Nghi thức hoan nghênh không long trọng, cũng không có sự tán tụng như nước của các đại thần, chỉ có Chu Hậu Chiếu Chu Hậu Chiếu đứng ở trên cầu Kim Thủy chờ đón, giống như tri giao trong ngày mùa thu hẹn nhau du ngoạn, chỉ có điều trong mắt hai người toàn là nước mắt, chứng tỏ rõ sự kích động không thể tả thành lời giữa nam nhân.
Chu Hậu Chiếu tự mình dẫn Tần Kham vào cung, đối với Tháp Na đi sau lưng Tần Kham một tấc cũng không rời, Chu Hậu Chiếu chỉ quá lại liếc nàng ta một cái, sau đó thì chớp chớp mắt với Tần Kham.
Ánh mắt xấu xa của Nam nhân so với bịt tai trộm chuông càng trắng trợn hơn, Tần Kham vuốt mũi cười khổ, đang định lên tiếng biện giải thì mặt Tháp Na xoạt một cái đỏ ứng.
Quy củ Trong cung so với bên ngoài còn nhiều hơn, càng nhiều hơn so với trên thảo nguyên, đến trước cửa cung Càn Thanh, Tần Kham phân phó Tháp Na đứng chờ ngoài cửa điện, hắn và Chu Hậu Chiếu hai người đi vào.
trong Cung Càn Thanh, quân thần hai người nhìn nhau cười, tiểu hoạn quan bên cạnh giơ tay lên, ngự thiện phòng bưng lên ba bát canh mọc nhĩ trắng nóng hổi, một chén là của Chu Hậu Chiếu, một chén là của Tần Kham.
Tất nhiên tất nhiên sẽ không khách khí với Chu Hậu Chiếu, đón chén canh đầu bếp đại nội hoàng cung làm, sì sụp húp với Chu Hậu Chiếu, tướng ăn đều rất khó coi.
Ăn xong bát canh, hai người lau mép, thở dài thỏa mãn.
"Được rồi, nói nhanh lên, chuyến đi tới Liêu Đông ngươi rốt cuộc có tao ngộ rồi gì, cái gì đoạt binh, cái gì uy phục Nghiêm Ninh vệ, còn cả tru Lý Cảo như thế nào, kết Đóa Nhan ra sao, quan trọng hơn là, trận chiến sông Liêu rốt cuộc làm sao mà thảm thiết thế, kỵ binh Thát tử Mông Cổ quả thực lợi hại như vậy sao?"
Tần Kham chỉnh lại mạch suy nghĩ, lập tức kể hết những kinh lịch từ sau khi xuất quan.
Chu Hậu Chiếu nghe mà thần thái phấn chấn, nghe thấy khi Nghĩa châu đoạt binh mở tiệc trong thành, phục binh ngoài thành, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt thấp tha thấp thỏm, ngoài cửa Nghiêm Ninh vệ đại binh tiếp cận, hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ khiến Chỉ huy sứ Ngụy Dương ngoan ngoãn đầu hàng, Chu Hậu Chiếu liền cười ha ha, về sau lại Lý Cảo tập kết trọng binh, Tần Kham dẫn quan binh nghi trượng xâm nhập thảo nguyên, làm theo Ban Siêu đi sứ Tây Vực, nửa đêm phái người trảm sát Hỏa Si, cuối cùng kết minh với Đóa Nhan, Hoa Đương điểm binh cùng diệt Lý Cảo, thậm chí ngay cả chuyện Đinh Thuận đào mộ tổ nhà Lý Cảo cũng được Tần Kham sắc mặt thẹn thùng nói ra, Chu Hậu Chiếu cười nghiêng ngả. Cười mắng mấy tiếng đồ xấu xa, nhưng nhìn sắc mặt đó của hắn thì căn bản không coi tổ tông nhà người ta ra gì, ngược lại có vài phần ý tứ tán dương.
Một mực nói tới trận chiến sông Liêu, sắc mặt Chu Hậu Chiếu dần dần ngưng trọng, ngữ khí Tần Kham trầm thấp thong thả, giống như người ngoài cuộc đứng xem, dùng ngôn ngữ thật thà khách quan nhất trực tiếp biểu đạt ra sự thống khổ gian nan, thảm thiết của trận chiến ấy, Chu Hậu Chiếu nghe đến cuối cùng không kìm lòng được mà rơi lệ.
" Tướng sĩ Đại Minh ta... bi tráng thay." Chu Hậu Chiếu run giọng nghẹn ngào.
Tần Kham thở dài, vẻ mặt lâm vào suy tư thống khổ: "Bệ hạ, trận chiến ấy, rất thảm, lúc ấy thần đã ôm lòng tất chết, sau khi trung quân bị phá, thần tự mình ra trận giết địch, khi chỉ còn một tia khí lực cuối cùng, đã định hoành đao tự vẫn tuẫn quốc, nếu không phải Đóa Nhan binh dẫn quân tới cứu, thần đã sớm nuốt hận sông Liêu rồi."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Trận chiến sông Liêu trên Quân báo chỉ viết mấy chữ ít ỏi, trẫm thực sự không biết, trận chiến này không ngờ lại thảm thiết như vậy, Tần Kham, khổ cho ngươi rồi, trẫm thật sự nên phong cho ngươi làm Quốc Công mới đúng, so với đám đại thần ngồi không ăn bám, ngươi mới là cột trụ chân chính của đất nước."
Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu quay đầu nhìn ra ngoài cửa điện, nói: "Vị cô nương Ngoài cửa chính là Tháp Na, nữ nhi của Đóa Nhan Hoa Đương, tự mình lãnh binh cứu ngươi có phải không?"
"Đúng vậy, nàng ta là ân nhân cứu mạng của thần, thần về kinh liền dẫn nàng ta vào cung, chính là để nàng ta tự mình đưa thư kết minh của Đại Minh và Đóa Nhan cho bệ hạ, có minh hữu Đóa Nhan Vệ này, sau này cục diện giằng co của Đại Minh và Thát Đát Ngoã Lạt sẽ dịu đi rất nhiều, biên cảnh Đại Minh ta từ nay về sau sẽ có thêm một khu vực giảm xóc rộng lớn, cùng với hơn vạn kỵ binh dũng mãnh, việc này có lợi cả ngàn thu."
Chu Hậu Chiếu nghe thấy vậy thì rất hưng phấn, lập tức quay đầu hô ra ngoài điện: "Tuyên Tháp Na cô nương ở bên ngoài vào điện! Trẫm sẽ ban thưởng trọng hậu cho nàng ta."
Tháp Na vẻ mặt cố gắng trấn định dưới sự dẫn dắt của thái giám chậm rãi vào điện, còn cách Chu Hậu Chiếu mấy bước thì dừng lại, án theo lễ tiết của người Mông Cổ, Tháp Na quỳ một gối xuống, tay phải ôm ngực cúi đầu nói: "Đóa Nhan Vệ sứ tiết Tháp Na yết kiến Đại Minh Thiên Khả Hãn bệ hạ, thần tích của trường sinh thiên vĩnh viễn chiếu rọi quân vương vĩ đại nhất của mảnh đất này."
Lễ tiết yết kiến đặc biệt này làm Chu Hậu Chiếu mặt mày hớn hở, hắn chỉ thích những thứ mới mẻ.
Nhìn Tháp Na, lại nhìn Tần Kham một cái rất ám muội, Chu Hậu Chiếu thình lình nói: "Quan hệ của Các ngươi không chỉ là người thi ân và kẻ được thi ân thôi đúng không?"
Tần Kham lập tức xấu hổ không biết nói gì.
Tháp Na thì không xấu hổ, thản nhiên nói: "Ngạch trực cách của ta từng muốn gả ta cho cẩu quan... Khụ, cho Tần đại nhân, nhưng ta và Tần đại nhân đều không muốn."
"Vì sao không muốn?" Chu Hậu Chiếu liếc Tần Kham,: "Nói thần tử của Trẫm còn trẻ lại phong lưu, là nhất biểu nhân tài đó."
Tần Kham liếc Tháp Na một cái, cười gượng tiếp lời: "Bệ hạ, nữ nhân có tiền lệ đuổi giết chồng ngươi dám cưới không?"
Tháp Na giận tím mặt, Chu Hậu Chiếu thì biến sắc, kinh sợ nhưng không hiểu gì.
" Võ côngcủa ngươi lợi hại lắm à?" Chu Hậu Chiếu chớp chớp mắt, không biết có chủ ý gì.
Tháp Na hừ một cái thật mạnh với Tần Kham thì cúi đầu nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Đóa Nhan bộ khi có chiến sự xuất chinh, Tháp Na bình thường luôn là tiên phong của tiền quân."
Chu Hậu Chiếu lập tức mừng rỡ, chỉ vào Tần Kham hưng phấn nói: "Như vậy rất tốt, Tháp Na, ngươi đánh ngã thần thú trấn trạch nhà hắn đi, trẫm phong ngươi làm nhất phẩm cáo mệnh."
Rất muốn mắng Chu Hậu Chiếu một câu "Miệng chó không thể khạc ra ngà voi" Đáng tiếc Tần Kham không đủ đảm lượng.
Chắc lúc trước Đỗ Yên đánh Chu Hậu Chiếu đã để lại ám ảnh tâm lý rất sâu, Chu Hậu Chiếu vẫn luôn nghĩ cách để trả thù, thế là khuyến khích cô nương ngốc Tháp Na này xuất thủ, may mắn Tháp Na cũng không ngốc tới vậy, nàng ta không ngại đánh một trận với Đỗ Yên, nhưng nếu đánh thắng, ban thưởng của hoàng đế thực sự làm cho nàng ta hết hồn.
Làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của tên Hầu gia vô lương này, Tháp Na không hề có hứng thú.
Từ biệt Chu Hậu Chiếu rời khỏi cung, Đinh Thuận và Lý Nhị đều chờ bên ngoài, hơn nữa rất có nhãn lực tìm một chiếc xe ngựa cho Tháp Na, mọi người cưỡi ngựa vây quanh Tần Kham ra khỏi thành đi về Tần phủ.
"Lý Nhị, ta rời kinh lâu ngày, trong kinh có động tĩnh gì?" Tần Kham ngồi trên lưng ngựa thản nhiên hỏi.
Lý Nhị giục ngựa đi song song với Tần Kham, hạ thấp giọng nói: "Hầu gia, động tĩnh trong kinh rất lớn, động tĩnh lớn nhất là Ti lễ giám Lưu Cẩn đang thi hành tân chính một cách dứt khoát hẳn hoi."
"Tân chính?" Khóe miệng Tần Kham phác ra một nụ cười mỉa mai: "Lưu công công hùng tâm tráng chí, đáng kính đáng phục, nội dung tân chính là gì?"
Lý Nhị tất nhiên nghe ra được ý trào phúng trong lời nói của Tần Kham: "Cái gọi là tân chính của Lưu Cẩn bao gồm các mặt, ví dụ như kiểm kê ruộng nương thiên hạ, kiểm kê quân truân kho quan, xoá bỏ nhũng quan nhũng binh (binh lính vô dụng chỉ biết nhũng nhiễu dân) của vệ sở các nơi và quan phủ địa phương cùng với kinh quan.
Thì thào thở dài: "Lưu Cẩn này... Thì cũng cũng không phải là không đúng tý nào, chỉ có điều danh mục tân chính mặc dù tốt, nhưng lại không phải là thật, kiểm kê ruộng động, chạm tới lợi ích của địa chủ thân hào nông thôn Đại Minh, thanh lý quân truân kho quan, lại chạm tới lợi ích của quan viên và quân đội, nói đơn giản, hắn đây là đang tìm chết."
Lý Nhị bổ sung nói: "Không chỉ như vậy, Lưu Cẩn còn dâng sớ tới bệ hạ, xin thăng chức thái giám trấn thủ các nơi thành đồng cấp với tuần phủ, về sau bị ba vị Đại học sĩ nội các và văn võ cả triều dùng cái chết để phản đối, tấu chương này mới tạm thời bỏ đó, có điều về sau Lưu Cẩn thẹn quá hóa giận, tìm cớ trượng tễ mấy dẫn đầu phản đối, văn võ cả triều giận mà không dám nói gì."
Tần Kham gật gật đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Đối với Lưu Cẩn này, không thể chỉ dùng "Người xấu" để luận, trên thực tế thi hành tân chính của Lưu Cẩn là tốt, Hoằng Trì đế tuy rằng tạo dựng cơ sở phục hưng cho Đại Minh, nhưng mà quốc khố và dân gian Đại Minh hiện giờ vẫn chưa giàu có, những điều mục tân chính này của Lưu Cẩn chính là để gia tăng thu nhập quốc khố, để đạt được mục đích dân giàu nước mạnh, cho dù Lưu Cẩn trong lịch sử hành động tội ác đầy rẫy, có một vạn lý do để giết, nhưng chuyện thi hành tân chính này Lưu Cẩn không hề làm sai.
Điểm xuất phát là đúng, nhưng phương pháp thì sai lầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT