Tô Tiểu Bồi kiểm điểm lại cuộc đời mình, cô thực sự không phải người dễ dàng có cuộc sống chung tốt đẹp. Nhưng Trình Giang Dực đã thay đổi cô.

Anh quan tâm đến cô, không phải kiểu ở bên nhau nhân nhượng và nhẫn nhịn, mà thuộc típ quan tâm và thay đổi cuộc sống của cô.

“Em có thực sự thích công việc hiện tại của mình không?” Sống chung với cô ở một thế giới khác lâu như vậy rồi, anh rất hiểu cô. Tuy làm biên tập viên ở một nhà xuất bản nhưng cô vẫn rất quan tâm đến những điểm nóng trong xã hội xã hội và các tin tức về vụ án hình sự. Trình Giang Dực nói, trong huyết mạch của cô có chảy dòng máu cảnh sat của cha cô.

“Vẫn tạm ổn.” Tô Tiểu Bồi khá cẩn trọng trả lời. Vì chuyện công việc mà cô và mẹ đã tranh đấu bao năm nay, cô biết có rất nhiều người không thể chấp nhận chuyện người thân làm công việc phải tiếp xúc với tội phạm. Cô muốn sống những ngày tháng yên ổn bên Trình Giang Dực, không muốn mâu thuẫn trong việc này xảy ra nữa.

“Anh cho rằng em thích nghiên cứu về phương diện tâm lý tội phạm hơn.” Trình Giang Dực vừa ăn sáng vừa đọc báo, còn có thể phân thân để nghiêm túc thảo luận về đề tài này với cô.

“Đều được cả.” Tô Tiểu Bồi chột dạ đáp, đương nhiên cô thích công việc ở trung tâm nghiên cứu tâm lý trước kia hơn, làm việc ở nơi đó vừa có hứng thú lại có cảm giác thành công hơn.

“Vậy hay là quay lại trung tâm nghiên cứu đi, làm công việc mà em thích.”

Tô Tiểu Bồi hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, đây chỉ là thăm dò hay thực sự muốn bảo cô quay lại?

“Quay lại đó đi!” Trình Giang Dực thò đầu khỏi trang báo, nhìn cô. “Tìm công việc cũng như tìm ông xã vậy, phải thích mới được. Miễn cưỡng thì không có hạnh phúc.”

Tô Tiểu Bồi không nói gì, Trình Giang Dực xếch mày lên. “Được rồi, anh nghiêm túc đây. Ý anh là, anh có thể hiểu được công việc của em, những tình huống trong quá khứ nguy hiểm như vậy hai chúng ta đều trải qua rồi, không có lý do gì đến bây giờ tất cả đều tốt, mọi thứ trôi chảy mà lại cản trở em làm việc mà mình thích, đúng không?”

“Mẹ em sẽ không đồng ý.” Tô Tiểu Bồi đã hơi động lòng, công việc hiện tại thực sự khiến cô thấy không vui, nhưng nhớ lại sự phản đối kịch liệt của mẹ, cô lại lắc đầu.

“Có thể thuyết phục mẹ mà.”

“Kết quả của việc thuyết chính là em thỏa hiệp, nếu không thì tại sao em lại đến nhà xuất bản làm việc chứ? Làm việc ở trung tâm nghiên cứu rất tốt, tiền lương cao, tiền đồ tốt, địa vị xã hội vững.”

Trình Giang Dực đặt tờ báo xuống. “Bà xã à, thông thường khi người ta tự khen mình đều khá kín đáo.”

“Anh đang nói mình phải không?”

“Được rồi, em không cần kín đáo, anh thích em như thế này.” Trình Giang Dực đổi sang biểu cảm nịnh bợ. “Công việc thuyết phục phụ mẫu để anh phụ trách, em thấy thế nào?”

Tô Tiểu Bồi liếc xéo anh một cái. “Anh có mục đích gì?”

“Xem em nói kiểu gì này, anh có thể có mục đích gì chứ, chúng ta sắp là vợ chồng, là người một nhà rồi.’

“Ừm, thế thì sao?”

“Chuyện của em chính là chuyện của anh, đương nhiên anh sẽ thay em lo liệu, chỉ là nếu như thành công rồi, chúng ta sẽ chúc mừng tử tế một chút.”

“Cho nên chúc mừng một chút là trọng điểm phải không?” Tô Tiểu Bồi trưng ra biểu cảm “em nhìn thấu anh rồi.”

“Hề hề.” Trình Giang Dực tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Bà xã, chúng ta chưa tùng thử ở phòng khách.”

“…”

“Được rồi, được rồi, em không cần phải trưng ra biểu cảm ấy. Nếu em có thể làm được công việc mà mình thích, tâm trạng của em sẽ tốt, tâm trạng của em tốt rồi, cuộc sống của chúng ta sẽ rất dễ chịu, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

“…” Tại sao cô lại thấy không đáng tin lắm nhỉ?

“Thế giới của hai người luôn cần được thay đổi để có chút hứng thú cũng là chuyện bình thường mà, đúng chứ, bà xã?” Trình Giang Dực cười cười, đặt tờ báo xuống, quyết tâm nhất định phải thuyết phục được nhạc mẫu.

Cuối tuần, Trình Giang Dực đưa Tô Tiểu Bồi về nhà mẹ cô dùng cơm. Ăn xong, anh bảo Tô Tiểu Bồi rửa bát, còn mình ngồi ăn hoa quả với bà Lý ngoài phòng khách. Lý Phi rất hài lòng với việc con gái bị sai đi rửa bát, con gái cá tính mạnh mẽ, còn đọc nhiều sách, bà luôn lo lắng sau này lấy chồng, cô sẽ không biết dịu dàng thoả hiệp, bây giờ thấy câu con rể tương lai này có thể sai khiến được cô, người làm mẹ như bà đây rất hài lòng.

“Mẹ.’ Trình Giang Dực mặt dày gọi. “Con muốn chọn ngày để kết hôn với Tiểu Bồi, mẹ thấy thế nào ạ?”

Thấy thế nào? Điều này còn cần phải hỏi sao? Lý Phi suýt không kìm được lườm Trình Giang Dực. Câu này mà cũng hỏi được, quá không có trình độ.

“Dự tính khi nào ư?” Tuy chỉ hận không thể để hai đứa ngày mai đi đăng ký kết hôn luôn, nhưng người mẹ là bà vẫn rất giữ hình tượng cho con gái, bày ra dáng vẻ trấn tĩnh.

“Con vẫn chưa thương lượng với Tiểu Bồi ạ, vẫn rất lo cô ấy sẽ cự tuyệt con.”

“Việc này lo lắng gì chứ, hai đứa đã sống chung với nhau rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn. Tiểu Bồi cũng chẳng phải là đứa theo trào lưu mới, không kết hôn thì sống chung với nhau làm gì?” Bà Lý cuối cùng đã không kìm được, lườm Trình Giang Dực một cái.

“Đúng ạ, đúng ạ, mẹ nói rất đúng. Vậy là con yên tâm rồi, chắc Tiểu Bồi sẽ không thể không đồng ý. Mẹ, con thấy Tiểu Bồi làm việc cũng không được hăng hái lắm, cô ấy thích công việc ở trung tâm nghiên cứu hơn, mẹ nói xem, con đi hỏi thử trung tâm nghiên cứu xem có thể cho cô ấy quay lại không, coi như đây là lễ vật cầu hôn của con, như thế này có được không ạ?”

Mặt bà Lý đột nhiên trầm xuống. “A Dực, con nghĩ thế nào vậy, công việc hiện tại của Tiểu Bồi rất tốt, chỉ ngồi trong phòng làm việc, yên tĩnh, thoải mái, các con cũng vì công việc của con bé mới quen biết nhau, có chỗ nào không tốt, không hăng hái chứ? Con bé ở trung tâm mghiên cứu làm gì con biết không? Phân tích tâm lý tội phạm, cả ngày phải tiếp xúc với những phần tử phạm tội biến thái, rất nguy hiểm. Con dùng cái này làm lễ vật, là muốn cùng con bé kết hôn hay muốn giúp nó nhặt thi thể?”

Cuối cùng Trình Giang Dực cũng đã hiểu vì sao có những lúc Tiểu Bồi nhà anh nói chuyện rất khó nghe, hoá ra là được kế thừa từ mẹ cô. Anh cười cười, lại đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt bà Lý. “Mẹ, đừng lo lắng, con chỉ nói vậy thôi, con đang nghĩ xem phải dùng cách gì để cầu hôn thì tốt thôi mà. Mẹ cũng biết sở thích của Tiểu Bồi đó, những thứ lãng mạn gì đó đều không có tác dụng với cô ấy, thực dụng thì mới có hiệu quả tốt hơn. Là do con thấy cô ấy thực sự rất giỏi trong chuyên ngành tâm lý, hiện tại làm công việc này đã bị mai một không ít. Cô ấy rất quan tâm đến tin tức xã hội, đối với những thông báo pháp chế cũng rất quan tâm, kiến thức không có chỗ dùng, tài năng bị vùi dập, cũng rất tủi thân, nên con mới nghĩ như vậy. Mẹ đừng buồn, để con nghĩ biên pháp khác.”

Sắc mặt bà Lý dịu lại, nhưng vẫn có phần khó coi. Sau đó bà rõ ràng không được vui như ban đầu. Trình Giang Dực ngầm hiểu rõ, chẳng trách trước đó Tô Tiểu Bồi không thân thiết được với mẹ, tính khí hai người đều xấu như nhau. Kỳ thực Trình Giang Dực cảm thấy tính khí của mình cũng không phải là tốt, nhưng vì Tô Tiểu Bồi, yêu chim thì yêu cả lồng, anh tạm thời có thể xuống nước.

Mấy ngày sau, Trình Giang Dực đơn độc đến tìm bà Lý, nói là muốn xem ảnh cũ của Tô Tiểu Bồi, tìm xem có cái gì thích hợp có thể dùng để làm lễ vật cầu hôn không. Bà Lý rất vui mừng, cảm thấy cậu con rể tương lai này rất có lòng, liền lấy album ảnh ngày xưa ra. Trình Giang Dực vừa lật xem vừa hỏi về câu chuyện trong các bức ảnh.

Bà Lý sống một mình đã nhiều năm, ít bạn bè, trước nay chỉ gần gũi với cô của Tô Tiểu Bồi, nhưng hai người chẳng có lúc nào ngồi lại với nhau, lật xem ảnh cũ rồi kể lại chuyện xưa như thế này, đối với hai người đó, quá khứ chỉ có sự thương đau, một người mất chồng, một người mất anh trai, cho nên lúc này bà Lý càng nói càng không kìm được, hồi ức dâng chào như thủy chiều dâng, bà thương cảm, những cũng cảm thấy vui mừng, thanh thản.

Bất luận thế nào thì bà đã vất và nuôi dưỡng con gái khôn lớn, sự nghiệp thành đạt, chẳng mấy nữa sẽ lập gia đình. Trình Giang Dực tướng mạo đàng hoàng, nói năng lịch sự, sự nghiệp và bối cảnh gia đình cũng không tồi, quan trọng nhất là, thằng bé đối xử với Tiểu Bồi rất tốt, lại trị được con bé, bà Lý khá hài lòng.

Trình Giang Dực nghe bà Lý kể, thỉnh thoảng cũng xen vào đôi lời, anh hỏi về chuyện hôn lễ, bà Lý không có yêu cầu gì, anh nói anh đã bảo với bố mẹ anh rồi, hai vị phụ huynh bên đó không có ý kiến gì, xem khi nào thích hợp để hai bên gia đình gặp gỡ rồi nói chuyện cụ thể về việc hôn sự.

“Bây giờ chỉ còn Tiểu Bồi nữa thôi.” Trình Giang Dực cúi đầu, nhìn tấm ảnh hồi nhỏ của Tô Tiểu Bồi, lại quay sang khẽ cười với bà Lý.

Nụ cười của Trình Giang Dực khiến trong lòng bà Lý ấm áp trở lại, bất giác muốn ủng hộ anh: “Về phần Tiểu Bồi, con không cần lo lắng, con bé thì có điều gì không đồng ý chứ, nếu như con bé thoái thác lôi thôi dài dòng, con cứ nói cho mẹ biết, để mẹ nói chuyện với nó. Tuổi tác của hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, lại không phải không có tình cảm với nhau, hiện giờ cũng sống chung rồi, Tiểu Bồi chẳng nói năng gì, tự mình đưa ra quyết định mẹ cũng không nhiều lời, người cũng là do con bé chọn, nó không có lý do gì để không đồng ý cả.” Nói như vậy nhưng bà ngẫm lại con gái nhà mình tính cách bướng bỉnh, chuyện gì cũng muốn làm trái khoáy, hơn nữa từ nhỏ nó đã thích làm theo ý mình, ngộ nhỡ chỉ muốn sống chung chứ chưa muốn kết hôn thì làm thế nào? “Tóm lại con không cần lo lắng về Tiểu Bồi, hôn sự mẹ sẽ bàn với bố mẹ con, định ngày tháng, cần tổ chức thì tổ chức.”

“Mẹ đừng nôn nóng, chuyện này chẳng phải vẫn chưa nói với Tiểu Bồi hay sao, con cũng cảm thấy Tiểu Bồi sẽ đồng ý thôi, có điều con muốn làm vài điều để cô ấy cảm động. Mẹ cũng biết đó, con có duyên phận với Tiểu Bồi. Suýt chút nữa con đã không sống lại được, Tiểu Bồi từng viết một cuốn sách cho con, sau đó chúng con đã ở bên nhau. Trên thế giới này, chẳng có mấy trường hợp như vậy đâu…” Trình Giang Dực cười dịu dàng, kiên nhẫn nói. “Mẹ, con với Tiểu Bồi đều rất nghiêm túc, con muốn ở bên cô ấy cả cuộc đời. Chúng con không chỉ là người yêu mà còn phải làm đôi bạn đồng hành tốt.”

Bà Lý muốn chê bai mấy câu, Trình Giang Dực tuổi còn trẻ mà nói chuyện quá sến, cái gì mà người yêu với cả bạn đồng hành chứ. Nhưng rốt cuộc bà vẫn không nói ra được, trên tay bà đang lật xem ảnh của Tô Kiến An, chồng của bà, ông đã ra đi được hơn chục năm rồi. Bạn đồng hành, bà bỗng cảm thấy hơi cảm động với cụm từ này. Năm đó khi bà và Tô Kiến An còn trẻ, gần như chẳng yêu đương gì mấy, chỉ là nhìn thuận mắt rồi kết hôn, về sống với nhau. Bạn đồng hành, làm bạn đồng hành khó hơn làm người yêu rất nhiều. Bà với Tô Kiến An đương nhiên là có tình, bà rất hy vọng có thể mãi mãi tiếp tục ở bên ông, đáng tiếc…

“Tiểu Bồi cũng có bức ảnh này, cô ấy đặt nó ở ngay đầu giường”. Trình Giang Dực chỉ vào bức ảnh cả gia đình hạnh phúc trong cuốn album trên tay bà Lý. “Tiểu Bồi thực sự rất yêu bố.”

Bà Lý gật đầu, bà biết điều này.

“Tình cảm của mẹ với bố chắc chắn cũng rất sâu đậm.” Trình Giang Dực ngước mắt nhìn bà Lý, bà thấy hơi lúng túng, mượn cớ xem ảnh cúi đầu xuống, thực sự bà không quen tâm sự gần gũi như thế với Tiểu Bồi, vốn dĩ chuyện này nên làm cùng con gái, đáng tiếc mỗi lần gặp nhau, bà đều không kìm được mà phát hỏa, may mà hai năm nay quan hệ của hai mẹ con đã cải thiện hơn, tuổi tác của bà cũng đã lớn, không muốn mang theo cảm giác cô đơn đến cuối đời.

“Tiểu Bồi từng nói với con, bố là một cảnh sát mẫu mực.”

Bà Lý gật đầu, Tô Kiến An đúng là một cảnh sát mẫu mực, ông cũng là một người chồng tốt, còn là người cha vô cùng gương mẫu nữa. Tuy công việc bận rộn, không có nhiều thời gian chăm nom cho gia đình, nhưng bà biết ông thực sự đã dành chọn tâm ý cho hai mẹ con bà. Ông là cảnh sát tốt, đã giúp đỡ rất nhiều người, khi còn sống ông nhận được không ít sự tán dương, sau khi ông mất cũng vì điều này bà nhận được rất nhiều sự giúp đỡ. Ông là người đàn ông tốt, bà không thể không thừa nhận, bà cảm thấy tự hào vì ông.

Trình Giang Dực vẫn luôn nhìn sang bà Lý, thấy biểu cảm dịu dàng trên mặt bà, anh nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có bận lòng chuyện bố làm cảnh sát không?”

“Bận lòng à, sao có thể không bận lòng cho được. Nhưng nếu ông ấy không làm cảnh sát thì đã chẳng phải là ông ấy rồi...” Bà Lý mở lòng, nhẹ nhàng nói: “Ông ấy không phải là cảnh sát thì tốt biết bao, như vậy bây giờ ông ấy vẫn có thể ở đây.”

“Con không phải cánh sát nhưng cũng suýt mất mạng, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Trình Giang Dực xoa xoa bức ảnh, thấy bà Lý quay đầu nhìn anh, anh liền cười đáp lại. “Cuộc đời luôn có những chuyện ngoài ý muốn, con đã trải qua chuyện đó nên nghĩ thông suốt rồi, kỳ thực cũng chẳng có gì cả. Quan trọng nhất là khi còn đang sống phải luôn biết trân trọng, cố gắng đối xử thật tốt với bản thân và người mình yêu thương.”

Bà Lý nghe mà ngẩn cả người, bà mập mờ hiểu được ý tứ trong câu nói của anh nhưng không tiếp lời.

“Mẹ, có thể cho con tấm ảnh này không? Con muốn làm một món quà nhỏ.” Trình Giang Dực như thể không để ý đến sự do dự, dằn vặt của bà Lý, cầm tấm ảnh đó lên hỏi. Tấm ảnh đó được chụp khi Tiểu Bồi tròn một tuổi.

Bà đồng ý.

Mấy ngày này, bà Lý luôn canh cánh trong lòng suy nghĩ không biết Trình Giang Dực định làm món quà gì, muốn cầu hôn con gái bà thế nào? Bà nhớ lại mình năm đó, nhớ đến những việc Tô Kiến An đã làm cho bà, nhớ lại những lời Trình Giang Dực nói, không phải là cảnh sát cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quan trọng nhất vẫn là khi còn sống phải biết trân trọng. Bà Lý hồi tưởng lại quãng thời gian của mình và Tô Kiến An khi đó, bà hiểu công việc của ông, bà nỗ lực lo liệu việc gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng, chăm nom con cái, không để Tô Kiến An phải phiền lòng về những việc trong gia đình. Tính khí của bà không tốt, thích lải nhải, hay ca thán, Tô Kiến An luôn nhường nhịn bà. Họ đã sống như thế, tuy luôn đấu khẩu, xảy ra va chạm nhỏ nhưng họ luôn bao dung, thông cảm cho nhau, cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua.

Bạn đồng hành. Bà Lý nghĩ, cụm từ này thật xác đáng.

Bà Lý bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, tìm hết những bằng khen, cúp thưởng, giấy chứng nhận từ nhỏ đến lớn của Tô Tiểu Bồi. Khi nhìn những thứ này, bà cảm thấy vô cùng đắc ý, nghĩ lần sau Trình Giang Dực đến, bà sẽ đưa những thứ này cho anh xem. Bà cũng như bao bà mẹ khác, luôn muốn khoe khoang con gái mình ưu tú như thế nào.

“Tài năng của cô ấy đã bị mai một.” Đây là lời Trình Giang Dực từng nói. Bà Lý lắc đầu, nhắc nhở mình không được nghĩ đến.

Hai tuần sau, Trình Giang Dực hẹn bà Lý gặp mặt bố mẹ anh, mọi người cùng nhau uống trà, buổi gặp mặt không có Tô Tiểu Bồi. Trình Giang Dực nói anh vẫn chưa nhắc đến chuyện hôn sự với Tô Tiểu Bồi, anh muốn sắp đặt ổn thoả mọi chuyện rồi mới nói với cô. Bố mẹ hai bên cũng không có ý kiến gì, điều kiện của các con đều không tồi, nhà cửa, xe cộ, tiền lễ, những thứ này đều không cần tính toán, quan trọng nhất chính là tuổi tác của các con cũng không còn nhỏ nữa, muốn kết hôn thì làm nhanh lên, mau chóng sinh em bé để mấy người già bọn họ sớm có cháu bế bồng.

Buổi gặp mặt này, mọi người trò chuyện rất vui, bà Lý và mẹ Trình Giang Dực đều mang Lịch Vạn Sự đến, khi cùng lấy ra lật tìm ngày tốt thì đều cười vui vẻ. Họ nhanh chóng định được mấy ngày, chỉ còn chờ xem Trình Giang Dực và Tô Tiểu Bồi thương lượng thế nào. Lúc này, Trình Giang Dực mới lấy hai chiếc họp gấm ra, bên trong là các bức tượng hình người nhỏ bằng đất nung, hình dáng giống hệt bọn họ. Sáu hình người tí hon bày trong một chiếc hộp. Trình Giang Dực đưa một hộp cho bà Lý, rồi lại đưa một chiếc hộp cho bố mẹ mình.

“Đây là quà của con và Tiểu Bồi tặng bố mẹ, muốn nói rằng từ nay về sau, chúng ta là người một nhà rồi.” Trình Giang Dực mỉm cười, nhìn trái nhìn phải, hai bên đều là người thân của anh.

Bà Lý cắn chặt môi, trong lòng rất cảm động. Những bức tượng này làm khéo như thật. Tô Kiến An của bà, tướng mạo giống hệt như trong bức ảnh, bà khi ấy còn trẻ, dựa vào bên cạnh ông. Mẹ của Trình Giang Dực ôm bả vai của bà Lý, nói với bà: “Bà yên tâm, chắc chắn thằng bé A Dực sẽ đối xử tốt với Tiểu Bồi. Tôi đã quan sát hai đứa nó rồi, từ trước đến nay A Dực chưa từng quan tâm tới ai như thế, con bé Tiểu Bồi này có chủ kiến, có năng lực, bảo ban được A Dực, chúng tôi đều rất thích con bé.”

Tròng mắt bà Lý cay cay, không kìm được nở nụ cười, gật gật đầu, bà cũng nghĩ như thế, Trình Giang Dực cũng có chủ kiến, có năng lực, bảo ban được Tiểu Bồi. Bà cảm thấy hai đứa trẻ này rất hợp nhau, chúng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Thực ra, người làm cha làm mẹ như họ cũng chẳng cầu gì hơn.

“Mẹ.” Trình Giang Dực gọi một tiếng.

Hai người mẹ đồng thời ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại cùng nhau cười. Trình Giang Dực cũng cười, nói với bà Lý: “Mẹ, có một chuyện con vẫn muốn thương lượng một chút với mẹ, chính là chuyện công việc của Tiểu Bồi. Con đã từng thăm dò cô ấy rồi, cô ấy không muốn đổi công việc, cô ấy nói mẹ sẽ không đồng ý. Nhưng con biết, cô ấy thích công việc ở trung tâm nghiên cứu hơn, nghiên cứu và ứng dụng tâm lý học là điểm mạnh của cô ấy, đối với cô ấy, làm biên tập thực sự không thích hợp. Con đã đến trung tâm nghiên cứu, tìm hiểu tình hình công việc ở đó, họ làm nghiên cứu, phân tích, lĩnh vực hợp tác rất rộng lớn, thực ra không tồn tại bất cứ nguy hiểm gì. Mẹ, con rất yêu Tiểu Bồi, nếu con biết có bất cứ chuyện bất lợi nào đối với cô ấy, con nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng chuyện công việc này, con vẫn muốn là thay cô ấy tranh thủ một chút sự ủng hộ của mẹ. Một người có thể học được kiến thức, nhưng để vận dụng được những kiến thức đó thì lại rất khó khăn, huống hồ trong lĩnh vực này, thành tích của Tiều Bồi đã rất cao, không nên để mai một.”

Bà Lý không ngờ anh lại nói những điều đó vào lúc này, bà không nói gì, quay đầu nhìn bố mẹ của Trình Giang Dực, dường như bọn họ cũng rất bất ngờ về chủ đề của con trai nên chẳng ai lên tiếng.

“Mẹ, con muốn sống cùng Tiểu Bồi cả đời, nếu đến cả chuyện làm cho cô ấy vui vẻ đơn giản như thế này mà con cũng không làm được thì sao có thể làm chồng của cô ấy được đây? Nếu mẹ không đồng ý chuyện này, Tiểu Bồi cũng chẳng được vui, vậy thì kết quả vẫn giống nhau, con cũng không cách nào giả vờ là Tiểu Bồi sống rất tốt, rất hạnh phúc.”

Bà Lý cụp mí mắt, thằng bé Trình Giang Dực này quả nhiên là thu phục được Tiểu Bồi, vì nó có sách lược. Tìm hiểu kỹ càng, lựa chọn bối cảnh, lời lẽ mềm mỏng kết hợp cứng rắn, ý tứ của nó là nếu như không thể để Tiểu Bồi vui vẻ, hài lòng thì nó sẽ không ngừng lải nhải có phải không? Bà Lý thầm thở dài, hôn sự đã định, con gái đã giống như bát nước đổ đi, là của nhà người ta mất rồi. Thực ra trong lòng bà cũng biết, giờ có quản nữa cũng không thích hợp lắm, nhưng bà không muốn mất thể diện.

“Được rồi, mẹ, bố, mẹ, ăn thêm chút gì nữa nhé! Mẹ, chuyện này mẹ cứ tiếp tục cân nhắc, chẳng phải đến cuối cùng bọn tiểu bối chúng con vẫn phải nghe theo mẹ sao? Bây giờ quan trọng nhất vẫn là hôn sự đã định, con sẽ đi thu phục Tiểu Bồi trước, công việc là chuyện cả đời, chúng ta từ từ thương lượng.”

Không đợi bà Lý suy nghĩ xong, Trình Giang Dực đã trải sẵn bậc thềm cho bà, bà bất giác cười cười, đứa trẻ này, nó mới là người giỏi ngành tâm lý học, đúng là khôn khéo hơn con gái nhà mình rất nhiều.

Sau chuyện này chưa được bao lâu, Trình Giang Dực báo tin mừng cho bà Lý, nói là anh đã cầu hôn Tô Tiểu Bồi thành công. Hằng tuần, anh sẽ đưa Tô Tiểu Bồi về nhà cùng ăn cơm, nói chuyện với bà.

Tiếp sau đó, vào hôm đó đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, ở trước mặt Tô Tiểu Bồi, bà Lý đã hỏi người phụ trách của trung tâm nghiên cứu, thầy giáo hướng dẫn của Tô Tiểu Bồi - Giáo sư Uông Đan xem có phải Tô Tiểu Bồi còn có thể quay lại trung tâm nghiên cứu làm việc không. Giáo sư Uông Đan cười sảng khoái, nói rằng vẫn luôn đợi cô quay về. Bà Lý liền bình thản nói với Tô Tiểu Bồi; “Vậy thì quay về đi, cố gắng làm cho tốt, đừng làm mất mặt bố con.”

Tô Tiểu Bồi ôm lấy mẹ, nước mắt bỗng trào ra. Cô quay đầu, nhìn sang Trình Giang Dực, Trình Giang Dực chớp chớp mắt với cô, cười dịu dàng.

Anh không chỉ là người yêu cô, anh còn là bạn đồng hành của cô, cho nên, anh sẽ dốc toàn lực để khiến cô hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play