Khói thuốc súng của cuộc hỗn chiến qua đi, Tần Kham chớp mắt vài cái với Từ Bằng Cử, Từ Bằng Cử không cam lòng rên hừ, hắn rất ghét bị tính kế,
hơn nữa bị cùng một người tính kế liên tục.
"Pizza..." Tần Kham ghé vào tai Từ Bằng Cử nói khẽ, cả người Từ Bằng Cử chấn động, phẫn nộ dẫn theo đám gia phó ác nô rút lui.
Trận chiến này, Cẩm Y vệ và phủ Ngụy quốc công xung đột, lưỡng bại câu thương, chẳng ai chiếm được đại tiện nghi.
Khói bụi tan hết, Đồ Tổng kỳ anh dũng giết địch nằm hấp hối trên mặt đất, chờ lang trung tới cứu giúp.
Đồ Tổng kỳ được nâng lên cáng, Tần Kham cúi người thâm tình đầy cõi lòng nói: "Đồ Tổng kỳ đánh trận đi trước làm gương, đúng là chân dũng sĩ, về nhà dưỡng thương cho tốt đi, dưỡng một năm nửa năm không quan trọng,
sức khỏe là tiền vốn để đánh nhau, vạn rất lớn ý, chuyện của Bách hộ sở
chớ có lo lắng, các huynh đệ sẽ nhớ ngươi."
Đồ Tổng kỳ đã Lâm vào hôn mê được các huynh đệ nâng đi.
Thuận tay chỉ chỉ một tiểu kỳ dưới tay Đồ Tổng kỳ: "Ngươi, tên là gì?"
Tiểu kỳ ngẩn ngơ, nói: "Tiêu hạ Lý Nhị."
"Tốt, Lý Nhị, ta bổ nhiệm ngươi làm đại Tổng kỳ. Trong lúc Đồ Tổng kỳ dưỡng thương, ngươi phụ trách thay mặt chức vị của hắn."
Lý Nhị mở to hai mắt ngây ra hồi lâu, tiếp theo thì vui mừng quá đỗi,
bùm một tiếng quỳ xuống: "Tiêu hạ nguyện quên mình phục vụ vì Tần đại
nhân."
Vừa quỳ vừa nhìn theo cái cáng đã biến mất của Đồ Tổng kỳ.
Tốt lắm, nội bộ đã chỉnh đốn xong.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thương thế của Đồ Tổng kỳ chỉ sợ không
đỡ được, cho dù tốt lên thì Lý Nhị khẳng định sẽ có biện pháp để nó tiếp tục chuyển biến xấu.
Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy có chút đau răng, hắn phát hiện mình càng
lúc càng không thiện lương, như vậy không tốt, nên lôi kéo cả tiểu công
gia cùng nhau tự kiểm điểm bản thân.
Bình tĩnh đứng trong viện tử, Tần Kham một thân phi ngư cẩm bào lẳng
lặng khoanh tay mà đứng, gió nhẹ thổi qua, vạt áo nhẹ nhàng phiêu động,
hình tượng rất ngọc thụ lâm phong.
Ánh mắt của bọn thuộc hạ đang quét dọn chiến trường khi nhìn hắn cuối cùng cũng có mấy phần tôn kính và sợ hãi.
Triều Đại Minh đến nay, bách hộ đại nhân dám ở Nam Kinh dẫn theo thuộc
hạ trực tiếp chống đối phủ Ngụy quốc công, hào hùng bất khuất lưỡng bại
câu thương với tiểu công gia, trừ vị trước mắt này ra thì thật sự là
tuyệt vô cận hữu, đi theo một thủ trưởng bao che cho thuộc hạ đến vậy,
cho dù bị đánh chết thì cũng được chết một cách thống khoái!
Trong Bất tri bất giác, Tần Kham đã tạo dựng được uy tín trong Bách hộ sở.
Đương nhiên, đây là nhờ giẫm lên mặt tiểu công gia.
Không quá mấy ngày, một chuyện một tiểu bách hộ của Cẩm Y vệ dám ác
chiến với gia phó của tiểu công gia liền truyền khắp toàn bộ thành Nam
Kinh.
Người không tin có, người ngạc nhiên cũng có, người cười nhạo tất nhiên có.
Đương nhiên, còn có người đem tên Tần Kham cúng lên bài vị trường sinh,
cái này thuộc về người bị tiểu công gia tác uy tác phúc khi dễ đến thảm, ý tứ như vẽ tranh nguyền rủa.
Mặt của tiểu công gia không thể tùy tiện giẫm lên được, mấy ngày nay
tính tình của tiểu công gia rất nóng nảy, Tần Kham đoán hắn có thể rất
muốn phái người tới đánh lén mình mấy gậy, nhưng nể mặt bằng hữu nên
ngại xuống tay.
Trời trong nắng ấm, gió xuân hoa thơm.
Vào một ngày trong xanh, Tần Kham hẹn tiểu công gia ở trước miếu Phu tử nằm ở bờ Hà Bắc Tần Hoài.
Tiểu công gia vẫn là tính tình hống hách đó, chưa thấy người đã nghe
tiếng, từ rất xa đã có thị vệ dùng vỏ đao gạt dân chúng chặn đường trước miếu, mọi người vây quanh tiểu công gia lỗ mũi nghếch lên trời hô quát
tránh đường, nghênh ngang mà đi.
Vẫn là bộ dạng hỗn đản quen thuộc ấy, ngay cả các thị vệ lúc trước gặp Tần Kham ở Thiệu Hưng cũng vẫn vậy.
