông phái. Mà những kẻ Điệp Diện đó không biết là người của phe thế lực nào, đã sớm đã chờ ở trong sơn động, chuyên môn tìm kiếm đệ tử của những môn phái để giết chết. Mấy ngày nay chúng đã giết rất nhiều đệ tử danh môn đại phái vào sơn cốc tìm kiếm Yêu Liên. Nhiều lần như vậy, cũng dẫn tới sự chú ý những tu sĩ bên trong sơn động đang đồng dạng tìm kiếm Yêu Liên, làm mọi người cảnh giác cẩn thận hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, Tô Đạo hữu, cô làm sao thấy được Tư Lăng đang ẩn thân vậy?" Nguyệt Thiên Dạ tò mò hỏi, nàng ta tất nhiên là nhận ra Tư Lăng vừa nãy đã dùng Ẩn Thân phù cao cấp, mới làm cho nàng ta không có cách nào cảm giác được. Nhưng mà Tô Hồng Phi làm sao vừa liếc mắt đã nhìn ra chứ? Nguyệt Thiên Dạ nhìn về phía Tô Hồng Phi, ánh mắt có mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
Tư Lăng cũng nhìn phía nàng ta.
Tô Hồng Phi dịu dàng cười, nụ cười kia rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng: "Ta lúc nãy chỉ là có chút cảm giác, khi đó sợ là kẻ địch ẩn núp ở trong bóng tối, cho nên lúc ở phía trước sơn động liền thăm dò, phát hiện quả nhiên là có người, nhưng lại không biết hóa ra là Tư đạo hữu, nếu như có chỗ đắc tội xin hãy tha lỗi."
Tư Lăng trong lòng ấm ức, nhưng trên mặt khá là kiêu ngạo tự cao mà nhìn nàng ta một cái, tỏ vẻ mình không thèm để ý.
Tô Hồng Phi hiển nhiên quen thuộc loại tính khí này của Tư Lăng, cười cười tiếp tục nói: "Sau đó Tư đạo hữu cũng bị những tên Điệp Diện đó đuổi tới đây, ta cảm giác được hiệu quả Ẩn Thân phù đang yếu dần, có thể mơ hồ mà nhìn thấy thân hình của Tư đạo hữu, liền xác định." Đang nói, nàng dừng một chút, lại nói tiếp: "Ta là Trận Pháp Sư, tu tập một bộ công pháp đặc biệt, cho nên một vài thứ không cách nào lừa dối con mắt của ta được."
Nghe vậy, Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ đều lộ vẻ hiểu rõ, chỉ là trong lòng hai người đồng loạt ôm mấy phần không tin tưởng. Không nói Nguyệt Thiên Dạ tâm tư tinh tế, luôn ôm chặt thái độ phòng bị đối với cái thế giới tu tiên xa lạ này; mà Tư Lăng lại là người mới vừa bị hại, cái nụ cười đó của Tô Hồng Phi cho hắn biết nàng ta ngay từ đầu đã biết bản thân mình đang ở đó.
Nghĩ tới Tô Hồng Phi tu tập bộ công pháp có vẻ có thể loại bỏ tất cả những thứ ẩn giấu, trong lòng Tư Lăng hơi trầm xuống, quyết định sau này vẫn là cách xa Tô Hồng Phi đi, đỡ cho không hiểu ra sao lại bị nàng ta hãm hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT