Một tiểu hôn quân hoang đường không đáng tin cậy không ngờ muốn Tần Kham đừng khiến hắn phải lo, lời này nghe thấy nào cũng vẫn thấy quái dị.

Tần Kham cười khổ nói: "Bệ hạ, Thiên Tân không phải Liêu Đông, kẻ địch thần phải đối mặt ở Liêu Đông là đại tướng tay nắm binh quyền biên trấn cùng với kỵ binh Thát Đát, loạn trong giặc ngoài đều đủ cả, đó mới là nguy hiểm thực sự. Nhưng Thiên Tân vệ thì khác, thần tới Thiên Tân là để tra xét nghịch tặc Bạch Liên giáo, đây là một đám hại dân hại nước không dám bước ra ngoài ánh sáng, việc thần phải làm chỉ là kéo tơ bóc kén lôi chúng từ trông động ra mà thôi, nguy hiểm gì đâu chứ..."

Chu Hậu Chiếu hậm hực nói: "Đông Hán tổn thất hai đại đương đầu, Cẩm Y vệ mất một trấn phủ, một Thiên hộ, như thế mà còn không gọi là nguy hiểm à? Tần Kham, thái giám và các đại thần bên cạnh trẫm thường dùng "Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường" để khuyên trẫm đừng làm những chuyện nguy hiểm, trẫm cũng dùng những lời này để khuyên ngươi, ngươi hiện giờ đã là hầu tước, cũng là phụ tá đắc lực không thể thiếu của trẫm, việc gì phải tự mình dấn thân vào chốn hiểm nguy? Bảo đám người bên dưới đi làm là được, trẫm không tin Đại Minh ta trừ ngươi ra thì không còn người tài nào khác..."

Tần Kham cười khổ bất đắc dĩ, ánh mắt thoáng nhìn sang Lưu Cẩn bên cạnh, mang theo mấy phần tà vị.

Cả người Lưu Cẩn run lên, lập tức lửa giận vạn trượng. Hắn đã đọc hiểu ánh mắt của Tần Kham, lúc này hắn nếu không du thuyết cho Tần Kham một phen, chắc câu tiếp theo của Tần Kham tuyệt đối sẽ là đề cử hắn tới Thiên Tân, không cần hoài nghi, tên súc sinh này tuyệt đối làm được!

Cố nén lửa giận đang tuôn trào, Lưu Cẩn cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Bệ hạ, kỳ thật Tần Hầu gia muốn tới Thiên Tân, nếu luận về nguy hiểm thì thật sự có thể bỏ qua không tính, Hán Vệ lúc trước phái nhân mã tới rồi mất mấy người, đó đều là bởi vì bọn họ quá mức lơ là, nếu Tần Hầu gia làm việc cẩn thận một chút, tất nhiên không có gì đáng ngại, Bạch Liên tà giáo từ thời Nam Tống tới nay, mặc dù liên tục tụ chúng tạo phản, song đều không thành khí được, sau khi Đại Minh ta lập quốc, tuy rằng cũng thường có Bạch Liên tạo phản, nhưng tùy tiện một nhánh binh mã triều đình tới là có thể thoải mái tiêu diệt bọn họ, đó là vì sao? Chỉ là vì tín đồ Bạch Liên giáo thu nạp đều là hạng dân ngu thô bỉ, nói trắng ra là, bọn chúng kỳ thật là một đám ô hợp, quân vua đánh tới, một kích là tan, Tần Hầu gia là người có bản lĩnh lớn, tất sẽ diệt Bạch Liên giáo dễ như trở bàn tay, bệ hạ không cần lo lắng làm gì."

Chu Hậu Chiếu rốt cuộc cũng vẫn rất sủng tín Lưu Cẩn, nghe vậy nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý liền không khỏi do dự nói: "Là... vậy thật à?"

Tần Kham mỉm cười chắp tay nói: "Lời nói của Lưu công công rất đúng, bệ hạ, thần cũng là vì kế vạn năm dài lâu của giang sơn bệ hạ, vẫn xin bệ hạ thành toàn."

Chu Hậu Chiếu do dự một lúc, cuối cùng gật gật đầu: "Được rồi, trẫm lần này cho phép ngươi, lát nữa trẫm sẽ phái người đưa thánh chỉ khâm sai tới phủ của ngươi, tất cả nhân mã đồ vật đều do ngươi chọn, Tần Kham, ngươi nhớ phải cẩn thận, bằng không trẫm thực sự không có mặt mũi tới gặp các phu nhân của Tần phủ."

"Đa tạ bệ hạ thành toàn."

Mục đích đã đạt được, Tần Kham chậm rãi ra khỏi cửa điện, đi chưa được mấy bước lại phát hiện Trương Vĩnh cũng đi theo đằng sau.

Tần Kham dừng bước, mỉm cười chắp tay với Trương Vĩnh: "Trương công công có việc gì ư?"

Trương Vĩnh giận dữ nói: "Hầu gia, lần này tới Thiên Tân, ngươi cần phải bảo trọng, đừng để chuyện lần trước xảy ra.... Tạp gia vừa rồi luôn nhìn chằm chằm Lưu Cẩn, ngươi ở trước mặt bệ hạ nhắc tới đi Thiên Tân, Lưu Cẩn lập tức mắt lộ sát khí, chuyến đi tới Thiên Tân của Hầu gia, chỉ sợ Lưu Cẩn sẽ âm thầm giở trò, nhớ phải cẩn thận đó."

Tần Kham cười nói: "Đa tạ Trương công công đã nhắc nhở, ta nhớ kỹ."

Hai người đứng ở ngoài cung Càn Thanh nói chuyện phiếm một lúc, Trương Vĩnh không biết có tâm sự gì, vẻ mặt do dự bất an, kéo Tần Kham nói một số vấn đề không hề có dinh dưỡng, nhưng lề mề không cho hắn đi.

Thật sự không hiểu nổi hành vi của hắn, một người không có trứng, vì sao cứ thích rờ rẫm vậy nhỉ?

Tần Kham mỉm cười: "Trương công công nhất định có chuyện gì khác phải không? Ta và Trương công công là người cũ của đông cung, hơn nữa quan hệ của chúng ta.... Ha ha, công công có chuyện thì đừng ngại nói thẳng, có thể giúp được ngươi ta nhất định sẽ giúp."

Trương Vĩnh lập tức cảm kích không thôi, thở dài: "Tần Hầu gia quả thật là người tốt, Tạp gia có thể quen Hầu gia, đời này tính là không sống uổng phí rồi."

Tần Kham sờ sờ mũi, người khác mắng hắn không sao, một khi nghe có người khen hắn là người tốt, hắn lại không ngại dùng ác ý nhất để suy đoán đối phương, phản ứng đầu tiên chính là người khác đang vòng vo mắng hắn.

Trương Vĩnh do dự một lát, lúc này mới ngại ngùng mở miệng: "Không giấu gì Hầu gia, Tạp gia hiện giờ ở trong cung càng sống càng uất ức..."

"Ồ? Cớ sao lại vậy?"

Mặt Trương Vĩnh nổi lên vẻ phẫn hận: "Còn không phải là bởi vì tên tạp toái Lưu Cẩn kia sao? Bệ hạ muốn xây Báo Phòng, nội khố Mã Vĩnh Thành nắm toàn bộ đều giành để lo liệu cho xây dựng Báo Phòng, vốn Mã Vĩnh Thành nói định để lại năm mươi vạn lượng để cho chi tiêu của bốn ti, tám cục, mười hai giám nội cung, lão tạp toái Lưu Cẩn đó lại chỉ giành ba mươi vạn lượng cho mười một giám, chỉ độc có ngự mã giám của Tạp gia là trừ ra, Tạp gia tìm hắn lý luận, lão tạp toái đó lại nói ngự mã giám nắm binh sự cung cấm, tiền lương thì đi mà hỏi Hộ bộ và Binh bộ, nội khố chi nhiều rồi, không chịu nổi nữa, hoặc là chờ đầu xuân sang năm các nơi áp tải thuế quặng tới kinh sư rồi tính..."

"Hầu gia, Tạp gia là nắm binh quyền cấm cung, mà có bình là cần tiền, Tạp gia không trả được tiền lương, quân sĩ ai sẽ phục Tạp gia? Các tướng sĩ của Long tương tứ doanh ai chịu nể mặt Tạp gia? Lưu Cẩn đây là đang bức Tạp gia tới tuyệt lộ..."

