Mặc dù hắn luôn miệng nói không quan tâm nàng, nhưng gương mặt tái nhợt ngập lệ này không ngừng đánh vào lòng hắn, làm hắn đứng ngồi không yên, rơi vào đường cùng, hắn đành phải đầu hàng, lén lút tới Tử Nguyệt các.

Có thể là rất lạnh, trong lúc ngủ mơ Hạ Vân Hi nhịn không được run rẩy, cuộn mình thật chặt, mi tâm nhăn lại.

Tiêu Dật Phong thấy thế, trong ánh mắt luôn lạnh lùng dần dần ôn nhu, kìm lòng không được, hắn nhẹ ôm nàng vào lòng. Đêm này, hắn quyết định vứt bỏ toàn bộ lý trí, không cần giấu tình cảm trong lòng nữa, cố gắng sưởi ấm nữ nhân đang lạnh run kia…

Hạ Vân Hi nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ cảm thấy thân thể được ôm trong lồng trong ngực ấm áp… A, thật ấm, hơn nữa, cảm giác này ũng rất quen thuộc——

“Dật Phong…” Nàng vô ý thức gọi một tiếng, lời chưa dứt, môi nàng đã đón nhận một nụ hôn sâu lãnh như sóng biển của hắn…

Hắn đẩy cánh môi nàng ra, quấn lấy đầu lưỡi nàng, một dòng khí ấm áp chảy vào miệng nàng, một nụ hôn nóng bỏng. Trong lúc vô tình, nàng đã say sưa trong mật ngọt…

Này… là mộng sao? Hẳn là vậy, nếu không Dật Phong sao lại ôn nhu như vậy, nếu quả thật là mộng, vậy không nên tỉnh lại, không nên tỉnh lại… Hạ Vân Hi trong giấc mộng nói với mình, khóe môi cong lên, mỉm cười ngọt ngào.

——————————–

Trời dần dần sáng, ánh sáng mặt trời le lói chiếu từng tia sáng qua ô cửa sổ nhỏ, trên cành cây chim non ríu ra ríu rít gọi bầy không ngừng.

Hạ Vân Hi tỉnh lại, khẽ tựa vào đầu giường, hai mắt vô thần nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, ánh vàng nhàn nhạt phủ trên người nàng.

Dật Phong, chẳng lẽ ta thực sự phải chết tâm sao… Nhớ tới hắn hôm qua vô tình như vậy, nước mắt khổ sở đong đầy viền mắt.

Vì sao, vì sao hắn thà rằng tiếp nhận người khác, cũng không muốn tiếp nhận nàng… Là nàng không tốt sao?

“Vân Hi nha đầu, con tỉnh chưa?” Hoàng hậu đẩy cửa đi vào, Thanh Thanh đi theo phía sau bưng điểm tâm sáng.

“Nương nương!” Hạ Vân Hi vội lau nước mắt, quay đầu, mỉm cười nhợt nhạt.

Hoàng hậu nhìn nàng mặt mày ủ rũ, cực kỳ đau lòng, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, quan tâm nói: “Nha đầu, thế nào, bệnh khá hơn chút nào không?”

Hạ Vân Hi cười nhạt, nhẹ gật đầu: “Khá hơn nhiều! Có thể là ngày hôm qua ra mồ hôi, bây giờ cảm thấy rất thoải mái, đầu cũng không còn choáng nữa.”

Nói đến đây, nàng không khỏi nhớ lại mộng tối hôm qua, vòng ôm ấm áp làm tan chảy cái lạnh trên người nàng, thậm chí trên môi… Vẫn cảm giác được trong ôn nhu của người đó, rất chân thật ——

Nàng thẹn thùng đỏ mặt… Nhưng, nghĩ đến đây chỉ là một mộng, không khỏi lại ảm đạm.

Hoàng hậu cũng không có chú ý mặt nàng thay đổi cảm xúc, vươn tay sờ trán nàng: “Thực sự đã hạ sốt rồi, thật tốt quá!” Hoàng hậu vui mừng nói.

Thanh Thanh bưng tới một chén thuốc nóng đưa lên : “Hạ cô nương, uống thuốc đi! Ngự y nói người nhất định phải uống hai ngày thuốc, mới có thể hoàn toàn khôi phục.”

Hạ Vân Hi đành phải nhận chén thuốc, cúi đầu đau khổ uống một hơi.

“Ai, tiểu tử thối kia thật không đến xem con nữa, thực là tức chết người đi được!” Hoàng hậu nghĩ tới nhi tử không lương tâm kia, tức giận bừng bừng.

Hạ Vân Hi ngừng tay, lời hoàng hậu nói như sóng lớn vần vũ trong lòng của nàng, nước mắt lại dâng lên, miệng khô khốc.

“Cũng không chỉ thế, nô tỳ còn nghe nói, Thập công chúa kia sáng sớm đã đi tới Hoa Dương cung, cùng điện hạ cùng xuất môn rồi!” Thanh Thanh cũng căm giận bất bình.

Xem ra hắn thật tiếp nhận Thác Bát Nghiên, nàng nên chết tâm đi, còn chờ đợi cái gì đây! Hạ Vân Hi thương tâm.

Từng giọt nước mắt cũng nhịn không được trượt xuống, dần thấm ướt lam y của nàng.

Hoàng hậu nhìn càng đau lòng, vội vàng trấn an nàng nói: “Nha đầu, đừng thương tâm, không đáng đâu! Con nghe bản cung, buông tha đi, không nên tự dằn vặt mình!”

Buông tha! Chỉ hai chữ lại có lực sát thương trí mạng. Hạ Vân Hi khổ sở gục đầu xuống.

Thanh Thanh thấy thế cũng thập phần khó chịu, khuyên nhủ: “Hạ cô nương, hoàng hậu nói đúng, người buông tha đi, thiên hạ cũng không phải chỉ có điện hạ là nam nhân, ta thấy Tứ hoàng tử cũng rất tốt, cũng rất quan tâm người, hay người thử tiếp nhận hắn đi.”

Trong lòng nàng, kính phục nhất là Tứ hoàng tử, không chỉ tính tình ôn hòa, hơn nữa chuyên môn cứu tế giúp đỡ người nghèo, đại danh lan xa, là thần tượng của nàng đấy!

“Các ngươi đừng nói nữa, ta ——” Hạ Vân Hi hạ mi, nhìn nước mắt ẩm ướt lòng bàn tay, cười khổ nói: “Ta sẽ… Ta sẽ buông tay — “

Đúng lúc này, Tiêu Dật Dương đi đến, trong tay còn cầm một bọc giấy.

“Tham kiến Tứ hoàng tử!” Thanh Thanh hướng hắn hành lễ.

Tiêu Dật Dương gật gật đầu, cũng hướng hoàng hậu hành lễ: “Hoàng hậu nương nương cát tường!”

Hoàng hậu ôn hòa cười cười: “Tứ điện hạ không cần đa lễ! Ngươi tới thăm Vân Hi, lại mang theo cái gì?”

“Là thế này, ta thấy Hạ cô nương mỗi ngày đều phải uống thuốc, nên mang chút đồ ngọt tới cho nàng dễ uống!” Tiêu Dật Dương mỉm cười nói, ánh mắt nhu hòa dịu dàng.

“Cám ơn người, Tứ hoàng tử!” Hạ Vân Hi cảm kích cười, vươn tay nhận mứt táo hắn đưa đến.

Tiêu Dật Dương nhìn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của nàng, vẫn mỹ lệ động lòng người như cũ, nhu tình trong mắt càng đậm: “Hạ cô nương không cần khách khí, chỉ là tiện tay giúp người mà thôi, cô nương thích là được rồi!”

Hoàng hậu nhìn hai người, trong lòng tính toán, không bằng tác hợp Tứ hoàng tử cùng Vân Hi đi! Nàng thực sự không muốn nhìn Vân Hi cả ngày tan nát cõi lòng đau thương nữa, hơn nữa Tứ hoàng tử cũng là một người tốt, tính tình ôn nhu, Vân Hi nếu ở bên cạnh hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nghĩ xong, nàng liền nhìn Tiêu Dật Dương nói: “Tứ điện hạ, ngươi không phải muốn dẫn Vân Hi đi chơi sao? Còn không mau mời?” Vừa nói vừa chớp mắt với hắn.

Bởi vì nàng nhìn ra được, Tứ hoàng tử này có tình ý với Vân Hi, vậy để nàng làm hồng nương đi!

Tiêu Dật Dương đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó nhận được ánh mắt hoàng hậu nên hiểu ý tiếp lời.

“À, đúng!” Hắn vẻ mặt tựa như mới nhớ ra, sau đó nhìn Hạ Vân Hi thành ý nói: “Hạ cô nương, ta mời cô nương đi ra ngoài du ngoạn, có thể chứ?”

Hạ Vân Hi sững người, tử nhãn như thủy tinh lóe lên một tia ngoài ý muốn, nàng không ngờ Tứ hoàng tử lại mời nàng đi du ngoạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play