Đêm khuya đầu đường thành Thiệu Hưng lặng ngắt như tờ, trên đường là một mảng tối đen, vươn tay không thấy năm ngón, thỉnh thoảng có mấy ngòn đèn được treo trước nhà chiếu sáng đường cho Tần Kham và Đường Dần đi.

Tần Kham sau khi tỉnh rượu nhất định sẽ tổng kết ra một giáo huấn nhân sinh mới, đó chính là uống rượu với bằng hữu cũng phải nhìn hoàn cảnh, có trường hợp không thể uống rượu, cho dù muốn uống cũng không thể uống, cho dù uống cũng không thể bỏ lão bà mới cưới, hồ bằng cẩu hữu hồ bằng cẩu hữu nửa đêm chạy ra ngoài.

Hai người say mèm đi ở đầu đường Thiệu Hưng, kề vai sát cánh, thân mật khăng khít, cước bộ lảo đảo hư thoát, làm cho mấy tên thủ hạ Cẩm Y vệ hộ vệ phía sau kinh hãi không thôi, Thiên hộ đại nhân uống rượu rồi tính tình không tốt, lại không cho phép họ chạy lên đỡ.

Đường Dần hưng phấn nói với Tần Kham, 《 Tây Du kí 》 bán được hơn một ngàn lượng bạc, trừ sáu thành chia cho Tần Kham, mình hắn có năm trăm lượng, cách mục tiêu cao xa biệt thự Đào Hoa am của hắn chỉ còn hơn ba trăm lượng, gần đây bận làm thêm, mỗi đêmphải tới thanh lâu sở quán báo danh, bởi vì hắn phát hiện thanh lâu quả thực là một chậu châu báu, mỗi ngày tỉnh dậy trong lòng danh kỹ nào đó, trong túi lại tự dưng có thêm một hai lượng bạc, rất khó hiểu, nhưng cũng rất hạnh phúc...

Tần Kham mừng rỡ cười ha ha, ra sức vỗ vai Đường Dần.

Tài tử ăn cơm mềm mà còn ăn rất mơ hồ, cổ kim cũng không thấy nhiều, người này quả thực là hoa lạ.

Quay đầu nhìn trên mặt Đường Dần chợt lóe lên vẻ xấu hổ, Tần Kham lại minh bạch.

Người này người này không phải là hồ đồ, mà là cố ý giả bộ hồ đồ giả bộ hồ đồ, hiển nhiên hắn biết rõ buổi sáng mỗi ngày trong túi mình vì sao lại đột nhiên có thêm một hai lượng bạc, hồ đồ không phải giả vờ cho người khác xem, mà là cho mình xem, Đường đại tài tử đang lừa mình dối người, chỉ cần nhắm mắt lại, coi như thế giới không tồn tại.

Được rồi, hắn cũng không ghét bỏ Tần Kham và Cẩm Y vệ, Tần Kham tất nhiên cũng không ghét bỏ hắn. Bằng hữu ăn cơm mềm cũng là bằng hữu, có thể thăng hoa loại chuyện như chơi gái tới cảnh giới như vậy, đây là bản sự, không thể không bội phục.

Ừ, dứt khoát lại giúp hắn thêm giúp hắn một tay.

"Đường huynh, nói với ngươi một cố sự nhé. Lúc trước, cục cảnh sát và hắc bang hai bên thế bất lưỡng lập..."

"Đợi đã, cái gì gọi là 'cục cảnh sát'?"

"Khụ, chính là nha môn, bộ khoái trong nha môn và du côn bên ngoài thế bất lưỡng lập."

《 Vô Gian đạo 》 Minh triều version mới mẻ ra lò, Tần Kham kể say sưa, Đường Dần nghe như mê như say.

"《 pháp hoa kinh 》 viết: "Có thân thể vô gian vĩnh viễn bất tử, thọ chính là đại kếp trong trong địa ngục vô gian, thiện và ác, chính và tà, thiên lý công đạo ở trong lòng người, ai thị ai phi không thể phân biệt, trong cuộc sống không thiện và ác vĩnh viễn sạch sẽ, không có thị và phi phân biệt rõ ràng, trần thế sở dĩ đục ngầu, là vì trong thiện có ác, trong ác có thiện, thế nhân hỗn loạn phức tạp này, cho dù Phật tổ hàng thế, cũng có gì khác biệt, phổ độ như thế nào? Đây chính là ý nghĩa trong cố sự này." Thanh âm trầm thấp của Tần Kham dần dần nhỏ đi.

Đường Dần đã tỉnh táo lại mấy phần, phẩm vị thiện ác chính tà trong cố sự này, trong mắt như đang nghĩ gì đó, thật lâu sau, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Kham: "Hiền đệ là đang biện bạch cho chuyện mình vào Cẩm Y vệ à?"

"Không tính là biện bạch, chỉ muốn nói cho ngươi hay, thế gian không có thiện ác tuyệt đối, trong người đọc sách có bại hoại, đồng dạng, trong Cẩm Y vệ cũng có người tốt, vô luận an thân nơi nào, giữ vững bản tâm, không có lỗi với lương tâm, ở đâu cũng mở ra được khát vọng."

" Khát vọng của Hiền đệ là gì?"

Trong mắt Tần Kham là một mảng chói lọi trầm tĩnh, chậm rãi nói: "Ta muốn thay đổi thế đạo này, để Đại Minh thịnh thế ta trở nên cường thịnh hơn, để nó không phải là một tòa lầu các hoa lệ nhưng không có căn cơ, để bi kịch mạt thế trăm năm sau không tái diễn."

Đường Dần cái hiểu cái không, nghi hoặc nhìn hắn.

Đúng vậy, hắn sao hiểu được? Hắn căn bản không biết trăm năm sau Thanh binh nhập quan, giết dân chúng Hán nhân ta như mổ heo chó, kẻ thống trị ngu muội làm nền văn minh và khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ thụt lùi mấy trăm năm, khiến cường quốc phía tây dùng thuyền chắc pháo bén mở ra biên giới đang phong bế.

Tần Kham nhìn lên bầu trời đêm, thật sâu thở ra một hơi, tất cả đều sẽ không như vậy, chỉ cần để hắn nắm giữ được quyền lực, người xuyên qua như hắn nhất định có thể thay đổi thế đạo, để Đại Minh trở nên cường thịnh hơn, để nỗi bi ai khi Sùng Minh kháng Oa sẽ không còn tái diễn, để Lữ thiên hộ có thể được chết một cách nhắm mắt.

Vỗ vỗ vai Đường Dần, Tần Kham cười nói: "Đường huynh không ngại thì viết cổ sự này thành thoại bản, bán cho thư xã, còn chuyện tiền, vẫn quy củ cũ, ngươi bốn ta sáu..."

Đường Dần liên tục gật đầu, ợ một cái, thần thái càng say hơn.

Hai người bất tri bất giác đi đến cửa nha môn tri phủ Thiệu Hưng, Đinh Thuận lau mồ hôi bước tới.

"Đại nhân, không tốt!"

"Chuyện gì?"

Đinh Thuận không khỏi mang oán khí trừng mắt lườm Đường Dần một cái, kính cẩn bẩm báo: "Phu nhân nghe nói đại nhân bị thư sinh này kéo ra ngoài uống hoa tửu, tức giận đến nỗi lật bàn, từ trong bếp tìm dao lao ra cửa, đang tìm các ngài khắp đường phố đấy."

Tần Kham cả người chấn động, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, bất giác nhìn về phía Đường Dần, ánh mắt giống như Đinh Thuận, chứa đầy u oán.

Đường Dần lại cười ha ha, lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Hiền đệ không phải người sợ vợ, phu nhân tân hôn dám bừa bãi với tướng công như vậy, hiền đệ phải chấn chỉnh phu cương."

Tần Kham nhìn hắn, im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: "Đường huynh, nếu ta là ngươi, nhất định sẽ không vui vẻ như vậy."

"Vì sao?"

"Bởi vì cho dù phu nhân tìm được chúng ta, người thứ nhất muốn giết tất nhiên là ngươi, ngươi nghĩ lại mà xem, có phải đạo lý này hay không?"

Tiếng cười của Đường Dần tắt phụt, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

Tần Kham nói không sai, Đường Dần mới là tên đầu sỏ hại phu nhân của Tần Kham lẻ loi động phòng, tân phu nhân nếu đầu óc bình thường, mục tiêu thứ nhất muốn giết tất nhiên là hắn, tiếp theo mới đến phiên Tần Kham.

"Đường huynh, trốn đi, sự hung tàn của Đỗ Yên ngươi hiểu mà."

Tần Kham hảo tâm khuyên nhủ.

Đường Dần lại ợ một cái, vẻ mặt đỏ bừng nói: "Không chạy, vợ ngươi quá lợi hại, ta chạy không thoát được."

"Ngươi làm sao thế? Nắm bắt thời gian, bằng không thì không kịp nữa đâu, đến lúc đó ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu."

Đường Dần cười hắc hắc, lúc này hắn thành người thông minh, chỉ vào nha môn tri phủ cười nói: "Ta ngồi trong tù, xem nàng ta làm sao giết ta. . ."

Không đợi Tần Kham có phản ứng, Đường Dần đứng mã bộ ở trước cửa nha môn, dùng lời kịch trong Vô Gian đạo vừa học được quát to: "Người ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị ta bao vây! Hạn cho các ngươi trong thời gian một nén hương phải cởi quần ôm đầubước ra!"

Tần Kham lạnh run, đúng là kẻ muốn chết.

Mới hô được hai tiếng, cửa hông nha môn ầm ầm mở ra, hai gã nha dịch trực đêm hùng hùng hổ hổ lao ra, một tả một hữu kéo Đường Dần vào trong nha môn.

Đường Dần liên tiếp quay đầu lại, cười rất đáng yêu: "Hiền đệ bảo trọng, ngày mai ngươi vào kinh thành, ngu huynh không thể tiễn, ta chắc chỉ ở trong đây mấy ngày rồi ra thôi, hiền đệ chớ có lo lắng cho ta."

Tần Kham vẻ mặt không nở, ôm quyền, ánh mắt giống như nhìn người chết: "Đường huynh bảo trọng. Thật sự phải bảo trọng đó nha!"

Thời gian một chén trà qua đi, Đỗ Yên một thân cát phục đỏ thẫm đằng đằng sát khí tìm tới, phía sau là mấy tên thủ hạ Cẩm Y vệ muốn cười mà không dám cười, Đinh Thuận nói không sai, trong tay nàng ta quả nhiên đang cầm dao chặt thịt.

"Uống hoa tửu?" Ngữ khí của Đỗ Yên rất bất thiện.

Tần Kham vội vàng lắc đầu.

"Đường Dần đâu?" Đỗ Yên mặt đằng đằng sát khí.

Tần Kham rất thành thật chỉ chỉ về phía nha môn: "Bị nhốt vào đại lao rồi."

"Được, chờ về rồi sẽ tính sổ với ngươi." Đỗ Yên chẳng thèm quay đầu lao thằng vào nha môn.

Tần Kham vẻ mặt đồng tình nhìn cánh cửa nha môn đen xì, thở dài: "Kết cục của Đường huynh... Ài, hắn chẳng lẽ quên nha môn tri phủ Thiệu Hưng là Đỗ gia nàng ta mở à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play