Vô Mẫn Quân tuy rằng không có thừa nhận hắn sẽ giúp ta sinh con, nhưng
cũng không phủ nhận chuyện này, ta thật sự là vô cùng hưng phấn, lập tức sai người bắt đầu tìm kiếm Tư Đồ Hữu Tình.
Cho dù bất luận có
phải ta và Vô Mẫn Quân rốt cuộc hoán đổi trở về, chỉ là chuyện của Lưu
Lương kia, phải cảm tạ nàng ấy cho thật tốt, nếu không có nàng, chỉ sợ
hiện tại hoàn cảnh của ta với Vô Mẫn Quân là như thế nào đều không thể
chính xác được.
Mỗi lần đều là Tư Đồ Hữu Tình lặng yên không một
tiếng động xuất hiện, hoặc là ngẫu nhiên gặp với chúng ta, nhưng muốn
tìm nàng, lại tìm không thấy, ta đoán có lẽ rốt cục nàng đã tìm thấy sư
phụ của mình.
Hiện tại tuy rằng tháng của ta đã qua rồi nhưng bởi vì ta vẫn nhớ việc của Tư Đồ Hữu Tình, cho nên vẫn cấm Vô Mẫn Quân gần
gũi ta, Vô Mẫn Quân trầm mặc thật lâu, chỉ nói một câu nói: “Tự làm bậy, không thể sống.”
Không bao lâu sao, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nói cho ta biết, đã tìm được tiểu Hầu gia.
Hóa ra hắn ở Tây Ương.
Nghi thành Tây Ương.
Nghi thành cách đô thành không xa, nhưng phong cảnh vô cùng tốt, còn hơn cả
đô thành, nơi đây có núi có song, rất nhiều văn nhân nhà thơ đều thích
tới nơi đây để tìm được linh cảm, nơi này một năm bốn mùa như xuân, trăm hoa nở rộ, tuy rằng ta chưa từng tới nhưng cũng có nghe được.
Đây quả là chuyện thật thần kỳ, ta chờ rằng tiểu Hầu gia không ở lại Bắc
Xương, ngược lại lại chạy tới Tây Ương, tâm tư này không cần phải nói
nhưng Vô Mẫn Quân lại biểu tình khó lường nói, chưa chắc.
Tiểu Hầu gia đến Tây Ương, có lẽ chỉ là vì phong cảnh của Nghi thành.
Vô Mẫn Quân tự nhiên lại phỏng đoán lãng mạn như vậy khiến cho ta giật
mình không ít, buổi tối ta thừa dịp hắn ngủ, vụng trộm cởi quần áo của
hắn, muốn kiểm tra một chút trên người hắn có điểm đỏ khả nghi hay
không, cuối cùng kết quả là ta bị Vô Mẫn Quân đen mặt đặt lên trên
giường, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm
cái gì không?”
Ta nói: “Ta, ta đang kiểm tra ngươi có bị Lưu Lương hạ cổ hay không…”
Vô Mẫn Quân nói: “Sao? Vậy chẳng phải ta đây nên chứng minh cho tốt một chút?”
Ta gật đầu nói: “Đúng vậy… Đúng vậy!”
Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nhếch miệng, nói: “Vốn dĩ ta còn định theo ý muốn
của ngươi, đợi sau khi tìm được Tư Đồ Hữu Tình lại… Nay xem ra, vì chứng minh ta không bị hạ cổ, còn phải ‘Tự thể nghiệm’ cho tốt một phen.”
Ta: “…”
Cái gì? !
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn của Vô Mẫn Quân đã đè ép xuống, theo
bản năng ta muốn đẩy hắn ra, nhưng tay vừa đặt lên vai hắn lại cảm thấy
hình như cũng không cần phải, dù sao tương lai… Sinh con là hắn!
Phải!
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên ta cảm thấy ta chính là người chiến thắng, vì thế
cũng yên tâm không ít, lá gan lớn lên, ta hơi nheo mắt lại, không chút
khách khí hôn lại, kết quả dùng sức quá mức, môi đụng phải răng của hắn
đau tới mức nước mắt cũng chảy ra. Vô Mẫn Quân phát ra một tiếng cười
khẽ, dường như vươn đầu lưỡi liếm liếm môi ta an ủi, ta lập tức quên
miệng đau, lại thẹn thùng đau đầu …
Giống như ở trên mặt, nụ hôn
của Vô Mẫn Quân kéo dài xuống cơ thể ta. Cảm xúc như vậy ta dường như đã quen thuộc, nhắm mắt lại cắn môi, lẳng lặng cảm nhận được mọi thứ, quần áo dần dần được cởi bỏ, ta cũng mơ mơ màng màng cởi quần áo của hắn ra
theo trí nhớ lần trước, đụng đến cái áo lót ta thích nhất kia.
Hơi thở ái muội mà cực nóng lan tràn xung quanh cơ thể chúng ta, tiếng thở
dốc cũng nhẹ nhàng vờn quanh, khi hắn tiến vào bên trong ta, ta chưa
từng tưởng tượng ra được chỉ có thể tùy theo hắn, không còn chút sức
lực.
Một đêm triền miên, ngày hôm sau ta tỉnh lại, xương sống
thắt lưng cả lưng đều đau, giống như có mười chiếc xe ngựa phi qua người ta, đêm qua Vô Mẫn Quân đêm rất nhẹ nhàng nhưng ta vẫ cảm thấy thực… ăn không tiêu.
Vừa mở to mắt, mặt Vô Mẫn Quân liền xuất hiện ở
trước mặt ta, miệng hắn hơi hơi giương lên, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt. Một ay hắn chống đầu, một tay nghịch nghịch một lọn tóc đen của
ta, ta ngơ ngác nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì
cho tốt.
Vô Mẫn Quân cười với ta, vươn người tới đặt một nụ hôn lên trán ta: “Dậy rồi?”
Ta không biết vì sao lại bị thanh âm hơi khàn khàn này của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể lắp bắp trả lời: “Không thì sao…”
Ý cười của Vô Mẫn Quân càng sâu, hắn nói: “Ừ, không có gì… Ta đã muốn sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm, ngươi có thể tắm bồn.”
“… Được.”
Thanh âm của ta quả thật yếu ớt, ta muốn đứng lên, lại phát hiện bản thân
mình thật sự không có sức, Vô Mẫn Quân cười, xuống giường trước. Hắn
hình như đã tắm rửa qua, mặc quần áo sạch sẽ, vươn tay ôm lấy ta, ta lại phát hiện cả người mình không mặc gì, thét to: “Đồ lưu manh! ! !”
Vô Mẫn Quân cười ha ha, tùy tiện vươn tay túm lại một bộ xiêm y nhẹ nhàng bọc lấy người ta.
Được rồi, Vô Mẫn Quân đã chứng minh đầy đủ rồi, hắn là ai chứ.
***
Lúc tắm rửa xét thấy tay chân ta mềm oặt, Vô Mẫn Quân tử tế mà tỏ vẻ thay
ta chà xát lưng, còn có thể mát xa, ta không nghĩ cái gì mà đồng ý, kết
quả đương nhiên chứng minh, ta sai lầm rồi…
Vô Mẫn Quân tuy rằng giúp ta mát xa , nhưng… thà không ấn còn hơn…
Thối, lưu, manh… !
***
Hôm nay là ngày tuần hưu, Vô Mẫn Quân không cần lâm triều, vì thế ở trong
Chưởng Kiền điện khôn có việc gì giúp ta, cả người ta mềm nhũn, không có tý sức lựcgì, Vô Mẫn Quân ở bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng quay đầu
nhìn ta, cười phá lệ … đê tiện.
Tuy rằng đê tiện, nhưng cái điệu
bộ hời hợt kia, quả thật trong vẫn rất đẹp, ta nằm trên giường, nói: “Vô Mẫn Quân, ta nghĩ đến một việc.”
Vô Mẫn Quân nói: “Gì?”
Ta nói: “Nếu thật sự tìm được Tư Đồ Hữu Tình, ta nghĩ muốn thử một lần cảm giác làm nam nhân.”
Vô Mẫn Quân: “… Ngươi nói cái gì.”
Ta còn thật sự nói: “Ta là nói thật! Ngươi xem ngươi, ngày hôm qua… Ôi,
hôm nay ta tỉnh lại, xương sống thắt lưng lẫn lưng đều đau , khổ sở muốn chết, nhưng là ngươi lại có tinh thần tốt thật, điều này chẳng lẽ công
bằng sao? Trừ phi tìm được Tư Đồ Hữu Tình, hai ta đổi một chút, bằng
không chúng ta… Khụ, về sau nhất định phải bảo trì khoảng cách.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Nửa ngày sau, hắn đi tới, trấn an ta nói: “Vân Kiểu, chủ yếu là ngày hôm
qua là lần đầu tiên… Lần đầu tiên nên có chút khó chịu , về sau cam đoan sẽ không có.”
Ta bất mãn nói: “Ngươi cam đoan thân thể của ta không khó chịu sao? Ngươi không nên tự tin quá?”
Vô Mẫn Quân nhếch miệng cười: “Là ta tự tin với chính mình.”
Ta: “…”
Còn có xấu hổ hay không…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT