Cả đêm gió tuyết rốt cuộc ngừng lại ở lúc tờ mờ sáng, vạn dặm quang
đãng, mặt trời chậm rãi dâng lên, cách cửa sổ bám đầy băng tuyết, đem
từng ánh mặt trời ấm áp đi vào.
Làm một con mèo lười, đặc biệt là mèo lười vô cùng sợ lạnh, thời tiết
như vậy đánh chết Trình Du Nhiên cũng sẽ không rời giường, nắm thật chặt "gối ôm" trong ngực, lại dùng đầu cô vùi vào bên trong lông mềm như
nhung.
Ah, "gối ôm" này thế nào cảm giác có chút không giống bình thường, chẳng lẽ là thím Vân đã đổi?
Không nhịn được khụt khịt cái mũi, hơi thở đặc biệt chui vào, tư vị rất quen thuộc!
Như làm trộm khẽ mở một con mắt ra, lại phát hiện một đôi mắt đen như
mực con đang nhìn chằm chằm mặt cô, bị sợ đến cô vội vàng nhắm mắt lại,
lông mi run rẩy không ngừng.
Xong rồi xong rồi, tại sao cô ngủ cả đêm ở trong ngực anh, còn bày ra tư thế mập mờ như vậy?
Chỉ là giấc ngủ này rất thư thái, quả thật chính là giấc ngủ thoải mái nhất trong đời cô!
"Đã tỉnh rồi hả?" Âm thanh trầm mạnh vang lên bên tai, cánh tay kia cũng mau nhanh chóng rời đi dưới đầu cô, sau đó dùng sức lắc, hình như thời
gian dài không có hoạt động nên mỏi.
"Không có!" Trình Du Nhiên tức giận đáp, hai cha con này thật đúng là
cao thủ khuấy mộng, Tiểu Nặc như vậy, Viêm Dạ Tước cũng như vậy, không
thể để cho cô ngủ một giấc ngon lành sao!
Bàn tay xù xì chợt nhấn một cái ở trên trán cô, lại lần nữa nhét cô về trong chăn gấm, bình thản nói: "Vậy em tiếp tục ngủ."
Viêm Dạ Tước thẳng tắp lưng đứng lên, đôi tay lật, áo khoác tự động khoác ở trên người, đang muốn xoay người rời đi.
Trình Du Nhiên hận hiện tại không thể xuống giường đạp hai chân anh, đã như vậy mà cô còn có thể ngủ thì có thể thành tiên.
"Đợi đã nào...!" Trình Du Nhiên vèo ngồi dậy, kêu một tiếng.
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nhưng vẫn dừng bước, quay đầu lại tìm hiểu
xem người ngồi ở trên giường kêu lên, không lên tiếng, tựa hồ đang chờ
cô nói chuyện.
Trình Du Nhiên ngước mắt nhìn Viêm Dạ Tước, nói: "Anh phải đi nơi nào? Thay thuốc trước."
"Em chăm sóc tốt cho chính mình rồi nói." Nhàn nhạt trở về cô một câu,
cũng bệnh thành ra như vậy rồi, còn không an phận, nghĩ đến cô phát sốt
còn thay mình làm giải phẫu, anh nhíu nhíu mày.
Chân chính nên cau mày là Trình Du Nhiên chứ, cô tốt bụng cứu anh, lại
còn không bảo trọng thân thể của mình, vết thương kia nghiêm trọng thế
nào, anh không rõ ràng lắm, nhưng cô đây là bác sỹ ngược lại rất rõ
ràng.
"Lão đại Viêm, coi như bây giờ anh là lão đại, nhưng tôi là bác sỹ, bây
giờ anh là bệnh nhân của tôi, phải nghe theo lời tôi đấy!"
Viêm Dạ Tước không nói gì, xoay người muốn tiếp tục rời đi, Trình Du
Nhiên thở dài trong lòng, rống lên một tiếng: "Được, không đổi đúng
không, từ hôm nay trở đi , tôi đều mặc kệ!"
Nói xong, cô ngã đầu chuẩn bị ngủ tiếp, thời điểm đắp chăn, chợt bị một
bàn tay to bắt được, âm thanh lạnh lẽo truyền đến từ phía trên: "Phải
đổi, động tác nhanh một chút!"
Cô tốt bụng đổi thuốc cho mà anh lại còn ngông cuồng!
Trình Du Nhiên liếc anh, nhưng vẫn cầm cái hòm thuốc lên, đổi thuốc cho
anh, bởi vì, cô thật sự lo lắng thương thế của anh ác hóa.
Thuần thục đem băng gạc mở ra, rửa sạch, trừ độc, bôi thuốc, làm liền một mạch: "Lão đại, làm xong!"
Viêm Dạ Tước nhìn cô thuần thục ra dấu tay, trong đầu rất là hỗn loạn,
anh vẫn không có nói mình nghe được lời cô nói lúc ở trong tuyết, nói
Tiểu Nặc là con trai của anh? Đầu anh trống rỗng, Tiểu Nặc. . . . . .
"Tước." Tiếu Chấn Vũ ở ngoài cửa gõ cửa nói: "Ông cụ phái người tới nói muốn gặp anh, bị tôi ngăn cản!"
"Coi chừng cô ấy, tôi sẽ đi ngay bây giờ!" Chung quy cũng là muốn gặp mặt, anh không trốn tránh được.
Trong thư phòng, Viêm Lệnh Thiên híp mắt, nằm ngửa ở trên ghế dựa gỗ lê
phủ da hổ trắng, thỉnh thoảng phát ra một tiếng than thở đối với cô gái
tươi đẹp bên cạnh xoa bóp, đối với thuộc hạ hồi báo lại chẳng hề nói một câu, giống như ông chỉ là một người đứng xem, chỉ ở trong lúc lơ đãng
trong tròng mắt lóe ra tinh ranh, bộc lộ ra diện mạo thật sự của ông ở
hắc đạo.
Đang lúc này, một người làm vội vã đi vào, ở bên cạnh ông rỉ tai mấy
câu, nhất thời để cho ông lên tinh thần, phất tay một cái khiến thuộc hạ cùng cô gái tươi đẹp đi xuống, lúc này mới nhìn người làm gật đầu một
cái.
"Tới rồi?" Viêm Lệnh Thiên đưa lưng về phía cửa, thản nhiên nói.
"Ông tìm tôi?" Đối với người đàn ông trước mắt này, Viêm Dạ Tước đương
nhiên không có sắc mặt tốt, âm thanh lạnh lẽo, thậm chí không nhìn ông
một cái.
"Lần này bị thương hả?" Giọng Viêm Lệnh Thiên biến đổi, giống như là đang chất vấn.
Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Cái này không cần ông quan tâm."
"Không cần?" Viêm Lệnh Thiên quay đầu, gương mặt giễu cợt: "Tôi nhớ kể
từ khi anh kết thúc huấn luyện cũng rất ít bị thương, tại sao như vậy?"
Viêm Dạ Tước quay đầu: "Tôi còn rất bận, nếu như không chuyện khác thì tôi đi trước."
"Đứng lại!" Viêm Lệnh Thiên quát, mấy bước sải tới, sắc mặt tái xanh
nhìn anh: "Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết, bây giờ anh là người
nói chuyện Viêm bang, sẽ phụ trách vì cả Viêm bang, lãnh khốc lúc trước
của anh đã đi đâu hết cả rồi?"
Viêm Dạ Tước rốt cuộc ngẩng đầu lên, không chút yếu thế nhìn chằm chằm
ánh mắt của đối phương: "Nếu như ông cảm thấy tôi không thích hợp, có
thể thay đổi người!"
"Anh có thái độ gì?" Sắc mặt Viêm Lệnh Thiên đỏ bừng, hiển nhiên bị những lời anh nói làm cho giận không nhẹ.
"Chuyện của tôi, không có bất kỳ người nào có thể làm chủ, ông cũng
giống vậy!" Viêm Dạ Tước nói xong, xoay người đi tới phía cửa, kéo cửa
phòng ra, đột nhiên lạnh lùng nói lần nữa: "Không cần cố gắng khiêu
chiến ranh giới cuối cùng của tôi, cô ấy, người nào động người đó phải
chết!"
Ở trên giường giằng co nửa ngày, Trình Du Nhiên cuối cùng phát hiện cô
đã không có ngủ được tiếp, sốt cao vừa lui, thân thể cũng thoải mái rất
nhiều, nhanh và gọn mặc quần áo xong, vừa nghĩ tới băng tuyết bên ngoài
lạnh lẽo đã khiến cô lờ mờ phát giác ra, lần nữa túm ra hai chiếc áo
khoác từ trong tủ quần áo bao ở trên người.
"Du Nhiên, cô che phủ tựa như bánh chưng là muốn làm gì?"
Hôm nay cuộc sống của Tiếu Chấn Vũ trôi qua có tư có vị, dùng cách nói
của Trình Du Nhiên, tối thiểu so với lần đầu tiên nhìn thấy anh thì mập
năm cân.
"Bát Lang đâu?" Trình Du Nhiên cũng không có thời gian để ý tới phần tử này, lay lay thân mình xuyên qua từ bên cạnh anh ta.
Tiếu Chấn Vũ kinh ngạc nói: "Tước sắp xếp anh ta đi làm nhiệm vụ, sao hả?"
"Bà ngoại ơi, bởi vì không thấy hình bóng nên hỏi!" Lẩm bẩm nói lảm nhảm, Trình Du Nhiên cất bước đi ra ngoài cửa.
"Em đi đâu vậy?" Âm thanh lạnh lẽo âm u, thời điểm muốn bước ra một bước cuối cùng, gắt gao giữ cô tại chỗ, đôi tay này chính là Viêm Dạ Tước,
xách theo cô, lạnh lùng nói: "Cùng tôi đi vào, tôi có lời muốn hỏi em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT