Tiếng niệm chú càng lúc càng nhanh, sắc mặt Đào Tử cũng bắt đầu trở nên khó coi.

"Cô điên rồi sao? Cam chịu để bản thân rơi vào đường cùng cũng muốn đưa tôi vào chỗ chết à? Cô cần gì phải vậy chứ? Cô chưa chắc làm gì được tôi đâu."

Đáng tiếc cô ta chỉ mở mắt nhìn Đào Tử rồi nhắm mắt lại tiếp tục niệm chú. Đào Tử bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ trước mặt, không thốt nên lời. Cô ngồi xuống, lấy ra một là bùa hình người trong túi, cắn ngón giữa tay mình, dùng máu vẽ lên một dòng chú. Theo nét vẽ cuối cùng trên bùa chú, người giấy kia cũng dần phát ra anh sáng mờ ảo, cô cất lũ lá bùa này vào người, nhìn kết giới sắp mở ra giữa không trung.

Khi tiếng niệm chú càng lúc càng dồn dập, bầu trời như bị xé rách, một bàn tay màu đen vươn ra khỏi kết giới, sau đó là cánh tay, nửa thân thể, đầu, cho đến khi cả người xuất hiện. Bóng dáng màu đen khổng lồ thình lình xuất hiện nhìn người phụ nữ mặt mũi tái nhợt, bỗng nhếch miệng cười, đưa tay bắt lấy cô ta, như muốn nuốt cô ta vào bụng

Đào Tử nhân cơ hội này ném hai lá bùa đã chuẩn bị về phía quái vật màu đen. Lá bùa nổ tung bên cạnh quái vật. Hình như bị đau, quái vật bỗng buông người phụ nữ ra gầm thét đánh về phía Đào Tử.

"Thiên nguyên thái nhất, tinh ti chủ binh, vệ hộ thế thổ, bảo hợp sinh tinh, hoa y tú quần y quan thanh cân, thanh long tả liệt, bạch hổ hữu tân, bội phục long kiếm, ngũ phúc chi chương, thống lĩnh thần quan, tam ngũ tương quân, hữu tà tất trảm, hữu quái tất tồi, phu hỗ phúc tường, khải ngộ hi di, tiêu diệt tà quái, ngũ đế hàng uy, hộ thế vạn niên, đế đức nhật hi, hoàng long hàng thiên, đế thọ sở kì, cảnh tiêu động chương, tiêu ma khước phi, lập tức tuân lệnh."

Vừa tránh né, Đào Tử vừa nhanh nhẹn niệm thần chủ giết quỷ hàng yêu. Theo tiếng niệm chú vang lên, vô số đám mây tụ lại trên bầu tròi, sấm chóp cuồn cuộn, trông rất đáng sợ.

Hình như cảm nhận được luồng sức mạnh đang cấp tốc tụ lại trong tầng mây kia, quái vật bỗng dưng nổi nóng, quay người tấn công Đào Tử lần nữa.

"Hay lắm!"

Đào Tử khẽ quát, chỉ một ngón tay về phía quái vật.

"Nhanh!"

Từng tia sấm chớp cuồn cuộn trên bầu trời bổ xuống, đánh về phía quái vật. Sấm chớp gào thét đùng đoàng như cánh tay trẻ con, bổ xuống đỉnh đầu quái vật màu đen kia. Tuy nhiên quái vật này đúng là da thô thịt dày, một tia chớp đánh xuống chẳng tạo thành thương tích lớn cho nó. Đào Tử nhìn con quái vật, khẽ hừ một tiếng, lại chỉ về phía quái vật lần nữa. Lần này không giống lần trước, Đào Tử chi về phía quái vật tám lần mới ngừng lại, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau tăng thêm khoảng cách với nó.

“Đùng đùng!"

Sấm chớp trong tầng mây có vẻ càng dữ dội hơn thêm, bầu trời đen như nhọ nồi, một tia chớp màu tím đột ngột giáng xuống, bấy giờ đã to bằng bắp chân trẻ con. Từng tia chớp màu tím giáng xuống liên tục, tia sau kinh hoàng hơn tia trước, tia sau nữa hùng tráng hơn tia trước đó.

Quái vật đã nhận ra nguy hiểm, thôi không tấn công Đào Tử nữa, mà quay người định chạy về phía ngược lại.

"Muốn chạy sao? Nào có dễ như vậy." Đào Tử cười khẩy, cất tiếng niệm một câu thần chú, "Kiền ngọc ích độc, chấn thích la linh, bát tiên bỉnh việt, thượng đế vương linh, thái huyền lạc cảnh, thất thần trùng đình, hoàng chân diệu giác, hoán trịch hỏa linh, tử văn ngọc tự, tứ cảnh khai minh, cửu thiên lục thiên, tứ thiên chi tinh, ngoại truyện huyền tổ, nội bảo suất binh, tả thành hữu cố, hỏa nhiệt phong chưng, sắc trảm vạn yêu, tồi quắc thiên tinh, kim chân sở chấn, cửu ma diệt hình, ngô bội chân phù, dịch sử vạn linh, thượng thăng tam cảnh, khứ hợp đế thành. Lập tức tuân lệnh."

Câu thần chú vừa đọc lên, xung quanh Đào Tử đột nhiên xuất hiện mấy yêu tinh, vái Đào Tử một cái.

"Xin phiền mấy vị cản đường quái vật kia, không cho nó trốn thoát khỏi trừng phạt của thiên lôi."

Đào Tử đáp lễ, chỉ về phía quái vật sắp chạy trốn, ý bảo yêu tinh cản đường quái vật kia. Đám yêu tinh gật đầu, đuổi theo quái vật ngăn cản không cho nó chạy trốn. Không biết vì nguyên nhân gì, quái vật không cách nào phá vỡ vòng cản của yêu tinh, trơ mắt nhìn thiên lôi đánh vào người mình, một tia, hai tia, ba tia... tia sau mãnh liệt hơn tia trước. Mỗi một tia đánh xuống, quái vật liền nhỏ đi một phần, đến tận khi tám tia thiên lôi còn lại đều trút xuống hết, quái vật hoàn toàn biến thành mây khói.

Mưa phùn rơi trên bãi cỏ úa vàng, Đào Tử nhìn người phụ nữ mặt mày dị hợm trước mắt, bỗng đưa tay ra. Người phụ nữ hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn bàn tay đưa đến trước mắt mình, hơi mất tự nhiên quay đầu đi.

"Tại sao cứu tôi? Nếu như cô chỉ là một người bình thường bây giờ đã mất mạng rồi, không phải là tôi muốn giết cô sao?"

“Ha ha, tôi không nghĩ nhiều như vậy, cho dù vừa rồi tôi không thể gọi được thiên lôi tôi cũng chưa chắc sẽ chết. Huống chi quái vật kia không ăn được cô, sức mạnh cũng giảm đi. Bây giờ cô nên thả tôi đi, đúng không?"

"Thật đáng tiếc, cô bỏ qua cho tôi, nhưng tôi vẫn không muốn bỏ qua cho cô!"

Tiếng nói người phụ nữ bỗng trở nên oán hận, sau đó bất chợt xông về phía Đào Tử. Cô kinh hãi, né người qua một bên, đáng tiếc lần này vẫn chậm một bước. Một cơn đau truyền đến, Đào Tử ôm bụng lui về phía sau vài bước, nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt.

"Cô việc gì phải thế? Giết tôi thì cô sẽ có được anh ấy sao? Sợ rằng anh ấy chỉ càng oán hận cô thêm. Huống chi tôi và anh ấy đã không thể rồi."

"Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải mang theo cô xuống địa ngục! Đi chết đi!"

Người phụ nữ lại cầm con dao găm đã dính máu xông về phía Đào Tử lần nữa.

"Cô không giết được tôi đâu!"

Đào Tử cau mày, một lá bùa lập tức đánh thẳng về phía cô ta. Cô ta nhìn lá bùa bay về phía mình mà chẳng hề né tránh, vẫn xông về phía Đào Tử, tiếc rằng lá bùa đã trói cô ta đứng yên, khiến cô ta chỉ có thể căm hận nhìn Đào Tử mà không thể làm hại được.

"Cô nghịch thiên triệu hồi quái vật đã phải dùng tính mạng để trả giá, tôi biết sinh mệnh cô đang biến mất, cô cũng là người đáng thương. Thôi, tôi sẽ không ra tay với cô đâu, có điều tôi cũng sẽ không thả cô ra, tự giải quyết cho tốt nhé. Kết quả cuối cùng cũng chỉ có tan thành mây khói mà thôi."

Nói xong Đào Tử tiện tay mớ kết giới, ngoảnh đầu lại nhìn ngưòi phụ nũ vẻ mặt đầy thù hận một lần nữa, khẽ cười rồi quay người rời đi.

"Cô quay lại đây! Tại sao cô chế giễu tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Rời khỏi kết giới, Đào Tử lại xuất hiện tại khách sạn suối nước nóng nơi Tô Mạt rời đi, cô bịt vết thương còn đang chảy máu, lảo đảo đuổi theo hướng Tô Mạt biến mất.

Sau khi chạy được một đoạn, Ly Thương dừng bước, lẳng lặng chờ Tô Mạt đến. Không biết tại sao trong lòng anh ta đôi lúc lại nhói lên từng cơn. Lẽ nào thân thể anh ta xảy ra chuyện gì sao? Ly Thương cau mày xem xét người mình, chẳng có vấn đề gì cả. Thế nhưng cơn đau âm ỉ kia rốt cuộc là vì sao, anh ta quả thật không hiểu.

Bóng dáng Tô Mạt càng lúc càng gần, cô trông thấy Ly Thương cách dó không xa liền dừng bước đề phòng.

"Sao đây? Huyết mạch thần thú cũng có lúc sợ ư? Sao không đến đây?"

Ly Thương thấy Tô Mạt dừng bước, cất lời giễu cợt.

“Tuy tôi muốn cướp lại sinh hồn cô gái kia song tôi sẽ không góp bản thân vào, rốt cuộc anh muốn thế nào? Đã lâu thế rồi còn chưa lấy được huyết mạch thần thú, anh còn muốn tranh đấu gì nữa? Từ bỏ đi. Làm như vậy chẳng có lợi gì cho anh cả."

"Đừng nói vớ vẩn với tôi, nếu cô không đến thì đừng đi theo tôi nữa. Nếu không thì tôi sẽ không đứng đây nhiều lời với cô nữa đâu."

Ly Thương nói xong quay người định bỏ đi.

"Mạt Mạt..."

Tiếng nói quen thuộc khiến Ly Thương dừng bước, anh ta quay đầu lại thấy Đào Tử toàn thân đều là máu, Tô Mạt nghe thấy tiếng Đào Tử cũng kinh hãi, cô vội vã quay đầu lại. Khi thấy Đào Tử ôm bụng thì vội vàng chạy về phía Đào Tử. Tuy nhiên không đợi cô chạy đến, một trận gió đã lướt qua bên cạnh, Đào Tử rơi vào lòng Ly Thương.

Ly Thương ném sinh hồn cầm trong tay đến trước mặt Tô Mạt, sa sầm mặt ôm lấy Đào Tử quay người rời đi.

"Anh muốn làm gì?" Tô Mạt cản Ly Thương, muốn giành lại Đào Tử trong lòng anh ta.

"Tránh ra. Đừng để tôi nói lần thứ hai, tôi đã trả sinh hồn lại cho cô, đừng có quấy rầy tôi nữa. Về phần những thứ khác thì phải xem cô có bản lĩnh tìm được hay không, tóm lại tôi sẽ không từ bỏ. Bây giờ tôi phải đưa Đào Tử đến bệnh viện, nếu cô còn dám cản trở thì đừng trách tôi trở mặt."

Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Ly Thương khiến Tô Mạt tin tưởng, nếu không phải cần sớm chữa trị cho Đào Tử, quả thật anh ta có thể ra tay giết mình bất cứ lúc nào. Tô Mạt chợt né người sang bên.

"Có thời gian ngăn cản tôi chi bằng đi xem thử người tình của cô đi."

Lời nói Ly Thương vọng đến từ phía xa, khiến Tô Mạt kinh hãi. Hàn Ngạo... Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nghĩ đến đây, Tô Mạt không dám chậm trễ, vội vàng cảm nhận vị trí của vật mình đưa cho Hàn Ngạo rồi chạy về phía đó.

"Anh thả em xuống..."

Đào Tử nhìn vẻ mặt sa sầm của Ly Thương, ngượng nghịu chống tay lên ngực anh, yếu ớt nói.

Nhìn sắc mặt Đào Tử trắng bệch, Ly Thương không biết miêu tả cảm xúc lòng mình thế nào. Lẽ nào tim anh vừa nãy hốt hoảng từng cơn là do Đào Tử bị thương tổn sao. Anh ta cũng không hiểu tại sao chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn mà cô gái trong lòng này lại khiến anh ta đến tận bây giờ vẫn không thể nào quên được. Thậm chí vì cô mà rất nhiều lần bỏ qua cơ hội có thể lấy được huyết mạch Phượng Hoàng.

“Anh... Ly Thương, anh buông em ra. Ối..."

“Đừng cử động, anh đưa em đến bệnh viện. Rốt cuộc là ai đã làm em bị thương?" Ly Thương ôm Đào Tử vào lòng thật chặt, tăng tốc đi về phía bệnh viện, "Là Nguyệt có phải không? Có phải em đã gặp một người phụ nữ khuôn mặt âm dương?"

Nghe thấy Ly Thương nói đến người phụ nữ làm hại mình, gương mặt Đào Tử hiện vẻ ủ rũ.

"Ùm, là một người phụ nữ khuôn mặt không trọn vẹn, nhưng cô ta đã tan thành mây khói rồi. Cô ta trả giá bằng tính mạng của mình, nghịch thiên triệu hồi quái vật bị nhốt tại huyết ngục, cho nên đã chết rồi."

"Đau lắm sao? Sắp đến rồi."

Ly Thương nhẹ giọng nói với Đào Tử trong lòng, sau đó ôm chặt Đào Tử trong lòng hơn nữa.

"Tại sao anh phải làm như thê? Lấy được sinh hồn của những cô gái kia có lợi ích gì cho anh? Huyết mạch thần thú quan trọng với anh vậy sao? Từ bỏ đi, Ly Thương, chúng ta rời khỏi đây, sống cuộc sống chỉ thuộc về hai ta, không được sao?"

Đào Tử cảm nhận được vòng ôm của Ly Thương, hỏi vấn đề mà bản thân đã cất giấu trong lòng bao lâu nay.

"Anh..." Ly Thương ngập ngừng, dường như rất bất đắc dĩ, anh ta thở dài, "Ôi, sao anh lại không muốn giống như người bình thường chứ? Nhưng có một số việc không phải anh không muốn là có thể không làm. Em đừng nghĩ nhiều quá, tóm lại, anh sẽ không bao giờ làm hại em."

Khi đang nói chuyện, hai người đã đến bệnh viện. Làm xong hết thủ tục cho Đào Tử, Ly Thương lưỡng lự bên ngoài phòng bệnh, anh ta không muốn bỏ đi, nhưng trong lòng anh ta hiểu ở lại cũng không có gì tốt cho cả hai. Anh ta có chuyện muốn làm, cũng nhất định phải làm, anh ta không dám đánh cuộc...

"Anh muốn đi sao?"

Giọng nói yếu ớt vang lên, Đào Tử dựa vào cửa phòng bệnh, nhìn Ly Thương đang chần chừ.

"Anh..." Ly Thương ngẩng đầu nhìn vào mắt Đào Tử, không nỡ nói ra lời từ biệt cuối cùng, "Em không biết chuyện anh phải đối mặt, rất nhiều chuyện không phải là ý muốn của anh, nhưng anh phải làm. Anh sẽ không từ bỏ huyết mạch thần thú của Tô Mạt, em hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng bị thương nữa, anh... anh đi đây."

Ly Thương nói xong quay người định rời đi, đột nhiên cánh tay lại bị một đôi bàn tay hơi lạnh nắm chặt, Ly Thương quay đầu nhìn chủ nhân đôi bàn tay kia.

"Ở lại với em một đêm... Em chỉ cần một đêm thôi... Bây giờ đưa em rời khỏi đây đi!"

Đào Tử ngồi trong khách sạn không ngừng thấp thỏm, cô không biết tại sao cuối cùng mình lại kéo Ly Thương ở lại, cũng không biết tại sao mình lại nói ra điều ấy. Thôi thôi, đã nói rồi, huống chi bản thân cô lại chưa từng nghĩ sẽ hối hận gì cả.

"Khó chịu à?"

Ly Thương ra khỏi phòng tắm chỉ quấn chiếc khăn tắm, nhìn Đào Tử ngồi bên giường, nở nụ cười.

Ly Thương vốn là một người đàn ông vô cùng ưa nhìn, chỉ có điều anh ta luôn mặc đồ đen, mặt luôn ra vẻ thâm trầm. Tuy nhiên lúc này Ly Thương vừa tắm xong, khóe môi nở nụ cười khiến người ta lóa mắt, khuôn mặt góc cạnh mịn màng trắng trẻo lộ vẻ lạnh lùng, hàng mày rậm hơi nhếch lên, lông mi dài hơi cong, đôi mắt trong veo như sương mai, có điều vẻ sáng quắc hiện lên trong đôi mắt kia không thể xem thường.

Đào Tử ngơ ngẩn nhìn Ly Thương, đã lâu rồi cô không thấy nụ cười này. Xa nhau lâu như vậy, gần như mỗi lần cô nhìn thấy đều là bóng lưng hoặc khuôn mặt u ám của anh. Nghĩ đến đây lòng Đào Tử lại đau buồn, không biết sau hôm nay có phải hai người lại trở về như trước kia hay không.

"Em... em đi tắm."

Đào Tử đứng dậy đi về phía phòng tắm, nhưng chưa đi đến cửa phòng tắm dã bị Ly Thương kéo tay lại.

"Trên người em có vết thương, không thể chạm vào nưóc. Anh biết em muốn nói thể chất em khác với người thường, nhưng anh vẫn lo, với lại anh cũng đâu chê em."

Như thể vui đùa, Ly Thương bước đến ôm lấy Đào Tử đặt lên giường, Đào Tử chỉ cảm thấy choáng váng. Lúc mở mắt ra đã ngã xuống giường rồi, mà lúc này Ly Thưong đang ở phía trên cô, cô ngượng ngùng đấy anh ra, gương mặt ửng đỏ. Dường như Ly Thương rất vui vẻ vóới phản ứng của Đào Tử, anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Cảm thấy sự căng thẳng của cô, Ly Thương vòng tay qua người Đào Tử như trấn an, kéo cô sát vào mình.

Đào Tử cảm thấy nụ hôn của Ly Thương từ nhẹ nhàng dần dần trở nên mạnh mẽ như bão tố. Cô bối rối, theo bản năng cắn chặt hàm răng không chịu há miệng ra.

"Không sao đâu, anh sẽ không làm hại em, đừng sợ."

Tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai, tựa như có ma lực, Đào Tử đưa tay khoác lên vai Ly Thương, sau đó nhắm hai mắt lại, mặc cho nụ hôn ấy đưa mình vào thế giới lạ lẫm.

"Đào Tử, nhìn anh." Ly Thương nhỏ giọng gọi khiến Đào Tử mở mắt ra, đắm đuối nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ly Thương, "Người đàn ông của em chỉ có thể là anh. Bất kể anh đang làm gì cũng có nỗi khổ tâm, hãy tha thứ cho anh."

Đào Tử cau chặt lông mày, chịu đựng nỗi đau lần đầu tiên mang lại. Cô biết hiện tại mình đã hoàn toàn thuộc về ngưòi đàn ông này, tuy nhiên trong lòng hoàn toàn không vui mừng nối, đây sẽ là đêm cuối cùng sao?

Như cảm nhận được nỗi đau buồn trong lòng Đào Tử, Ly Thương khẽ hôn lên trán cô.

"Anh biết em đang nghĩ gì, anh sẽ nỗ lực trở về bên em, nhưng anh sẽ không yêu cầu em chờ anh, bởi vì anh không biết mình sẽ chết hay sống. Có lẽ chiếm lấy em như vậy sẽ làm em tổn thương, nhưng xin tha thứ cho sự ích kỉ này của anh."

Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, Đào Tử mở mắt, cả người đau nhức, cô nhìn bên cạnh đã trống không.

"Đã đi rồi sao..."

Cô che kín chăn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy, tại sao lòng cô vẫn không ngăn được mà đau khổ? Ly Thương, Ly Thương... Trong lòng Đào Tử vương vấn người đàn ông mà cô không thể nào hận được...

"Sẽ ngạt thở đấy."

Tiếng nói bỗng truyền đến khiến Đào Tử khựng lại, cô không dám vén chăn lên, dường như sợ rằng đây vốn là một giấc mộng, nếu cô mở mắt ra thì giấc mộng này sẽ tan biến ngay tức khắc.

"Sao vậy? Sao còn không ra? Khó chịu ở đâu à?"

Ly Thương lo lắng đi đến bên giường, đưa tay kéo chiếc chăn trùm kín trên đầu Đào Tử, cũng đang âm thầm trách bản thân. Cho dù cơ thể Đào Tử khác với người thường, nhưng dù sao trước đó không lâu cô vừa mới bị thương, huống chi lại là lần đầu tiên, tại sao anh anh lại không quan tâm, không để ý mà muốn cô mấy lần, có phải hiện giờ thân thể cô đã bị làm sao rồi không? Chiếc chăn đang bọc kín Đào Tử cuối cùng cũng được kéo ra, anh trông thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

"Tại sao lại khóc?"

Ly Thương đau lòng ôm Đào Tử vào lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, cuối cùng Đào Tử không nhịn được mà ôm lấy anh bắt đầu khóc to hơn.

"Em... Em nghĩ rằng anh đi rồi, nghĩ rằng sau này sẽ không còn được gặp lại anh nữa..."

Nghe Đào Tử nói vậy khiến thân thể Ly Thương khựng lại, đúng vậy, cuối cùng anh vẫn phải rời đi, nhưng mà...

"Anh sẽ trở về, nhất định... Cho nên đùng khóc, ngoan, anh chưa đi."

"Ngày mai phải rời đi sao?"

Đào Tử dựa vào lòng Ly Thương, khe khẽ hỏi.

“Ừ, anh xin lỗi, anh không biết mình làm như vậy có phái quá nông nối hay không, biết rõ bản thân không thể ở lại bên em, nhưng vẫn..."

Lời còn chưa dứt, Đào Tử đã đưa tay lên ngăn lại.

"Em sẽ chờ anh, em không biết rốt cuộc anh có bí mật gì không thể nói cho em biết nhưng em vẫn chờ anh, chỉ xin anh lúc làm những chuyện kia, vì em, đừng làm hại Mạt Mạt. Cô ấy là người bạn duy nhất của em."

"Chuyện đó anh sẽ không làm, Thiên Niên Kiếp của cô ấy đã mở, cho nên cuối cùng anh vẫn sẽ lấy huyết mạch Phượng Hoàng. Nhưng em phải chăm sóc mình thật tốt, nếu như gặp phải chuyện khác thường thì đừng tranh phần đi thăm dò, chạy càng xa càng tốt, biết không?"

Ly Thương cúi đầu hôn lên trán Đào Tử dặn dò, cô ngồi bật dậy nhìn anh.

"Anh vừa nói Thiên Niên Kiếp của Mạt Mạt đã mở sao? Sao anh biết? Và cả anh bảo em tránh xa những chuyện kì lạ kia, đến cùng là sao? Có thể nói rõ ràng với em một chút hay không? Anh như vậy em thật sự vô cùng lo lắng."

"Người yêu bé nhỏ của anh, sao lại hay khóc nhè thế hả? Tin anh đi, anh không nói cho em biết vì chỉ muốn em an toàn hơn thôi. Đúng là Thiên Niên Kiếp của Tô Mạt đã mở, anh tin rằng dù hôm nay anh không nói nhưng em chắc chắn cũng có thể cảm nhận được. Cô ấy có thể rơi vào trạng thái hôn mê bất cứ lúc nào, chỉ có truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng hoặc biến mất hoàn toàn mới thay đổi được. Em đừng hỏi đến chuyện khác nữa, anh cũng là bất đắc dĩ thôi. Đào Tử, tin anh, anh sẽ nghĩ ra cách an toàn trở về bên em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play