Nha môn Binh bộ vẫn bình tĩnh và bận rộn như thường ngày.
Lưu Đại Hạ ngồi sau án thư nội đường, nhíu chặt đôi mày, duyệt duyệt công hàm trước mặt, bút trong tay thỉnh thoảng lại viết vài nét lên công hàm rồi sau đó khép lại, đặt sang một bên.
Nhi tử Lưu Tổ Tu mất tích đã ba ngày, ba ngày qua, Lưu phủ phái ra rất nhiều hạ nhân đi khắp thành hỏi thăm, thậm chí ngay cả một số nông trang miếu thờ ngoại ô cũng đều đến hỏi, vẫn không có tin tức, cả Lưu phủ đều rất lo lắng, mà người lo lắng nhất không ai hơn được Lưu Đại Hạ, nhưng mà lo lắng thì lo lắng, mỗi ngày tới nha môn ứng mão làm việc, Lưu Đại Hạ vẫn bất chấp mưa gió, quốc sự và gia sự ở trong lòng hắn phân rất rõ ràng.
Xử lý xong một phần công văn, Lưu Đại Hạ gác bút, day mi tâm, thầm thở dài, lập tức cố nén sự lo lắng đối với nhi tử trong lòng, lại lấy ra một phần công văn khác rồi tiếp tục phê duyệt.
Cửa trước nha môn xôn xao ồn ào, một tiểu hoạn quan trong cung tay cầm hoàng quyên vội vàng bước vào.
Một mực đi tới trước nội đường, tiểu hoạn quan lúc này mới lớn tiếng nói: "Có ý chỉ, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ tiếp chỉ."
Lưu Đại Hạ ở trong phòng ngây ra một lúc, rồi mới chỉnh lại quan bào ô sa, chậm rãi bước ra khỏi phòng, mặt hướng về phía hoàng cung rồi quỳ xuống, trầm giọng nói: "Thần, Lưu Đại Hạ cung linh thánh ý."
"Chế viết: Trẫm thường nghe nói trước nay đế vương trị thiên hạ, luôn dùng pháp pháp kính thiên địa làm đầu, tư chính đại phu hàm thực Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ, từ quan binh bộ chức phương ti lang trung, Đô Sát viện hữu phó Đô Ngự Sử, cho đến Binh bộ thượng thư, trẫm nghe Lưu khanh tích thiện rải nhân đức, ại trị gia nghiêm khắc, triều dã khen ngợi, khanh từ năm Thiên Thuận thứ tám đã nhập sĩ, cũng lúc lắm rồi, cơ thể suy yếu, trẫm cớ sao lại nhẫn tâm để trung cần chi sĩ cứ phải gánh vác việc nước mãi, nay trẫm cho phép từ chức trí sĩ, tiến phong Lưu Đại Hạ làm Thái tử Thái Bảo, Hữu trụ quốc đại phu, khâm tai."
Tiểu hoạn quan đọc thánh chỉ, rồi chậm rãi cuộn hoàng quyên lại, cười tủm tỉm đưa cho Lưu Đại Hạ.
Lưu Đại Hạ vẻ mặt chết lặng tiếp nhận thánh chỉ, đầu óc lại vẫn kêu ong ong, hắn vẫn đang nghiền ngẫm nội dung của thánh chỉ, càng nghĩ càng cảm thấy không dám tin.
Bệ hạ. . . Đồng ý cho ta trí sĩ? Khẩn cấp Như vậy sao, ngay cả công phu ngoài mặt cũng lười chẳng muốn làm, hạ chỉ ân chuẩn luôn?
Lưu Đại Hạ ngây ngốc không nói gì, người lại giống như rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, hai hàng lệ già của Lưu Đại Hạ lặng lẽ chảy xuống khóe mắt.
Đại Minh phục hưng, Hoằng Trị thịnh thế, đế quốc đang bước trên con đường cường thịnh này, đổi một vị hoàng đế trẻ trẻ tuổi ngu ngốc như thế, đế quốc này còn có thể cường thịnh được nữa không?
Lưu Đại Hạ lặng lẽ khóc, hai bên ô sa để lộ mái tóc đã bạc, kể ra những nằm gần đây vất vả cực nhọc vì Đại Minh, đến cùng không ngờ lại là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước.
Tay cầm thánh chỉ càng run hơn, Lưu Đại Hạ hít sâu một hơi, lão lệ tung hoành nhưng ngữ khí lại phi thường bình tĩnh, mặt hướng về phía hoàng cung đầu cúi sát đất, bi thương nói: "Lão thần, lĩnh chỉ tạ ơn."
Tiểu hoạn quan cười nói: "Ti lễ giám Lưu công công nói, bệ hạ quốc sự bận rộn, Lưu đại nhân sau khi lĩnh chỉ thì mau về nhà thu thập hành lý chuẩn bị hồi hương đi, trong cung vào đêm là khóa cửa, không cần phải vào cung chào từ biệt bệ hạ làm gì, lão đại nhân vì nước mà vất vả cả đời, bệ hạ và văn võ cả triều đều sẽ nhớ về ngài, tương lai trong sách sử, lão đại nhân cũng là rực rỡ thiên cổ, danh thùy vạn thế."
Lưu Đại Hạ không để ý tới tiểu hoạn quan, chết lặng đứng lên, thân hình lảo đảo đi vào nội đường.
Không lâu sau, dưới ánh mắt kinh hãi luyến tiếc của quan lại trong nha môn Binh bộ, tùy tùng Lưu phủ mang theo một cái bọc nhỏ, đỡ Lưu Đại Hạ già nua lên xe, chậm rãi rời khỏi nha môn, về Lưu phủ.
Đối diện Nha môn lẳng lặng đõ một chiếc kiệu quan không bắt mắt, cho tới khi Lưu Đại Hạ lên xe ngựa đi xa, Nghiêm Tung mặc thường phục tiến đến trước rèm kiệu quan rồi nói khẽ: "Hầu gia, thánh chỉ đã hạ, cho phép Lưu Đại Hạ cáo lão."
Trong Kiệu quan trầm mặc một lát rồi truyền đến tiếng thở dài của Tần Kham: "Đây không phải cho phép cáo lão, rõ ràng là đuổi hắn khỏi kinh sư. . ."
Nghiêm Tung cười nói: "Hầu gia, chí thanh vân và tiền đồ cá nhân của Lưu Đại Hạ, cái nào nặng cái nào nhẹ."
Tần Kham lại trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cao giọng nói: "Lý Nhị. . ."
Lý Nhị ghé sát vào rèm kiệu: "Hầu gia, có thuộc hạ."
"Nói với cho Đinh Thuận, Lưu Tổ Tu có thể thả ra cho về gặp Lưu Đại Hạ rồi, mấy ngày trước Lưu Cẩn chịu nhục, tất hận Lưu Đại Hạ thấu xương, Lưu Đại Hạ lần này rời kinh về quê, Lưu Cẩn tất phái cao thủ Tây Hán nửa đường ám sát, ngươi lập tức truyền dụ lệnh của ta, phái cao thủ túc địch của Cẩm Y vệ khẩn cấp rời kinh, một đường hộ tống cả nhà Lưu phủ an toàn về quê."
"Vâng! Hầu gia, chỉ sợ Lưu Cẩn không chịu từ bỏ ý đồ, Tây Hán nếu phái ra hết tốp thích khách này tới tốp thích khách khác, chúng ta e là khó có thể ứng phó."
"Không sao, bảo Đinh Thuận làm chút chuyện di dời sự chú ý của Tây Hán, ví dụ như giết mấy gã phiên tử, hoặc là giữa Hán Vệ đánh nhau một trận, làm gì cũng được. Miễn là không để Lưu công công nhàn rỗi."
"Vâng, thuộc hạ minh bạch."
Lưu công công rất nhàn.
Một nhà Lưu Đại Hạ ở trong phủ thu thập hành lý chuẩn bị về quê, Lưu Cẩn thì chân bắt chéo ngồi trong ti lễ giám đắc ý hát điệu dân ca, thần thái nhàn nhã thỉnh thoảng lại tỏa ra một cỗ sát khí.
Đắc tội với nội tướng Đại Minh, cả nhà Lưu Đại Hạ còn muốn bình yên hồi hương? Quả thực là nực cười!
Cao thủ Tây Hán sớm đã ra khỏi thành, chờ trên quan đạo Lưỡng Quảng, chỉ chờ một nhà Lưu Đại Hạ tới, tất f kết cục diệt môn.
Từ sau Đại Minh Nhân Tuyên, không khí quan trường dần dần trở nên bình hòa, đại thần và hoàng đế đấu tới hôn thiên địa ám, đại thần đại thầnvà đại thần cũng đấu tới nhật nguyệt vô quang, bất kỳ triều đại đại nào cũng có kẻ địch và đối thủ, có đối thủ thì có thắng bại, luôn luôn có một phía phải thua, kết cục buồn bã rời khỏi triều đình, nhưng mà bất kể lúc trước trên triều đường đấu thảm thiết như thế nào, trong quan trường vẫn có một quy củ bất thành văn, đó là đấu tới một phía trong đó bãi quan hồi hương, đấu tranh sẽ tới đây là dừng, phía thắng tuyệt đối sẽ không bỏ đá xuống giếng, khí độ lớn hơn một chút thậm chí tự mình ra ngoài thành đưa tiễn, dâng tặng nghi trình, cừu địch nhiều năm nhất tiếu xóa ân cừu.
Không tìm thù cũ, không tính nợ sau, họa không lan tới già trẻ. Cái này gọi là "Chính trị Quân tử".
Bất kể không khí quan trường Đại Minh thối nát như thế nào, lại trị hủ bại như thế nào, không thể không thừa nhận, triều đại này có điểm sáng mà hậu thế còn lâu mới bằng.
Nhưng mà quy củ tốt này phát triển đến triều Chính Đức lại bị Lưu Cẩn một tay phá hủy.
Thái giám chung quy vẫn là thái giám, loại người này vì thân thể không trọn vẹn, tâm lý cũng dần dần vặn vẹo biến thái, loại biến thái này so với rình coi nữ nhân đại tiện còn nghiêm trọng hơn, ai dám đắc tội với hắn hắn liền giết chết người đó, thực sự là đòi mạng.
Vừa nghĩ tới cảnh một nhà Lưu Đại Hạ lớn nhỏ ngã trong vũng máu, Lưu Cẩn mừng rỡ cười ha ha không ngừng, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường, âm trầm đáng sợ.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng cười của Lưu Cẩn ngưng bặt, trong lòng trầm xuống.
Mỗi lần nghe thấy loại tiếng bước chân vội vàng này, liền đại biểu cho có chuyện gì đó không tốt phát sinh.
Một tiểu hoạn quan vội vàng đi vào, thi lễ qua loa rồi vội la lên: "Lão tổ tông, không tốt, một nhà Lưu Đại Hạ đã hành lý, ngồi xe rời kinh, trong triều có gần trăm vị đại thần tiễn xa mười dặm..."
Lưu Cẩn nói: "Bách quan đưa tiễn thì có gì mà cuống lên, Lưu Đại Hạ là nguyên lão bốn triều, trong triều môn sinh cố lại rất nhiều, không có ai tiễn mới là chuyện lạ đó."
"Không chỉ như vậy, khi một nhà Lưu Đại Hạ đi, trừ mấy lão bộc của Lưu phủ ra, cách nửa dặm lại có hơn trăm võ sĩ đi cùng, phiên tử Tây Hán hồi báo, chắc những người này là cao thủ túc địch c Cẩm Y vệ, phụng lệnh của Tần Kham hộ tống một nhà Lưu Đại Hạ hồi hương, thích khách lão tổ tông phái ra chỉ sợ không thể xuất thủ. . ."
Lưu Cẩn ngẩn người, tiếp theo giận tím mặt: "Tần Kham! Tần Kham! Vương Thủ Nhân ngươi bảo vệ, Lưu Đại Hạ ngươi cũng bảo vệ, ngươi nhất định muốn đối nghịch với Tạp gia tới cùng sao?"
Vừa mới dứt lời, Trương Thải đầu đầy mồ hôi bước vào.
"Lưu công, vừa rồi hạ quan từ ngoài cung nghe được tin tức, con trai của Lưu Đại Hạ Lưu Tổ Tu đã xuất hiện, con của hắn khóc không ngừng, nói năm ngày trước bị người ta chuốc say rồi trói lại, không được tự do, cho tới hôm nay mới được thả..."
Lưu Cẩn cả giận nói: "Thối hoắc! Lưu Tổ Tu bị trói thì mấy ngày trước thì người gọi kỹ nữ thanh lâu tới làm nhục Tạp gia là ai?"
Trương Thải nhìn Lưu Cẩn, chậm rãi nói: "Lưu công ngẫm lại cho kỹ đi, đêm đó ngài thật sự chính mắt nhìn thấy Lưu Tổ Tu hiện thân sao?"
Lưu Cẩn ngẩn ra: ". ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT