Chu Minh đế nhịn không được đi lên phía trước, nâng Hạ Vân Hi dậy: “Đứng lên đi, Vân Hi!”
“Tạ ơn hoàng thượng!” Không ngờ hoàng thượng lại tự mình đến đỡ nàng, Hạ Vân Hi có chút thụ sủng nhược kinh, vội vã tạ ơn.
Lại lần nữa gần gũi nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ quen thuộc này, nhưng bất đồng là so với trước kia nàng có thêm vài phần trẻ con, thiếu một phần nhã nhặn lịch sự, nàng mặt hắc sa y lộ vẻ kiều mị mà bướng bỉnh.
Tổ hợp mâu thuẫn như vậy nhưng Chu Minh đế lại thấy tâm thần rung chuyển, quên cả thả tay ra.
Hạ Vân Hi có chút xấu hổ, nhưng đó là hoàng thượng nên không dám có ý kiến gì.
“Hạ cô nương, nàng còn nhớ ta không?”
Một thanh âm ôn hòa ở vang lên bên tai, thay nàng giải vây kịp lúc. Chu Minh đế lúc này mới bừng tỉnh đại mộng, vội vàng buông tay.
Nhìn nam tử tuấn tú trước mắt, Hạ Vân Hi thoáng sửng sốt, cảm thấy rất quen mắt, suy tư một chút rồi như nhớ ra cái gì mở to mắt, miệng há thành chữ O.
“Là ngươi?” Thật đáng sợ, thế giới quá nhỏ bé rồi, ở đây mà cũng gặp phải hắn. Hình như… Lần trước vẫn còn chưa trả ngựa cho hắn đâu.
Thấy nàng giật mình, Tiêu Dật Dương cảm thấy rất vui vẻ vì nàng còn nhớ rõ chính mình, liền cười nói: “Không sai, là ta! Không ngờ chúng ta có duyên như vậy!”
Chu Minh đế kinh ngạc nhìn nhìn hai người: “Các ngươi biết nhau sao?”
Hạ Vân Hi im lặng, không biết nên mở miệng thế nào, cũng không thể nói mình cướp ngựa của người ta được. Tiêu Dật Dương mỉm cười gật đầu, vẻ mặt nhu hòa: “Phụ hoàng, Hạ cô nương mượn ngựa của nhi thần, cũng xem như quen biết.”
Hạ Vân Hi lại giật mình, không ngờ hắn lại là hoàng tử.
Lúc này, hoàng hậu đi lên phía trước, cười nói: “Vân Hi, màn biểu diễn của con thật đặc sắc, ca xướng hay, mỹ vũ lại tuyệt, bản cung thấy người thắng chỉ có thể là con.” Thuận tiện kéo tay áo nàng.
Hạ Vân Hi lúc này mới nhớ tới chuyện trọng yếu, vội nhìn về phía Chu Minh đế, nghiêm chỉnh nói: “Hoàng thượng, thỉnh ngài bình chọn, diễn xuất ta và Thập công chúa, ai thắng ai thua?”
Lời này vừa nói ra, Chu Minh đế bị khó xử. Vốn là Hạ Vân Hi ca vũ xuất sắc, so với Thập công chúa còn hơn mấy phần. Nhưng nói như vậy không phải là không nể mặt Thập công chúa và Luật điện hạ sao?
Những người khác thấy hoàng thượng không lên tiếng, cũng không dám nói gì. Mặc dù trong lòng bọn họ cũng cho rằng vũ đạo Hạ Vân Hi hơn một chút!
“Không cần bình, ta cam bái hạ phong!” Thác Bát Nghiên đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói.
Không ngờ người nói lại là Thập công chúa, mọi người cực kỳ kinh ngạc, cho là mình nghe lầm.
Hạ Vân Hi càng ngạc nhiên hơn, nàng đang nhận thua sao? Có thể sao? Thác Bát Nghiên kiêu ngạo tự phụ như vậy…
“Không cần phải dùng loại này ánh mắt nhìn ta.” Thác Bát Nghiên đi tới trước mặt nàng, giọng điệu vẫn cao ngạo như cũ: “Mặc dù ta cho rằng ngươi nhảy giỏi hơn ta, nhưng cũng không có nghĩa ta sẽ buông tha Dật Phong!”
“Ngươi có ý gì?” Hạ Vân Hi trừng mắt, đừng nói nàng vẫn chọn Dật Phong làm phò mã.
“Yên tâm, ta vẫn giữ lời!” Thác Bát Nghiên liếc nàng, không cam lòng hừ lạnh một tiếng.
“Vậy ngươi…” Nàng thực sự làm không hiểu trong hồ lô nàng ấy bán cái gì dược?
Thác Bát Nghiên ái mộ nhìn bóng dáng cao lớn đừng gần đó, lập tức ngạo nghễ ngẩng cao đầu: “Ta mặc dù sẽ không chọn hắn, nhưng ta sẽ cố gắng làm cho hắn yêu ta để hắn chọn ta làm thái tử phi.”
“Ha ha ha” nàng vừa dứt lời, Hạ Vân Hi cười ra tiếng, trào phúng mười phần nói: “Chỉ bằng ngươi, không biết tự lượng sức mình!” Dật Phong sẽ yêu loại nữ nhân cao ngạo này sao, không thể nào.
Thác Bát Nghiên trừng nàng nhưng không tức giận, cười duyên: “Ta lượng sức thế nào, ngươi cứ chờ xem!” Nàng tuyệt đối tin vào sức quyến rũ của mình.
Hạ Vân Hi còn muốn nói, Nhạc thái phi đã đi lên hòa giải: “Được rồi, thắng bại đã phân, các ngươi đừng cãi cọ nữa, để mọi người cười nhạo!”
Hoàng hậu cũng kéo tay Hạ Vân Hi: “Vân Hi, thái phi nương nương cũng đã lên tiếng, con không nên nói nữa, lại đây ngồi với ta!”
“Nương nương, con muốn ngồi chung bàn với Dật Phong!” Nàng vừa nói vừa liếc qua trái, lại phát hiện nam nhân kia đã đi đâu mất rồi
“Trời ạ, hắn đi đâu chứ?” Câu này là Thác Bát Nghiên nói, nàng oán giận giậm chân.
Hạ Vân Hi cố ra vẻ thản nhiên nhìn cái bàn trống rỗng trước mắt, nàng hát bài đó, ngoại trừ muốn thắng Thác Bát Nghiên ra còn là vì hắn, muốn dùng ca khúc để diễn tả nỗi lòng, chẳng lẽ hắn không cảm nhận được sao?
Dật Phong… Nàng ảm đạm, lặng yên theo hoàng hậu đi tới chỗ ngồi ngồi xuống.
Nhạc thái phi đối với nàng hết sức tò mò, không ngừng hỏi han chuyện trò, các phi tần khác cũng tranh nhau nói với nàng, dần dần, nụ cười Hạ Vân Hi lại mỉm cười như trước.
Thác Bát Luật vẫn không lên tiếng, im lặng phẩm trà trong tay, nhưng đôi mắt hoa đào vẫn nhìn theo hình bóng tuyệt mỹ, nụ cười nhàn nhạt đọng trên môi.
Hạ Vân Hi, nàng thực sự là ngày càng thú vị!
——————————-
Hạ Vân Hi chiến thắng khiến Hoa Dương cung ầm ĩ. Mọi người tụ ở viện Tử Nguyệt các, vây quanh nàng hỏi han, líu ríu không để yên. Thanh Thanh khoa trương, miêu tả màn biểu diễn của Hạ Vân Hi ba hoa chích chòe, sinh động như thật. Mọi người nghe đến mắt căng tròn, thán phục trầm trồ, hâm mộ, tán thưởng, vỗ tay không ngừng.
Kim bài tam tướng cũng nghe, truy vấn: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”
“… Hạ cô nương xoay người một cái, mái tóc tung bay, điệu múa càng đẹp mắt, hoàng thượng và mọi người nhìn không chuyển mắt, có người còn nhảy theo Hạ cô nương …” Thanh Thanh diễn tả lại động tác của Hạ Vân Hi, còn ư hừ mấy câu từ khúc đến nhuộm đẫm bầu không khí lúc đó.
“Oa… Thật lợi hại!”
“Hạ cô nương thật quá giỏi a!” Bọn thái giám hoan hô lần nữa, vẻ mặt sùng kính.
Hạ Vân Hi đắc ý, cười đến kiêu ngạo.
“Nhìn xem Vân Hi cô nương chúng ta, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì đúng là kinh người, hoàn toàn thoát khỏi quy phạm truyền thống của tiểu thư khuê các, lúc thì theo đuổi phu quân lúc thì tham gia tài tử tranh tài, bây giờ lại nhảy vũ điệu kỳ lạ như thế, thực sự là làm đại ca ta thán phục không ngớt.” Lý Trạch Dương vỗ vỗ đầu nàng, thú vị lại nghiền ngẫm nói.
“Lý đại ca nói rất hay!” Hạ Vân Hi vỗ bụng của hắn, vừa tròn vừa lớn, nàng xem nó như cái trống lớn mà đập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT