Hiện giờ cái gia đình “Lâm Gian Xảo” đang ở phòng khách của Hắc Long con chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay của gia tộc Wiilliam.(HL có rất nhiều chi nhánh phân bố khắp các nước tạo thành một thế vững mạnh trong Hắc đạo). Hôm nay họ đành phải trở thành những kẻ mặt dày một lần làm khách không mời mà tới, người ta nói “đẹp trai không bằng chai mặt” mà, cùng lắm thì trước khi đi bôi ít kem chống nhục rồi coi như “ta đây là khách quý của tiệc này“.

   Nói thì vậy thôi, chứ một khi nó đã muốn tới thì ai dám đứng ra ngăn cản chứ. Chết toi...

 ----- Biệt thự Wiill_nơi diễn ra bữa tiệc -----

   Ryu và Ryna đang lay hoay bên đống dây thừng thì có tiếng gõ cửa, 2 nàng vội vàng đá sợi dây vào gầm bàn tung tăng ra mở cửa.

    - 2 em có muốn ra ngoài tham quan một chút không? - Johan lãng tử trong chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đang đứng tựa vào cánh cửa, một tay đút trong túi quần tay còn lại nhấc cằm Ryu lên, nở nụ cười phóng đãng.

   Ryu vờ ngượng ngùng lấy tay Johan ra khỏi cằm mình rồi nhìn sang Ryna trao đổi ánh mắt. Ryna nhẹ nhàng cười nắm lấy tay của Ryu:

    - Ryu thấy mệt nên không muốn ra ngoài, chắc là đi máy bay không quen. Em phải ở lại chăm sóc bạn ấy. Thật xin lỗi anh.

    - Ô vậy à. Em có cần thuốc không? - vẫn là nụ cười đó, Johan đánh mắt sang Ryu.

   Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt lờ đờ tỏ vẻ rất mệt mỏi khều chân Ryna.

    - Vậy thôi. Anh ra ngoài tiếp khách. Tối nay sẽ quay lại vui vẻ với 2 em, nhớ dưỡng sức để còn hầu hạ anh đó... Hahaaa... - Johan xoay người bước đi, bỏ lại sau lưng tràn cười đầy khả ố.

    - Con mẹ nó, tiểu thư đây mà phải hầu mày. Đợi vào tay bà rồi, bà cho mày khỏi động đực... - Ryna bực bội đóng cửa không quên văng tục. Ryu nghe xong ôm bụng cười sặc sụa. Cô không ngờ cô bạn nhỏ này lại lưu manh quả chanh như thế. Ôi...Con lạy...

   Đã hơn 8 giờ, khách mời tới đã rất đông. Họ chỉ lướt qua nhau bằng vài ba câu chào hỏi xã giao để cố tạo cho bản thân thêm phần nổi bật và kiếm những ông to bà lớn tạo mối quan hệ tốt.

   Một vị khách đứng bên cạnh Johan quan tâm vài chuyện:

    - Không biết 4 chàng trai và cô gái đứng bên kia là ai vậy? Họ ăn mặc không giống người của Bạch đạo chúng ta.

   Johan nhìn theo cánh tay của vị khách chỉ đến 5 con người đang đứng gần ông Cargiil. Bọn họ trên người vận đồ đen, khuôn mặt pha chút lạnh lùng gồm 4 trai và 1 gái. Johan khẽ nhếch miệng:

    - À đó là người của Hắc Long. Cô gái đó là lão đại huyền thoại của Hắc đạo ấy mà, còn 4 chàng trai kia là Tứ Long. Họ là người của chúng tôi, rất nghe lời cha con tôi. Chuyện bình thường ý mà. Các vị đừng để ý tới họ. Nếu thích tôi kêu họ lại chào hỏi các vị. 

   Những vị khách đứng gần đó nghe xong thoáng cả kinh, không ngờ gia tộc Wiilliam quen biết cả Hắc Long, còn có thể sai khiến họ như kẻ hầu. Chào hỏi ư? Thật có nằm mơ cũng không dám mơ được lão đạo Hắc Long cúi người kính chào nay lại được như vậy thì thật là phúc đức 3 đời để lại mà. Vị khách ban nãy bội phục rồi ra vẻ nịnh nọt lấy lòng. Johan ra oai, mặt hếch lên trời ngoắc 5 người kia lại.

    - Đại thiếu gia, rất vui được gặp. - 5 người được cho là lão đại và Tứ Long của Hắc Long đứng trước mặt Johan nhẹ giọng, hạ mình cúi chào.

   Mọi người lại một phen bất ngờ. Lão đại huyền thoại của Hắc đạo đang cúi chào Đại thiếu gia của nhà Wiilliam một cách cung kính. Điều này chứng tỏ gia tộc Wiilliam rất hùng mạnh, ngay cả Hắc Long cũng phải hạ mình kính nể. 

   Lúc này ông Gia Viễn từ ngoài cửa mới bước tới gần. Ông có nghe Johan nói thoáng qua khi vừa vào rồi, nhưng ông muốn xem rõ đó có phải cháu gái yêu dấu của ông hay không... Vốn dĩ con cháu gái của ông từ trước nay chưa bao giờ chịu khuất phục dưới chân của bất kì kẻ nào, nay làm sao lại có thể hạ mình vì một tiểu thân vương nhỏ bé, đê hèn như tên này mà nịnh nọt, hoảng sợ. Chẳng lẽ đây là kế hoạch của nó à? Mà sao nó không nói là có kế hoạch phải khuất phục này chứ? Nếu vậy nó còn kêu ông tới đây trước làm gì chứ? 

   Ông bước tới gần thấy cô gái trước mặt không phải nó ông nhếch miệng xem thường. Dám cho người giả mạo cháu gái của ông mày à... Hừ... Lần này các người đừng hòng sống sót.

    - Thật ngại quá, tôi không mời mà tới rồi. - chú nó dời ánh mắt qua ông Cargiil và Johan cười cười.

    - Ồ không sao, dù gì ở đây không giới hạn kẻ hèn. - Johan đay nghiệt xỏ xiên.

    - Ra là gia tộc các vị sống với kẻ hèn quen rồi nên mới không giới hạn... Chậc..tôi thật khâm phục các vị a~. Thật trọng tình nghĩa anh em... - ông Gia Viễn không những không giận mà còn vui vẻ trả lời, cứ như không phải là họ nói mình.

    - Ngậm miệng thối của ông lại. Đừng để tôi kêu người của Hắc Long đến lôi cổ ông rồi đá đít ông ra ngoài đấy Lâm lão gia. - johan đỏ mặt nghiến răng.

    - Hắc Long... Cậu quen họ à. - ông vẫn bình tĩnh xoay xoay ly rượu.

    - Họ là thuộc hạ của tôi. - 2 cha con họ đắc ý vểnh mặt xem thường.

    - Vậy... vậy... tôi.. - ông Gia Viễn lúng túng ấp úng. - tôi không khách khí đâu a~. Tôi sợ quá đi. Ôi sợ đến mắc tè... plè plè. - ông rút cái khăn nhỏ trên bàn vẫy vẫy vào mặt 2 cha con họ như mấy cô gái lầu xanh vẫy khách, rồi còn làm mặt hề lè lưỡi trêu ngươi. (thua ông này luôn)

   Và rồi ông lại thản nhiên xách đít đi chào hỏi những người khác y như đây là buổi tiệc của nhà ông, mặc kệ 2 con người đang nhảy đành đạch vì tức sau lưng. Vì có quan hệ rộng rãi nên khi ông đi đến đâu cũng tràn đầy tiếng hỏi thăm và tiếng cười, quay ra sau liếc 2 cha con kia ngụ ý “có vẻ bữa tiệc này 2 người chuẩn bị cho tôi thì phải, 2 người thật là ngoan a~” (đúng chuẩn mặt dày rồi)

    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play