Mỗi một lần Trình Du Nhiên thi, cũng sẽ có chuyện kinh thiên động địa
xảy ra, lần này từ đầu tới cuối đều suôn sẻ như vậy, còn khiến cô thấy
không quen, vậy mà cái ý niệm này mới vừa thành hình ở trong đầu, đuổi
giết cũng đã chạy đến.
Những sát thủ này vẫn tương đối có lương tri, biết đợi lúc cô thi xong
mới lại xuất hiện, nếu không cô cũng chỉ có thể bi thương trở thành một
danh y thực tập, cho nên cô quyết định, những người đuổi giết cô đằng
sau, cô sẽ mở một mặt lưới, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là mình Bôn
Lang có thể đánh được một đám.
Xe chạy nhanh trên đường phố chật chội, đừng thấy Lưu Văn Hoa ăn mặc
tương đối bảo thủ, tuy nhiên kỹ thuật lái xe cũng không kém, khiến Bôn
Lang bên cạnh chậc chậc liên tục, không ngừng đánh giá bà thím bên
người.
Trong bệnh viện Lưu Văn Hoa được mệnh danh là bác sỹ mặt đen, chưa từng
bị ai nhìn chằm chằm như thế, sắc mặt nhất thời tối sầm, quát lên: "Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa tôi móc mắt anh xuống."
Bôn Lang nhún vai không sao cả, thiên quân vạn mã anh đều không sợ,
huống chi là một cái uy hiếp của bác sỹ bình thường, cười lớn nói: "Bà
thím, một người phụ nữ như cô thì tôi chỉ dùng một ngón tay là có thể
quật ngã."
Lưu Văn Hoa cười lạnh: "Anh đã lợi hại như vậy, khẳng định khiến những người phía sau dừng xe."
Bôn Lang bị một câu nói của cô ta làm cho nghẹn không nhẹ, mặc dù anh ta là thuộc hạ đứng đầu về cao thủ dùng súng của lão đại, tuy nhiên dùng
cứng đối cứng với người, cũng không khác gì chịu chết, nhưng anh ta lại
càng không cam lòng thừa nhận mình không được, phẫn nộ nửa ngày mới lên
tiếng: "Lão đại phái tôi tới là để bảo vệ Tiểu Nặc và chị dâu, người
ngực lớn nhưng không có đầu óc như cô thì biết gì, lại nói ngực cô cũng
không lớn."
Chỉ là những lời phía sau của anh ta thật đúng là chọc tổ ong vò vẽ, nếu như trên tay Lưu Văn Hoa có dao giải phẫu, lúc này khẳng định cắt anh
ta thành mười bảy mười tám đoạn, cặp mắt lóe ánh lạnh cơ hồ dán vào trên mặt Bôn Lang, lớn tiếng quát: "Nói nhảm nữa, lập tức lăn xuống dưới cho tôi."
Bôn Lang không ngờ lực bộc phát của Lưu Văn Hoa mạnh như thế, vuốt vuốt
lỗ tai kêu ong ong, lại lau khuôn mặt bị phun nước miếng, rốt cuộc vẫn
phải lựa chọn tạm thời thỏa hiệp, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, anh
ta đang làm chuyện lớn, tại sao có thể gây gổ cùng một người phụ nữ.
Những người phía sau chính là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiện giờ là lúc Cao Phong Kỳ tan việc, Lưu Văn Hoa lại đặc biệt quen thuộc
đối với con đường này, đáng tiếc không bao lâu đã bị bọn họ đuổi theo
kịp.
Bôn Lang cười khát máu, rốt cuộc có cơ hội để anh ta ra tay rồi, anh ta
muốn khiến người phụ nữ này xem một chút, rốt cuộc mình lợi hại thế nào, xoay người, sẽ phải nổ súng hướng về xe theo sát phía sau.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lưu Văn Hoa bên trái đột ngột quay tay lái,
bánh xe cực nhanh phát ra tiếng vang chói tai, đầu đạn vốn là hướng về
xe phía sau, cũng bởi vì ngoài ý muốn mà thay đổi phương hướng, ghim vào trên tường tòa nhà bên cạnh.
Một cơ hội tốt lại bị Lưu Văn Hoa đọat mất, Bôn Lang tức giận đằng đằng
quát lên: "Cái bà thím này rốt cuộc cô muốn làm cái gì hả?"
Lưu Văn Hoa nhìn không nhìn anh ta một cái, tiếp tục thuần thục chuyển
tay lái di chuyển, lạnh lùng nói: "Tôi là bác sỹ, quyết không cho phép
anh giết người ở trên xe tôi."
"Cái bà thím này, làm sao cô lại không biết điều như vậy." Bôn Lang hết
chỗ nói, đây không phải là quay phim cảnh cướp, những người phía sau
nhất định là đối đầu với lão đại, nếu không nói giải quyết xong những
người này trước thì xong đời rồi: "Không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết đám bọn tôi."
Lưu Văn Hoa không chút nhượng bộ: "Muốn giết người thì anh xuống xe mà giết, tôi tuyệt đối không làm đồng lõa với anh."
Bôn Lang vừa muốn chửi một câu rất ngu rất ngây thơ, âm thành tiếng súng pằng pằng truyền đến từ phía sau lưng, Bôn Lang có người ngăn trở, bọn
họ thì không có, chỉ cần có thể giết chết Trình Du Nhiên, nhiệm vụ của
bọn họ coi như đã hoàn thành.
Tiếng súng trước đó của Bôn Lang mặc dù động tĩnh cũng không nhỏ, nhưng
bởi vì không có tạo thành tổn thương gì, vì vậy cũng không còn bao nhiêu người chú ý, nhưng lần này lại bất đồng, đạn nhanh như bay chẳng những
phá vỡ cửa sổ xe bên cạnh, còn có người đi đường xui xẻo cũng bị liên
lụy, cục diện nhất thời hỗn loạn, người đi đường trốn chạy khắp nơi, xe
hơi đâm loạn vào nhau, tai nạn giao thông liên tiếp xuất hiện.
"Cúi đầu." Trình Du Nhiên đặt con trai tại chỗ ngồi, mình cũng núp mặt
xuống dưới chỗ ngồi, một phát mới vừa rồi trúng thủy tinh phía sau, may
mà khoảng cách khá xa, nếu không đầu cũng không còn.
Bôn Lang dương dương hả hê nói: "Nhìn thấy không bà thím, cô không giết
bọn họ, bọn họ sẽ tới giết cô, không ngừng giết cô, cô nhìn chung quanh
xem, có bao nhiêu người vô tội chết ở dưới súng rồi."
Lưu Văn Hoa nhíu nhíu mày, trong đầu thoáng qua cô ta làm như vậy rốt
cuộc là đúng hay không, chỉ là từ trong gương thấy Tiểu Nặc lanh lợi,
nhất thời kiên định lòng tin cứu người, nhanh chóng vặn tay lái, xe kêu
to một tiếng, chui vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Bôn Lang rên rỉ một tiếng: "Bà thím, không phải điên rồi chứ, đây là con đường cùng."
Tắt động cơ, Lưu Văn Hoa gầm nhẹ một tiếng: "Đừng nói nhảm, toàn bộ
xuống xe." Nói qua dẫn đầu mở cửa xe, chạy về phía vách tường trước mặt, chờ mấy người Trình Du Nhiên tới, mới phát hiện nơi đó lại có một cửa
nhỏ chỉ chứa được một hai người.
"Đáng tiếc địa điểm tốt như vậy cũng bị mai phục." Bệnh nghề nghiệp của
Bôn Lang lại tái phát, nếu để họ mai phục ở nơi này, sẽ chết bao nhiêu,
thừa dịp Lưu Văn Hoa không chú ý, tiện tay đem một quả thuốc nổ dính vào trên hàng rào sắt của cửa nhỏ.
Phía sau cửa nhỏ, vừa lúc xe điện ngầm đang mở, mấy người nhanh chóng xông vào trong trạm, rất nhanh lẫn vào trong dòng người.
Chiếc xe theo sát mà đến thấy chiếc xe phía trước kia đúng là mục tiêu
bọn họ muốn đuổi theo, nhất thời mừng rỡ đồng loạt xông lên, lại phát
hiện bên trong đã sớm không có người, người đàn ông dẫn đầu cả giận nói: "Người đâu, các cậu đuổi thế nào vậy hả?"
"Lão đại, phía trước có một cái cửa." Một thuộc hạ thấy sắc mặt lão đại
nhìn không tốt, tựa như tranh công xông tới, đảo mắt hóa thành một vũng
máu, hắn ta xui xẻo đụng vào thuốc nổ của Bôn Lang.
"Phế vật." Mặt lão đại tức giận quát thuộc hạ: "Còn không mau đuổi theo
cho tôi, không tìm được người, các cậu cũng không cần trở lại."
Từ xe điện ngầm ra ngoài, Lưu Văn Hoa thắng gấp, thiếu chút nữa khiến
Bôn Lang theo sát ở phía sau đụng vào, anh ta vội vàng nói: "Bà thím,
không cần cả kinh sợ hãi được không, mới vừa rồi nếu không phải là tôi
tránh kịp thì cô lại nói tôi vô lễ với cô." Mặc dù Lưu Văn Hoa cứu bọn
họ, nhưng Bôn Lang vẫn nhịn không được cãi vã với cô ta.
Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Bọn họ là ai?"
"Người giết chúng tôi." Mắt Bôn Lang trợn trắng, anh ta nào biết là ai,
ngay cả một kẻ cũng không cho giết, nếu như không phải là vừa nãy anh ta cơ trí đem thuốc nổ đặt ở cửa nhỏ, đoán chừng hôm nay cũng không thoát
được, cũng không biết nổ chết bao nhiêu người.
Lưu Văn Hoa không để ý tới anh ta, xoay người nói với Trình Du Nhiên:
"Năng lực của cô đều mạnh mở mọi mặt, dù cô không nghĩ cho mình, cũng
nên suy tính vì con trai cô chứ, đi theo đám xã hội đen này, sớm muộn gì cô cũng sẽ xảy ra chuyện."
Trình Du Nhiên thật không có cách nào, không suy tính vì con trai cũng
may, cha con trai của cô chính là thủ lĩnh Hắc bang lớn nhất trên thế
giới, không đi theo đám bọn anh thì đi theo ai, chỉ là bác sỹ Lưu cũng
là tốt bụng, lại nói bằng tốt nghiệp vẫn còn chưa cầm ở trên tay, cô
cũng không thể nói gì thêm, chỉ thở dài rồi nói: "Du Nhiên nhớ kỹ lời
nói của bác sỹ Lưu, còn có cảm ơn bác sỹ Lưu đã cứu giúp, tôi sẽ lập tức cho người đưa chiếc xe kia tới."
Mặt Lưu Văn Hoa không vẻ gì gật đầu một cái, có thể nói cô ta đều đã nói rồi, còn dư lại đều xem Trình Du Nhiên lựa chọn thế nào thôi.
Tiểu Nặc nhìn một chút cái này, lại nhìn một chút cái đó, khóe miệng đột nhiên nâng lên nụ cười tà ác, ghé vào bên tai Bôn Lang nói: "Chú Đần
Lang, chú có muốn trả thù dì này hay không?"
"Cháu có biện pháp?" Bôn Lang đang buồn bực, nghe Tiểu Nặc nói như vậy
thì nhất thời thấy hứng thú, anh ta biết đầu đứa con trai này của lão
đại là mưu ma chước quỷ, thật có thể khiến mình xả giận, ít nhất có thể
ngẩng đầu lên ở trước mặt đám người Đan Hùng, chỉ là anh ta không có chú ý tới, lúc Tiểu Nặc nói chuyện, trên mặt nở nụ cười quỷ dị.
Thấy Bôn Lang mắc câu, Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Không phải dì này xem
thường Hắc bang à, chú chỉ cần nghĩ biện pháp kéo dì ấy vào không phải
xong rồi sao."
Đây tựa hồ là ý kiến hay, Bôn Lang gật đầu một cái, cũng không cần đánh
còn có thể làm cho cô ta khất phục, cái chủ ý này không tệ, có điều ngay sau đó lại cau mày hỏi: "Nhưng làm như thế nào mới có thể kéo cô ấy
vào?" Khiến một người phụ nữ căm thù hắc bang đến tận xương tuỷ vào hắc
bang, độ khó này dường như tương đối lớn.
Vào lúc hai người đang thảo luận xem làm cách nào để xuống tay, một
giọng nói phách lối đột nhiên vang lên: "Trình Du Nhiên, không ngờ cô
thật đúng là có thể chạy, chẳng qua tôi xem cô còn có thể chạy đến đâu
nữa?"
Mặt Trình Du Nhiên liền biến sắc: "Vạn Nhã Cầm, làm sao cô biết ở chỗ
này?" Sau khi Vạn Tuyết Cầm chết, Viêm Dạ Tước cũng từng phái người đặc
biệt đi tìm cô ta, chỉ nghe được tin cô ta mất tích mấy ngày trước, sau
lại bởi vì cô cũng chỉ là phế vật vô dụng, cũng không có để ý tới nữa,
không thể nghĩ đến còn có thể phái người đuổi giết cô, xem ra trước kia
thật đúng là xem thường cô ta.
"Tại sao tôi lại ở chỗ này thì cô không cần phải quan tâm." Vạn Nhã Cầm
cười lạnh một tiếng: "Hại chết chị tôi, đoạt di sản anh rể tôi để lại,
tôi xem hôm nay cô còn có thể chạy trốn thế nào?"
"Chuyện cười." Cho dù thân bị Vạn Nhã Cầm bao vây, Trình Du Nhiên mới sẽ không bị người phụ nữ này dọa sợ, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
"Cô cũng nói ra mặt, chứng tỏ cô đã thừa nhận âm mưu không biết xấu hổ
chị mình, may mà trước kia Lãnh Triệt chưa đính hôn với cô, nếu không
hiện tại chỉ sợ anh ta cũng không có mặt mũi gặp người khác."
Trình Du Nhiên vừa nói, vừa dựa vào hướng Bôn Lang, nhỏ giọng nói: "Mục
tiêu của cô ta là tôi, có cơ hội lập tức mang Tiểu Nặc xông ra."
"Cô nói cũng thực không tồi." Ngoài dự liệu của Trình Du Nhiên, Vạn Nhã
Cầm thế nhưng không cãi lộn giống trước kia, ngược lại một bộ cao cao
tại thượng nói: "May nhờ lúc đó cô làm rối, nếu không tôi cũng sẽ không
có thành tựu của ngày hôm nay, tôi thật muốn cảm ơn cô thật tốt, người
đâu, bắt lại tất cả chúng nó đưa đi cho tôi."
"Để tôi xem các người ai dám?" Đôi tay Bôn Lang cầm súng, nhiệm vụ của
anh ta là bảo vệ chị dâu và Tiểu Nặc, nếu để cho họ mang đi, anh ta cũng không còn mặt mũi gặp lại lão đại.
"Thuộc hạ của Viêm Dạ Tước chính là đệ nhất súng, không ngờ chúng ta gặp mặt nhanh như thế." Một giọng tà mị từ một bên truyền đến, ngay sau đó
mười mấy người đàn ông tản ra sát khí đồng thời xuất hiện, vây mấy người vào giữa, sát khí sâm nghiêm, ngay cả bản thân Bôn Lang cũng cảm thấy
áp lực.
Khuôn mặt Trình Du Nhiên khó có thể tin, bật thốt lên: "Tần Tử Duệ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT