các tiểu la lị không ngờ không biết thần khí thế gian này, các nàng từ nhỏ đến lớn thật sự quá đơn thuần, Tần Kham khi năm tuổi đã dùng kẹo que dụ dỗ tiểu muội muội hàng xóm cởi quần để hắn nghiên cứu, sáu tuổi thì đã nắm rõ tất cả cấu tạo sinh lý của nữ nhân, có thể nói là một đại tông sư già dặn, bảy tuổi thì thở dài với trăng vì đã đứng trên đỉnh cao của lĩnh vực này, cao thủ cô đơn, chỉ mong một lần bại.

Nếu dùng trình độ thuần của hai tiểu la lị này để bình phán tiêu chuẩn đạo đức, Tần Kham khi năm tuổi nên bị vứt vào chuồng lớn, bị người ta khênh đi khắp phố thị chúng, cố sự kiếp trước, không nên đề cập tới.

Tên mỗi giới Nuôi lớn hai la lị này chắc coi họ là cây tiền, cho nên trên phương diện giáo dục tuyệt đối thuần khiết như nước, cho nên các nàng có mắt mà không nhận ra thần binh, thật sự là hai cực phẩm la lị đơn thuần tới mức khiến cho người ta đau lòng.

Đơn thuần thì đơn thuần, nhưng Liên Nguyệt Liên Tinh không ngốc, từ trong ánh mắt không có hảo ý của Tần Kham, các nàng tựa hồ cảm giác được cái gì đó không thích hợp, tuy rằng không biết cây tuyệt thế thần binh này có hủy thiên diệt địa hủy thiên diệt địa thế nào, có điều có thể khẳng định, loại chuyện nước miếng làm bớt sưng này rất không đáng tin.

Liên Nguyệt Liên Tinh nhìn nhau một cái, không biết nghĩ tới điều gì, mặc kệ chí hướng làm nha hoàn tốt, hai người vứt lại Tần lão, kéo tay nhau chạy mất.

Tần Kham ngồi trong thùng tắm, mỏi mệt trong lòng lập tức bay sạch, trong lồng ngực dũng động một cỗ khí hào hùng.

Đi tới thời đại này là thiên ý an bài, nhưng hiện tại lại càng lúc càng phát giác mình sinh ra sự quyến luyến sâu sắc đối với thời đại này, giống như hắn vốn là phải thuộc về thời đại này vậy, một hồi nhân sinh kiếp trước chỉ là một giấc mộng, Đại Minh mới là trốn về chân chính của hắn.

Vì cái nhà này, vì người mà hắn quen biết trong thời đại này, Tần Kham hắn không nên mỏi mệt, lại càng không nên lùi bước.

Ứ đọng dần tan, hào khí nảy sinh, thư sinh văn nhược Tần Kham lúc này có một loại xung động muốn cầm lấy trường mâu đại thương quét ngang ngàn quân.

Nhưng mà lời nói của hai tiểu la lị ở bên ngoài phòng tắm lại khiến Tần Kham thiếu chút nữa thì xấu hổ và giận dữ tới mức lấy dây thừng thắt cổ.

"Ê, ngươi có biết tuyệt thế thần côn không?" Liên Nguyệt giả vờ thần bí không hề chú ý hạ giọng.

Mí mắt Tần Kham run run.

"Cái gì gọi là tuyệt thế thần côn?" Trả lời là một nha hoàn nội viện, nội viện Tần gia phân công rất lạ, mua đến bốn nha hoàn chỉ phụ trách chiếu cố Liên Nguyệt Liên Tinh, mà Liên Nguyệt Liên Tinh chỉ phụ trách chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Tần Kham, đúng kiểu ba hàng thẳng tắp, rất có tinh túy của bán hàng đa cấp kiếp trước.

"Tuyệt thế thần côn ngươi cũng không biết à?" Liên Tinh mang theo mấy phần ngạo khí và khoa trương như đã nhìn thấy mưa to gió lớn, vẻ khoe khoang rất rõ ràng.

"Liên Tinh tỷ tỷ, ta thật không biết..."

"Là gậy đó! Ài, chính là một cây gậy bằng thịt, có thể lớn có thể nhỏ, có thể dài có thể ngắn, nó mọc ở trên người lão gia. Ài, nói chung là một thứ rất lợi hại." Từ ngữ biểu đạt của Liên Tinh hữu hạn, gấp đến độ nhảy cẫng cả lên, cảm thấy lo âu và không cam lòng cho thần côn minh châu của lão gia không được thế nhân biết.

Nha hoàn vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm hai vị la lị, tuy rằng không hiểu các nàng nói gì, nhưng bộ dạng nghe rất nghiêm túc.

"Chúng ta còn biết bí phương độc nhất vô nhị để làm bơt sưng cho tuyệt thế thần côn cơ." Liên Nguyệt dào dạt đắc ý gia tăng lợi thế cho kiến thức rộng rãi của các nàng.

Tần Kham ngồi trong buồng tắm, ôm trán bi phẫn ngửa mặt lên trời thở dài.

Xong rồi! Anh danh một đời của lão gia gia gia chủ gia gia chủ hết rồi, cho dù hiện tại có để mông trần lao ra bịt miệng hai la lị này cũng không còn kịp rồi, bánh xe lịch sử cuồn cuộn lao về phía trước, ý chí chủ quan của một cá nhân không thể ngăn cản.

"Quả nhiên rất lợi hại --" Sự sùng bái của nha hoàn rất mù quáng, chắc ngay cả nàng cũng không biết đang sùng bái cái gì.

Sự nhiệt tình của Liên Nguyệt Liên Tinh thật sự rất quá đáng: "Nào, lão gia đang an vị trong thùng tắm, ta dẫn người đi xem cây gậy ấy, thật sự rất lợi hại."

"Kẻ nào dám vào phòng tắm của ta, dù trốn xa cũng tru diệt." Tần lão cuối cùng không nhịn được mà phát hỏa, rít lên qua cửa sổ phòng tắm.

Liên Nguyệt Liên Tinh và bọn nha hoàn lập tức chạy tứ tán.

Lời đồn giống ôn dịch, không thể khống chế được sự khuếch tán.

Không quá vài ngày, ánh mắt nhìn lão gia của quản gia, người gác cổng, tạp dịch, bọn nha hoàn Tần phủ có thêm mấy phần biến hóa, ánh mắt luôn bất giác hướng xuống ngã ba của lão gia, sau đó vẻ mặt cổ quái chạy đi.

Càng quá phận là, không biết tên gia hỏa thối miệng nào không ngờ nói cả chuyện này ra ngoài, thế là đám con cháu huân quý ở Nam Kinh mà Tần Kham quen biết hiện giờ vừa thấy Tần Kham liền nhiệt tình chắp tay, miệng nói: "Thần côn huynh", vẻ mặt bỡn cợt dâm đãng, trong đó tiểu công gia họ Từ nào đó là chết bầm nhất, khiến người ta không nhịn được muốn rút đao bổ chết hắn.

************************************************** *********

Đinh Thuận trở lại Nam Kinh, khuôn mặt phong trần mệt mỏi không che giấu được sự hưng phấn, chính mắt gặp Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, còn nói chuyện với lão nhân gia, Đinh Thuận kích động đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Trần Thanh Nguyên đã bị Mưu Bân bí mật giam giữ, đối với hành vi của Tần Kham, Mưu Bân một chữ cũng không nhắc tới, không trách hắn gây chuyện, cũng không khen hắn khai thác được án lớn mưu phản, điều duy nhất làm là chỉ tự mình dưa Đinh Thuận từ thí bách hộ lên bách hộ.

Tần Kham mỉm cười, không có bất kỳ thái độ gì, thăng chức cho Đinh Thuận có thể nói rõ thái độ này, lúc trước đi một bước hiểm, xem ra nhận được hồi báo rồi.

Một con khoái mã vào kinh sư.

Trong đại đường Bắc trấn phủ ti, Mưu Bân lật xem tư tay Tần Kham phái người từ Nam Kinh đưa tới, trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười.

Sĩ tử Nam Kinh trùng kích quan phủ, không ngờ bị Tần Kham dễ dàng hóa giải, tránh cho Cẩm Y vệ một hồi phiền toái rất lớn, việc này làm rất tuyệt.

Về phần lúc trước để Tần Kham chịu tiếng xấu thay, Mưu Bân không hề có vẻ áy náy, nhân tài cần khảo nghiệm mới có thể chứng minh được giá trị, nếu Tần Kham không hóa giải được phiền toái này, như vậy tài trí bình thường, chỉ đáng thành thành thật thật chịu tiếng xấu thay cho người khác.

Có điều Mưu Bân cũng không ngờ, Tần Kham lại xử lý chuyện này khéo tới vậy, hơn nữa không hề lưu lại hậu hoạn, chỉ có điều biện pháp hơi nham hiểm có chút.

Sự thừa nhận của bệ hạ đối với Tần Kham bệ hạ vẫn rất có tính dự kiến, người này quả nhiên là một nhân tài, liên tưởng từng chuyện hắn làm sau khi vào Cẩm Y vệ tới nay, thậm chí ngay cả trong lúc vô ý gây họa đào ra ra được án tử mưu phản, lúc ấy thì cảm thấy tức giận, nhưng hiện tại ngẫm lại, Tần Kham hình như rất khiến cho người ta an tâm.

Khiến cho người ta an tâm, lại lập công lao, cho Chỉ huy sứ hắn mặt mũi, làm người khiêm tốn hơn nữa bối cảnh sạch sẽ.

Ý cười trong mắt Mưu Bân càng lúc càng đậm, ngón tay vô ý gõ lên bàn, lẩm bẩm nói: "Tận dụng hết tài năng mới là dạo dùng người, Tần Kham này cứ để ở Nam Kinh thì không khỏi đáng tiếc, cũng nên điều hắn tới kinh sư rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play