Tần Kham gật gật đầu đồng tình: "Chỗ khó xử của Trương công công ta hiểu, nhưng không biết ý tứ của công công là..."

Trương Vĩnh sầu mi khổ kiểm nói: "Mắt thấy sắp tới năm mới rồi, ngự mã giám nếu còn không phát được tiền lương, e là quan binh cấm cung sẽ có biến, khi đó Tạp gia sẽ có nguy hiểm mất đầu, xin Hầu gia cứu ta! Thu nhập của Cẩm Y vệ dưới trướng Hầu gia nhiều, nếu có thể lâm thời chia một ít bạc, Tạp gia cả cuộc đời này tất sẽ nhớ đại ân đại đức của Hầu gia."

Tần Kham trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới bảo: "Công công nói quá lời rồi, ta và công công là tương giao tâm đầu ý hợp, sao có thể thấy chết mà không cứu được? Như vậy đi, cá nhân ta bỏ ra năm mươi vạn lượng, nhưng sẽ ghi vào sổ sách của Cẩm Y vệ, tương lai ngự mã giám cứ từ từ trả ta, việc này không nên nói ra ngoài làm gì, nói ra không hay..."

Năm mươi vạn lượng bạc không phải con số nhỏ, nếu là trước kia Tần Kham khẳng định sẽ không bỏ ra được, có điều lần trước Tần Kham lập bẫy lừa Lưu Cẩn mấy trăm vạn lượng bạc, trong đó có một trăm vạn lượng là rơi vào túi riêng, lấy ra năm mươi vạn lượng cũng không khó.

Trương Vĩnh vui mừng quá đỗi, hốc mắt lập tức ngấn lệ, vén vạt áo định quỳ xuống lạy Tần Kham, Tần Kham vội vàng đỡ hắn dậy.

"Hầu gia... Ngươi là phụ mẫu tái sinh của Tạp gia."

"Đừng... Ta không để ra được con trai như ngươi đâu, độ khó quá cao." Tần Kham vội vàng khiêm nhượng.

"Sau này Hầu gia nếu có lệnh, ta nguyện vì Hầu gia mà vượt lửa quá sông."

Tần Kham thở dài, nói: "Trương công công, năng lực của ta cũng hữu hạn, một lần hai lần thì ta có thể giúp ngươi, nhưng không thể lần nào cũng giúp ngươi được, công công trở mặt với Lưu Cẩn đã thành bế tắc không thể giải, lời nói khó nghe là, tương lai không phải ngươi chết thì là hắn chết, Trương công công, tính toán sớm đi."

Trương Vĩnh giật nảy mình, lưng lập tức túa mồ hôi lạnh: "Ý tứ của Hầu gia là..."

Tần Kham cười cười: "Ta không có ý gì cả, Trương công công, ở ngoài cung ta còn có việc, cáo từ trước nhé. Năm mươi vạn lượng bạc buổi chiều ta sẽ sai người áp tải tới ngự mã giám thự."

Tần Kham xoay người rời đi, khi đưa lưng về phía Trương Vĩnh, khóe miệng hắn nở ra một nụ cười rất không có thiện ý.

Ba ngày cãi một trận, năm ngày đánh một trận, cãi xong đánh xong lại tiếp tục tranh đấu gay gắt, ngày tháng không thể cứ sống mãi như vậy được, cũng nên gieo một hạt giống trừ Lưu Cẩn trong lòng Trương Vĩnh, đợi cho hạt giống này mọc rễ nẩy mầm rồi, tới khi không thể ngăn cản nó sinh trưởng nữa, Tần Kham ở sau lưng đẩy một cái, tận thế của Lưu Cẩn sẽ tới.

Trương Vĩnh vẫn đang đờ đẫn, chắp tay bái Tần Kham, cho tới khi thân ảnh của Tần Kham biến mất, Trương Vĩnh vẫn ngơ ngác đứng đó, vẻ sợ hãi và sát ý trong mắt luân phiên đảo nhau, biến ảo không ngớt.

Ra khỏi thành về nhà, Tần Kham lệnh cho quản gia làm gia yến, tất cả chiếu theo quy cách đón năm mới, toàn phủ trên dưới đón tết sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play