Tần Kham rất muốn bảo trì nghiêm túc, nhưng nhìn thấy bộ dạng không coi ai ra gì của Từ Bằng Cử thì không nhịn được mà bật cười.
Hống hách rất đáng yêu.
Tiểu công gia sau khi nhìn thấy Tần Kham thì sắc mặt cũng không tốt lành gì, hiển nhiên là biểu hiện sự bất mãn thật sự đối với hành vi tính kế
hắn liên hồi của Tần Kham.
Bùm !
Một dân chúng chặn đường bị tiểu công gia tự mình một cước đá bay.
"Em vợ ngươi, mù à? Không thấy đang cản đường tiểu gia ư?" Từ Bằng Cử trợn mắt mắng to.
"Nhiều ngày không gặp, tiểu công gia phong thái vẫn như trước, diện mạo hiên ngang." Tần Kham chắp tay khen.
Sắc mặt Từ Bằng Cử bất thiện: "Đúng vậy, ta vẫn luôn rất hiên ngang.
Ngươi cũng không kém, không ở Thiệu Hưng phát tài, chạy tới Nam Kinh lừa người à? Thế nào mà tự dưng lại chui vào Cẩm Y vệ? Còn xuất thân là
người đọc sách, thật không có tiền đồ."
Tần Kham thở dài: "Một lời khó nói hết, ta đén giờ vẫn rất mơ hồ, ai lại thiếu đạo đức như vậy, lôi ta vào Cẩm Y vệ, đây là có người muốn hủy
ta?"
"Muốn hủy ngươi còn cố ý cho ngươi làm bách hộ? Ngươi có biết ở trong
Cẩm Y vệ làm bách hộ thì khó khăn cỡ nào hay không?" Từ Bằng Cử càng nói càng bất mãn: "Ngươi làm bách hộ cũng không sao, vì sao cứ phải giẫm
lên mặt ta để củng cố vị trí của ngươi? tưởng ta là thằng ngu à?"
Tần Kham thở dài: "Tiểu công gia sao chẳng giảng đạo lý vậy? Rõ ràng là
ngươi hung thần ác sát dẫn người tới cửa gây hấn, sao hiện tại lại trách ta?"
Từ Bằng Cử nghe vậy thì cứng người, cách nói thật bá đạo, ta dẫn người
đập ngươi thì ngươi cũng phải chịu, phản kháng chính là không nể mặt ta. . . Có điều Tần Kham là bằng hữu, lời nói trướng như vậy tiểu công gia
cũng ngại nói ra miệng.
Hung hăng vung tay áo, Từ Bằng Cử nói: "Ngươi hôm nay gọi ta đến là định lén bồi tội với ta à?"
Tần Kham thở dài than: "Vì sao luôn có người thích dát vàng lên mặt mình thế nhỉ? Ta nếu đã chiếm đạo lý thì sao phải bồi tội?"
"Ngươi rốt cuộc bảo ta ra đây là gì?"
"Ta chỉ muốn vay tiền tiểu công gia mà thôi." Tần Kham cười rất ngại ngùng.
Từ Bằng Cử hít một hơi lạnh: "Ngươi giẫm lên mặt ta ta còn chưa tính sổ, không ngờ còn không biết xấu hổ vay tiền ta? Là ngươi ngốc hay là ta
khờ?"
"Chúng ta đều không ngốc, thông tài vốn là tình bằng hữu, tiểu công gia chẳng lẽ đã quên chúng ta là bằng hữu sao?"
Từ Bằng Cử sau khi ngây ra một lúc thì ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta sao lại đi nhận một tên bằng hữu như ngươi nhỉ?"
"Có lẽ tiểu công gia kiếp trước tạo nghiệt rồi." Tần Kham đồng tình nhìn hắn: "Kiếp sau nhận bằng hữu, nhất định phải sau khi nhìn rõ tìm gan
phèo phổi của hắn thì hẵng quyết định."
" Lời khuyên của ngươi rất có đạo lý." Từ Bằng Cử gật gật đầu, rất công nhận, tiếp theo bật cười, tiếng cười từ nhỏ thành to.
"Khi vừa quen ngươi không nhận ra, ngươi không ngờ là người vô sỉ như
vậy, sớm biết vậy thì ta đã sai người đánh gẫy chân ngươi rồi hẵng nói
chuyện."
Tần Kham vuốt mũi cười khổ: "Người trơ mặt ăn cướp gà hoa lại còn nói người khác vô sỉ, thế là cớ làm sao?"
"Nói đi, vì sao vay tiền ta?"
"Bởi vì chỉ có nợ tiền người khác, người khác mới có thể cung kính coi
ngươi là đại gia, sẽ không vừa gặp mặt đã đòi đánh đòi giết."
Từ Bằng Cử ngây ra, ngẫm lại một lúc lâu, rồi cuối cùng lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, vì sao một câu một câu ngươi nói mới nghe thì rất mâu thuẫn,
nhưng khi cẩn thẩn ngẫm lại thì đều rất có đạo lý?"
Nhìn chằm chằm Tần Kham với vẻ Cổ quái, Từ Bằng Cử cảm khái thở dài: "Thật sự là một nhân tài, đẻ con phải như Tần tú tài."
" Lời này của Tiểu công gia tại hạ không dám gật bừa."
"Vì sao?"
" Tương lai Tiểu công gia sinh nhi tử nếu như thực sự giống ta, ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT