Cô nương Mông Cổ này sau khi tới Tần phủ ở, vẫn luôn đối nghịch với Đỗ Yên, ngược lại thân thiết với đám hán tử Đinh Thuận, xét ân tình lúc trước Tháp Na lãnh binh cứu bọn họ, Đinh Thuận cũng rất chiếu cố Tháp Na, thường ngày các thị vệ múa đao nghịch thương hoặc là tụ tập đánh bạc, cũng không quên gọi nàng ta, hoàn cảnh kinh sư rất xa lạ đối với Tháp Na, thân phận lại khó xử, Tháp Na chỉ có khi tập võ hoặc đánh bạc với bọn họ mới có thể tìm về một chút khoái hoạt.

Tần Kham từ xa nhìn vẻ mặt vì kích động mà đỏ bừng của Tháp Na, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau này nên đối tốt với cô nương này một chút, có gả chồng hay không thì trước tiên không nói, ít nhất tâm địa của nàng ta là thuần khiết, hiện giờ tới nơi đất khách quê người, một cô nương mười bảy mười tám tuổi, sự cô đơn trong lòng thế nào thì chỉ có tự nàng ta hiểu.

Lặng lẽ tiến lên cúi người nhìn xuống, mọi người quả nhiên đang đánh bạc, hơn nữa đặt cược rất lớn, cá rất nhập tâm, không ai phát giác Tần Kham đang lặng lẽ tới gần.

Ngưng thần xem một lúc, Tần Kham tâm thái vừa bình thản sau khi nhìn rõ đổ pháp của mọi người thì bỗng nhiên giận tím mặt, nhấc chân đá Đinh Thuận lăn mấy vòng.

"Một đám hỗn trướng! Ai cho các ngươi cá thứ này?"

Mọi người đang Cao hứng phấn chấn vừa thấy Tần Kham, đều mặt như màu đất, mồ hôi như mưa.

Tần Kham như mãnh hổ nhảy vào đàn dê, đá từng tên một, vừa đá vừa mắng.

"Đám hỗn trướng, đứa con trong bụng bà nương của ta là nam hay là nữ cũng dám đem ra cá, chán sống rồi phải không? Nhàn quá hả, có muốn bản hầu cũng học theo Lưu công công, làm ra gông nặng một trăm năm mươi cho các ngươi đeo mấy ngày không?"

Đinh Thuận ôm đầu ngồi trên mặt đất, cũng không dám hoàn thủ, vừa la oai oái vừa biện giải: "Hầu gia, tha mạng không dám nữa đâu! Hầu gia, Hầu gia bớt giận, thuộc hạ cũng là một phen thiện ý thôi mà."

Tần Kham càng giận hơn: "Thiện ý à? Ngươi dám nói ngươi là thiện ý à?"

Chỉ vào giữa hai chữ nam nữ trên bàn cược, Tần Kham phẫn nộ rít lên: "Cá nam cá nữ ừ thì cũng còn được, chữ 'quả trứng' ở giữa là ai viết? Hả? Không ngờ còn có người đặt năm lượng bạc lên trên nữa, là ai?"

Vừa dứt lời, vù một tiếng, Tháp Na một thân áo đỏ chạy mất, người hóa thành một làn khói, trong nháy mắt đa biến mất tăm.

Nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trối chết của Tháp Na, Tần Kham rất muốn lôi nàng ta về quất mấy roi, trên roi tốt nhất phải tẩm thêm muối, quất nó mới đau.

Đinh Thuận cũng nhìn bóng dáng chạy mất rất không có nghĩa khí của không, ánh mắt u oán, nói với vẻ tội nghiệp: "Là nàng ta nói tất cả đều có khả năng..."

Tần Kham không nhịn được lại đạp hắn một cước: "Chờ đó, tương lai ta ngủ với nàng ta rồi, sẽ khiến nàng ta đẻ ra quả trứng."

Dư quang liếc qua, thì thấy Nghiêm Tung mặc quan bào màu xanh lục rất có vẻ lúng túng đứng cách đó không xa, sắc mặt có chút xấu hổ.

Thấy Tần Kham nhìn hắn chăm chú, Nghiêm Tung sửa sang lại y quan, tiến lên thi lễ: "Hạ quan hàn lâm biên tu Nghiêm Tung, bái kiến Hầu gia."

Tần Kham gật gật đầu, trong mắt nổi lên nét cười, khi quay đầu nhìn về phía đám người Đinh Thuận thì lại nhanh chóng đổi sang sắc mặt giận dữ: "Đám hán tử thô bỉ các ngươi cố mà học lễ số của Nghiêm đại nhân đi."

Đám người Đinh Thuận quái dị nhìn Nghiêm Tung một cái, không dám lên tiếng, chỉ biết vâng dạ.

Sau khi thấy Nghiêm Tung, tâm tình của Tần Kham bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.

Bất kỳ thời đại nào cũng không thiếu người luồn cúi để leo lên, địa vị và quan chức trong lòng bọn họ hiển nhiên trọng yếu hơn thanh danh, để thăng chức nhanh thậm chí dựa thế kẻ phản bội cũng không tiếc, ví dụ như Tiêu Phương chính là loại người này, Nghiêm Tung cũng vậy.

Khiến Tần Kham cao hứng là, từ nay về sau bên cạnh mình cuối cùng cũng có một người có văn hóa hàng thật giá thật.

Bày ra tư thế chiêu hiền đãi sĩ, Tần Kham khách khí mời Nghiêm Tung vào phủ, vừa đi được hai bước, Tần Kham bỗng nhiên nhớ ra gì đó, xoay người nhìn chằm chằm Đinh Thuận nói: "Không đúng, các ngươi dạy Tháp Na đánh bạc thì ta biết, nhưng nàng ta cho tới bây giờ chưa từng cá to như thế, năm lượng bạc nàng ta đặt là ai cho mượn?"

Bảy tám bàn tay đồng thời chỉ về phía Nghiêm Tung, mặt trắng của Nghiêm Tung bỗng nhiên đỏ lên, tiếp theo rất nhanh khôi phục như thường. Vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nói bậy, tuyệt không có việc này, Hầu gia không thể tùy tiện mà tin."

Tần Kham mỉm cười hài lòng, tốt lắm, dáng vẻ vô sỉ rất có thần vận của hắn năm đó, chỉ vì điểm này, Tần Kham quyết định thưởng thức hắn, sau này chắc cùng hắn nhất định có rất nhiều đề tài đề tài chung.

Tiền đường Hầu phủ.

Nghiêm Tung ngồi ở vị trí của khác, vẻ mặt có chút khẩn trương bất an.

Hạ nhân dâng trà. Tần Kham chậm rãi nhấp một ngụm, rồi mới cười cười với Nghiêm Tung.

"Nghiêm đại nhân..."

"Không dám, Hầu gia lúc trước có ơn dẫn dắt đối với hạ quan, xin đừng xưng hô như vậy, chiết sát hạ quan mất."

"Tốt, bản hầu sẽ không khách khí với ngươi nữa, Duy Trung, ngươi hiện giờ vẫn là hàn lâm biên tu à?"

"Vâng." Nghiêm Tung vẻ mặt nổi lên mấy phần bất đắc dĩ: "Tháng trước Vương Thị Lang của Lại Bộ và Quốc Tử Giám Tạ tế tửu không chê, tiến cử hạ quan vào làm Binh bộ chủ sự, đáng tiếc Tiêu các lão..."

Tần Kham cười nói: "Tiêu lão đại nhân chắc để dẫn dắt lớp sau, dù sao ngươi cũng còn trẻ. Có lẽ hắn cảm thấy ngươi nên tôi luyện thêm vài nămrồi mới giao trọng trách, đây là tấm lòng muốn tài bồi, Duy Trung đừng có ghi hận."

Nghiêm Tung vội vàng nói: "Hầu gia nhắc nhở rất đúng, hạ quan cũng biết rõ nổi khổ tâm của Tiêu lão đại nhân. Trong lòng chỉ có cảm kích, nào dám ghi hận."

Tần Kham gật đầu, tốt lắm, bản sự trợn mắt nói dối mọi người ngang nhau, không phân hơn kém.

Lúc này Nghiêm Tung đã hoàn toàn có tinh thần, khẩn trương nhưng không hoảng loạn. Tâm tình lại thấp thỏm giống như người đi vào phòng thi.

Hôm nay, là cuộc thi thứ hai trong đời hắn, từ ý nghĩa nhân sinh mà nói, lần này so với lần trước thì quan trọng hơn, nó liên quan tới nhân sinh của mình là tầm thường vô vi hay là tiến tới rất nhanh.

Nghiêm Tung tr lòng thấp thỏm, đồng thời Tần Kham cũng đang quan sát hắn, càng nhìn càng hài lòng.

Sách sử nói Nghiêm Tung "không có tài lược, chỉ biết xu nịnh, trộm quyền tham lợi", cơ bản không có một câu nào khen, nhưng cái thứ sách sử này không đáng tin lắm, có lẽ Nghiêm Tung quả thật là một tên luồn cúi tham quyền, có điều theo Tần Kham, đây là một người trẻ tuổi có dã tâm bước vào quan trường, "Dã tâm" là từ hay, nhưng phải nhìn xem áp dụng trên người ai, nếu đem "Dã tâm" đổi thành "Chí hướng", sẽ trở nên dễ nghe.

Nhìn chằm chằm Tần Hầu gia đang chậm rãi phẩm trà, Nghiêm Tung lặng lẽ lặng lẽ nước miếng, vừa vào quan trường, chung quy vẫn thiếu mấy phần khí độ quan viên, thấy Tần Hầu gia mãi lâu không nói, Nghiêm Tung không nhịn được mở miệng trước.

"Hầu gia, vừa rồi hạ quan ở cửa nghe Đinh Thiên hộ nói, Hầu gia vì chuyện lượng sản pháo Phật Lãng Cơ mà đi lý luận với Lưu thượng thư?"

Tần Kham cười nói: "Không sai."

Nghiêm Tung do dự một chút, nói: "Hạ quan cả gan, nhìn khí sắc của Hầu gia, e là không thuận lợi lắm?"

Tần Kham thở dài, nói: "Lưu thượng thư lo lắng lượng sản pháo Phật Lãng Cơ sẽ hao phí quốc khố, cũng là tấm lòng lão thành vì nước."

Nghiêm Tung khẽ cười, nói xuôi tai, nhưng hắn nghe ra, ngữ khí của Tần Hầu gia không hợp với câu này lắm.

Rồi, Nghiêm Tung cuối cùng cũng tìm được đề mục giám khảo ra cho hắn.

"Nếu Hầu gia có ý kiên trì lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, hạ quan nguyện phân ưu cho Hầu gia."

Tần Kham rất có hứng thú nói: "Duy Trung có cao kiến gì?"

Nghiêm Tung nhìn thẳng vào mắt Tần Kham,: "Gằn từng chữ Ti lễ giám Lưu công công vì thi hành tân chính, một năm nay đã dùng dao mổ để chứng thiên đạo, không dưới trăm vị quan viên hoặc bị trượng tễ hoặc bị lưu đày, Lưu công công giết được, Hầu gia vì sao không giết được? Hầu gia nếu không đành lòng xuống tay, ít nhất cũng có thể gạt người chặn đường sang một bên."

"Gạt như thế nào?"

Nghiêm Tung cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, thanh âm bỗng nhiên hạ rất thấp, giống như than thở: "Hầu gia, Lưu thượng thư năm nay đã bảy mươi tuổi rồi, hắn. . . Đã rất già rồi."

Tần Kham ngửa đầu nhìn xà nhà, cũng giống như đang lẩm bẩm: "Nhưng.... Làm thể nào để hắn thượng sớ cáo lão đây?"

"Mượn đao giết người là được."

"Mượn đao của ai?"

giọng nói của Nghiêm Tung càng bé: "Hiện giờ công khanh văn võ công khanh, đương nhiên đao của ti lễ giám Lưu công công là sắc nhất."

Tần Kham từ từ ngồi thẳng dậy: "Mượn Như thế nào?"

"Hạ quan nghe triều đình và phố phường đồi đại, nói Hầu gia và Lưu công công bằng mặt mà không bằng lòng, hiềm kích rất sâu, không biết có thể có hay không?"

Tần Kham do dự một lát, gật đầu nói: "Không sai, tình cảm đã sớm rạn nứt."

Nghiêm Tung cười nói: "Như vậy, hạ quan khẳng định, Hầu gia nếu nói hướng đông, Lưu Cẩn tất sẽ bảo hướng tây, ta nếu phô trương thanh thế một phen, thanh đao Lưu Cẩn này Hầu gia nhất định có thể mượn tới tay."

Tần Kham cười cười, có chút hoài nghi: "Lưu Cẩn dễ dàng mắc mưu như thế à? Hắn là lão thái giám hơn năm mươi tuổi rồi , chứ thiếu niên ngang tuổi trẻ ương bướng."

Nghiêm Tung chắp tay nói: "Hạ quan mạo muội, cả gan hỏi Hầu gia một câu, Hầu gia cảm thấy Lưu Cẩn là người như thế nào?"

"Hoạn quan? Người xấu? kẻ đáng chết?"

Nghiêm Tung chậm rãi nói: "Hầu gia, Lưu Cẩn kỳ thật là kẻ ngu dốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play