Tất cả kinh quan đều ngây ra, tiết tấu của tiếng chuông rõ ràng là có ý triệu tập đại thần vào triều.

Chính Đức hoàng đế từ sau khi đăng cơ tới nay chủ động triệu tập đại thần mở triều hội, hôm nay là phá lệ lần đầu tiên, vị hoàng đế trẻ tuổi hoang đường này lại muốn làm gì đây?

Các đại thần đều ở nhà ă mặc chỉnh tề, sải những bước chân dồn dập, từ các hướng tụ tới hoàng cung.

Trong Điện Phụng Thiên, Chu Hậu Chiếu đầu đội mũ sa cánh rồng, mặc trảo kim long bào vẻ mặt đau đớn, giữa quân thần không khách sáo, lời dạo đầu là Tần Kham vì nước hy sinh thân mình, chết trận sông Liêu, mời các đại thần đến để thương nghị xem truy phong như thế nào, phong tước như thế nào.

Triệu tập đại thần thương nghị cũng là hành động bất đắc dĩ, phàm là truy phong tước vị, không qua sự gật đầu cho phép của các đại thần thì ý chỉ của hoàng đế không ra được khỏi cung, các đại thần không đồng ý, thánh chỉ cũng sẽ bị nội các và thông chính ti đóng lại, không có hiệu quả.

Thần quyền của Đại Minh chính là lớn như vậy đấy, đây cũng là nguyên nhân lịch đại hoàng đế Đại Minh sống rất uất ức, có hoàng đế dỗi đại thần, dứt khoát mấy chục năm không lên triều, cũng phương thức kháng nghị sự quá lớn của thần quyền.

"Phong tước?" Tất cả đại thần đều ngây ra.

Vì nước hy sinh thân mình là sự thật, tử chiến sông Liêu không lùi cũng là sự thật, đối với hành động của Tần Kham, trong triều đình bất luận là địch hay bạn, trong lòng đều cảm thấy khâm phục tự đáy lòng, đây là một thời đại chú ý khí tiết, khí tiết có, ân oán ngày xưa giống như trong nháy mắt tất cả đều có thể tha thứ, người chết như đèn tắt, cứ giữ ân oán ngày xưa thì không khỏi quá mất phong độ.

Tha thứ thì tha thứ, nhưng tha thứ cũng có điểm mấu chốt, truy phong tước vị cho Tần Kham, đề tài này rõ ràng vượt quá phạm vi chấp nhất của các đại thần.

Đại Minh từ lúc Thái tổ hoàng đế lập quốc và Thành tổ Tĩnh Nam, hai triều đại người được phong công giành tước không dưới mấy chục, nhưng những người này đều có công khai quốc định bang, bọn họ được phong tước là không có gì để nói. Từ sau Vĩnh Lạc, lịch đại hoàng đế Đại Minh phong tước cực kỳ keo kiệt, đây cũng là một loại nhận thức chung không cần phải nói giữa hoàng đế và đại thần.

Triều đình không ngại cho ngươi quan cao lộc dầy, không ngại ban thưởng cho ngươi ngươi mỹ tỳ, ngươi vinh hoa phú quý thế nào, chung quy cũng chỉ có một mình ngươi được hưởng dụng, hậu đại của ngươi không có phần. Nhưng phong tước thì khác, tước vị là sẽ truyền từ đời này sang đời khác, ngươi lập công lao có được vinh quang, nhưng hậu đại của ngươi một không có công lao hai không có đức vọng, dựa vào cái gì mà cho hắn cũng được hưởng thụ vinh quang của phụ bối tổ tông? Hậu nhân huân quý không làm mà hưởng trong Triều đình đã quá nhiều rồi, dựa vào gì mà cho thêm? Bảo những các đại thần từ nhỏ gian khổ học tập, lăn lộn vất vả mới có ngày được hưởng lộc phải nghĩ như thế nào?

Nghe thấy quyết định truy phong tước vị của Chu Hậu Chiếu, chúng thần sau khi kinh ngạc thì mặt đều nổi lên vẻ oán giận.

Trong hàng, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa kinh ngạc nhìn nhau, Lý Đông Dương thần sắc không thay đổi, Dương Đình Hòa thì môi ngập ngừng, nhớ tới buổi nói chuyện vừa rồi với Lý Đông Dương, miệng há nhưng chung quy không nói một chữ.

"Bệ hạ cứ ban thưởng huân hào cho Tần Kham, nhưng truy phong tước vị thì tuyệt đối không thể." Một Lễ khoa cấp sự trung tên là Hùng Khánh dẫn đầu ra khỏi hàng phản đối.

Hôm nay Chu Hậu Chiếu lộ ra vẻ rất bình tĩnh, không tức giận trước sự phản đối của các đại thần.

Hùng Khánh vừa dứt lời, Chu Hậu Chiếu liền mặt không biểu tình nói: "Hùng khanh lạc đề rồi đấy, trẫm hôm nay là muốn cùng các ngươi thương nghị truy phong tước vị cho Tần Kham như thế nào, chứ không phải thương nghị có phong tước vị hay không với các ngươi, lui về hàng đi."

"Bệ hạ. . ."

Bùm !

Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên hung hăng vỗ mạnh tay vịn long ỷ, cả giận nói: "Lui về."

Chúng thần bị sự kiên trì và tức giận hiếm thấy của Chu Hậu Chiếu làm cho kinh sợ, hôm nay hôm nay tựa hồ lộ ra mấy phần xa lạ.

Hùng Khánh tựa hồ muốn chơi cứng với Chu Hậu Chiếu, không chỉ không lui, ngược lại còn gân cổ lớn tiếng nói: "Võ tướng tử chiến, văn thần tử gián, thần không lui! Tần Kham cùng kỵ binh Thát tử tử chiến tới cùng, thành toàn khí tiết trung thần, thần cùng đồng liêu cả triều đồng cảm khâm phục, khâm phục thì khâm phục, phong tước lại vạn vạn lần không thể, Đại Minh ta từ sau Vĩnh Lạc, cực ít có người được phong tước, Thổ mộc chi biến lúc trước, Anh Tông hoàng đế bị bắt, Ngoã Lạt binh lâm dưới thành kinh sư, Đại Minh vào thời điểm nguy cấp nhất, Binh bộ thượng thư Vu Khiêm Vu thiếu bảo phát động đoàn luyện hương binh liệt trận ở chín cửa kinh sư, trải qua ác chiến, cuối cùng khiến Ngoã Lạt phải lui binh, giải được đại nạn cho đất nước, công lớn như vậy, Đại Tông hoàng đế cũng chỉ phong huân huân Thái tử thiếu bảo, phong tước thì lại một chữ cũng không nhắc tới, xin hỏi bệ hạ, công của Tần Kham, so với thiếu bảo thì thế nào?"

Những lời này của Hùng Khánh làm các đại thần đều gật đầu phụ họa, lời nói của hắn cũng đại biểu cho suy nghĩ của đại thần cả triều.

Khâm phục khí tiết tử chiến không lùi của Tần Kham là một chuyện, nhưng truy phong tước vị lại là một chuyện khác.

Tước vị Đại Minh không phải dễ kiếm như vậy, trừ người có công lớn mở mang bờ cõi, cứu đất nước vào lúc nguy nan thì không thể phong, công lao của Tần Kham có tính là gì? Tử chiến sông Liêu với năm ngàn kỵ binh Thát tử, theo lời nói trong thư tuyệt bút của Tần Kham, trận đó rõ ràng là bại rồi, tám ngàn quan binh nghi trượng tuẫn quốc với Tần Kham, triều đình có thể khen ngợi khí tiết của Tần Kham, phong huân hào như "Hữu trụ quốc" "Vinh lộc đại phu" là đủ rồi, phong tước thì hoàn toàn là không có đạo lý.

Sau khi Hùng Khánh nói xong, lại có không ít đại thần đứng ra khỏi hàng, đồng thanh phản đối phong tước cho Tần Kham, cho dù người chết rồi truy phong cũng không được.

Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Tần Kham tra diêm án, lập thánh ngôn, trừ gian hoạn, tru Lý Cảo, kết Đóa Nhan, cuối cùng tử chiến sông Liêu với Thát tử, nhiều công tích như vậy, làm sao lại không thể phong tước? Các ngươi không phục thì lập nhiều công lao như vậy cho trẫm xem cái."

"Cả triều đều là hạng người ghen tị đỏ mắt với người khác, trung thần và bề tôi có công nào có đường ra? Thôi, hôm nay trẫm không thương nghị với các ngươi, ý trẫm đã quyết, Tần Kham công lao quá nhiều, theo lý nên phong tước, đây là hắn dùng mạng để đổi lấy! Lưu Cẩn."

"Có lão nô."

"Ti lễ giám nghĩ chỉ, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham duẫn văn duẫn võ, uy chấn di địch, khâm tứ..." Chu Hậu Chiếu dừng một chút, nhìn thần sắc phẫn nộ của văn võ cả triều, cuối cùng thầm thở dài.

Phong Quốc Công chắc không được rồi, văn võ cả triều rất có thể sẽ đâm đầu vào cột chết trước mặt hắn, mà chắc chắc là chết một lố to.

Chu Hậu Chiếu đành phải lựa chọn thỏa hiệp, không cam lòng tiếp tục nói: "... Khâm tứ Sơn Âm hầu, thế tập võng thế, vĩnh tích thiên sủng."

"Bệ hạ chậm đã!" Vừa dứt lời, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ đứng ra khỏi hàng, vẻ mặt hoang mang nói: "Theo lão thần biết, Tần Kham không có hậu tự, từ đâu mà 'Thế tập võng thế được'?"

Khóe miệng Chu Hậu Chiếu, nụ cười mang theo ý tứ lạnh lùng: "Các khanh nghe cho rõ đây, Tần Kham có hậu."

Tần Kham chết trận, Tần Kham phong hầu, Tần Kham có hậu đại...

Trong vòng một ngày, tin tức nối tiếp tin tức làm các đại thần cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Trên long ỷ Kim điện, Chu Hậu Chiếu mím môi rất chặt, biểu hiện ra sự quyết tâm nghi ngờ. Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa lặng lẽ nhìn nhau một cái, hai người ngậm miệng không nói gì, chẳng khác nào ngầm thừa nhận quyết định Chu Hậu Chiếu hầu của Chu Hậu Chiếu, mà một vị Đại học sĩ khác là Tiêu Phương thì nhìn nhìn Lưu Cẩn đứng bên cạnh Chu Hậu Chiếu, ánh mắt hai người giao nhau, Lưu Cẩn khẽ lắc đầu, Tiêu Phương ngầm hiểu, vuốt chòm râu trắm, cũng không lên tiếng.

Ti lễ giám không dám phản đối, ba vị Đại học sĩ cũng không phản đối, đám thượng thư thị lang của lục bộ đều là lão hồ li lăn lộn trong triều đình cả nửa đời người, tất nhiên biết sát ngôn quan sắc, lúc này đều đều ngâm miệng không nói gì.

Quan văn Đại Minh tựa hồ chuyên để phản đối hoàng đế mà sinh ra, loại phản đối này đã dần nghiêng theo phương hướng cố chấp vặn vẹo, cơ hồ là vì phản đối mà phản đối, chỉ mong được có danh, người dám phản đối hoàng đế là người tốt, đều sẽ giành được sự tán tụng của văn võ cả triều và dân gian dân gian, là đại biểu cho chính nghĩa không sợ cường quyền, nếu có thể chọc cho long nhan giận dữ đánh hắn hơn mười đình trượng, các quan văn sẽ mừng như trúng xổ số, bị thương càng nặng thì thanh danh trong sĩ lâm của hắn càng cao, thanh danh trong dân gian càng thịnh.

Bọn họ luôn sẽ tự đặt mình ở điểm cao của đạo đức và chính nghĩa, tốp này nối tiếp tốp kia khởi xướng công kích về phía hoàng đế, có thể nói là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, bỏ sống quên chết, tâm thái tự ngược cầu danh sau hơn một trăm năm kể từ lúc Đại Minh lập quốc càng lúc càng vặn vẹo, các quan văn cũng càng lúc càng điên cuồng, khi hoàng đế tinh thần bình thường đối mặt với mấy trăm người điên trên triều đình, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, thế là thần quyền từng bước ép sát, hoàng quyền dần dần yếu đi, dần dà, tạo thành hiện trạng hoàng đế Đại Minh uất nghẹn như hiện giờ.

Nhưng triều hội hôm nay lại khác, mấy Đại học sĩ đứng đầu hàng, thượng thư thị lang bộ tinh mắt liền có thể phát hiện, khuôn mặt tuấn tú của Chu Hậu Chiếu hôm nay lờ mờ phủ lên một tầng sát khí, sự áy náy đối với Tần Kham đã chết trận, sự đồng tình đối với phụ nhụ Tần gia, cùng với ủy khuất nhiều ngày bị các đại thần chống đối chỉ trích, hôm nay toàn bộ hóa thành lửa giận ngập trời, bị giấu đi dưới vẻ mặt bình tĩnh.

Chân long chính là chân long, tuổi nhỏ tới mấy thì hắn cũng là chân long thiên tử, rồng có thể núp dưới cửu vực yên lặng ẩn nhẫn, cũng có thể tung cánh bay lên chín tầng trời.

Ý chỉ Truy phong Tần Kham làm Sơn Âm hầu vừa hạ, lễ khoa cấp sự trung Hùng Khánh đột nhiên dập đầu đến bốp lên sàn vàng đại điện, trong chớp mắt trán đã túa máu.

"Thần phản đối! Bệ hạ phong tước không ổn, khẩn cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban."

Chu Hậu Chiếu giận tím mặt: "Hỗn trướng! Ngươi càn rỡ lắm! Ý trẫm đã quyết, lệnh này không đổi."

Hùng Khánh sắc mặt trướng đỏ bừng, gân cổ như một con gà chọi không chịu thua, tức giận kháng biện: "Bệ hạ nếu không thu hồi mệnh lệnh đã ban, thần sẽ đâm đầu vào cột chết trước thềm ngọc! Quân thượng hồ đồ, trời không có nắng, thần không có sức cứu đỡ, vậy chỉ mong được chết."

Chu Hậu Chiếu giận quá hóa cười, ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng: "Lưu Cẩn."

"Có lão nô."

"Việc này giao cho ngươi, trẫm không muốn nghe thấy bất kỳ thanh âm phản đối nào nữa."

"Bệ hạ yên tâm, lão nô nhất định sẽ phân ưu cho bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu cũng chẳng buồn nhìn văn võ cả triều sắc mặt đang khó coi, vung ống tay áo, xuống điện về nội cung.

Chu Hậu Chiếu đi rồi, Lưu Cẩn không đi theo, ngược lại hai tay giao nhau ngông nghênh đứng trước long ỷ kim điện, dùng một loại ánh mắt như thần linh nhìn xuống thương nhìn đại thần cả điện, sắc mặt tràn ngập vẻ mỉa mai.

Thật sự là một đám người tìm chết! Thường ngày chống đối thì cũng thôi, hôm nay Tần Kham vừa chết, bệ hạ chính là lúc lửa giận xộc lên đầu, ngay cả Tạp gia nhìn Tần Kham không vừa mắt cũng không dám nói nửa chữ không, tròng mắt các ngươi tụt mẹ xuống dái rồi à?

Đứng trước long ỷ, nhìn Hùng Khánh và chúng thần quỳ dưới điện, Lưu Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay nói: "Trừ lễ khoa cấp sự trung Hùng đại nhân ra, còn vị đại nhân nào cảm thấy không nên truy phong cho Tần Kham làm Sơn Âm hầu nữa không?"

Ngữ khí Âm dương quái khí, vẻ mặt mỉa mai châm chọc, lập tức làm các đại thần phẫn nộ vạn phần, lập tức lại có mười mấy ngôn quan ngự sử đứng ra khỏi hàng, nhìn chằm chằm Lưu Cẩn, đồng thanh nói: "chúng ta phản đối."

Lưu Cẩn cười rộ mấy tiếng quái dị: "Rất tốt, chư công khí khái đáng khen, Tạp gia tiễn các ngươi một đoạn đường, điện tiền đại hán tướng quân đâu?"

Mấy chục đại hán tướng quân mặc giáp đi vào.

Lưu Cẩn thản nhiên phất phất tay: "Tước quan sa quan phục của bọn họ, bắt vào chiếu ngục tạp trì."

Hơn mười đại thần bị đại hán tướng quân thô lỗ kéo đi, chỉ còn sót lại những tiếng mắng "Chó thiến, gian tặc" Càng lúc càng xa.

Lưu Cẩn nhìn bọn họ rồi cười lạnh hắc hắc, ánh mắt giống như nhìn một đám người chết, đối với tiếng mắng của bọn họ thì mắt điếc tai ngơ.

Quan văn, chung quy vẫn chỉ là một đám giỏi võ miệng, thật không hiểu, bệ hạ các đời vì sao phải sợ họ như vậy nhỉ?

Trong điện, văn võ cả triều sắc mặt càng khó coi, nhưng lại giận mà không dám nói gì, Dương Đình Hòa không nhịn được lại nhìn thoáng qua Lý Đông Dương, trong sắc mặt oán giận mang theo mấy phần thất vọng.

Tây Nhai tiên sinh quả nhiên nói không sai, Tần Kham vừa chết, Lưu Cẩn quả nhiên quả nhiên bừa bãi, nhìn hắn đứng trước long ỷ uy phong bát diện, bộ dạng như "Lập hoàng đế", triều đình Đại Minh sau này sẽ đi về hướng nào?

Thánh chỉ Truy phong tới cửa.

Đạo thánh chỉ này không mang đến vui sướng cho Tần phủ đang bị bao phủ trong mây đen, trong không khí thấp tới cực độ của Tần phủ mấy ngày nay, duy nhất có thể mang đến một tia vui sướng cho Tần phủ chỉ sợ chỉ có việc Kim Liễu, người từng là nhị tiểu thư, hiện giờ là nhị phu nhân mang cốt nhục của Tần lão gia.

Về phần thánh chỉ truy phong Tần Kham làm Sơn Âm hầu của Chu Hậu Chiếu, thực sự khiến người ta không cao hứng nổi.

Người mất rồi, tước vị cao tới mấy cũng còn có tác dụng gì? Đương nhiên, có tước vị này, Tần gia sẽ không đổ, đám hạ nhân quản gia, nha hoàn, tạp dịch trong phủ cuối cùng cũng tâm.

Hoạn quan Tuyên vừa đi, ti lễ giám lại phái tới một thái giám tùy đường, hắn phụng lệnh của Lưu Cẩn mang đến đám đồ tang sự như linh đường, linh bằng, cùng với bốn mươi chín hòa thượng đạo sĩ của đại lục ti tới làm pháp sự.

Những người những thứ này vừa tới, làm không khí trong Tần phủ càng đau đớn thêm vạn phần, không ít nha hoàn tạp dịch lập tức ôm mặt bật khóc.

Chủ mẫu Đỗ Yên phẫn nộ lao tới tiền viện, không nói hai lời đánh cho thái giám tùy đường một trận tơi bời, những hòa thượng đạo sĩ kia cũng bị hạ nhân của Tần phủ đuổi ra ngoài, tất cả đồ tang sự bị đập tan tành, sau đó đại môn Tần phủ đóng chặt, không tiếp bất kỳ người khách nào.

Đỗ Yên đứng ở tiền viện tức giận mắng Lưu Cẩn,đám hạ nhân cũng phụ họa tán đồng.

Kỳ thật Đỗ Yên lần này trách lầm Lưu Cẩn rồi, Lưu Cẩn khó làm mới làm được một chuyện tốt, lần này gửi đồ tang sự và hòa thượng đạo sĩ tới thực sự cũng là có ý tốt.

Tần Kham chết trận cơ hồ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, cái gọi là người chết như đèn tắt, tất cả ân oán của Lưu Cẩn và Tần Kham đều thôi, thấy thánh quyến của Chu Hậu Chiếu đối với Tần gia không những không giảm, ngược lại so với còn sống Tần Kham còn sống thì càng lớn hơn, nếu từ nay về sau không còn xung đột lợi ích với Tần gia nữa, Lưu Cẩn tất nhiên vui vẻ kết một hồi thiện duyên, thế nên mới sai người đưa mấy thứ này này tới.

Ai ngờ Lưu công công vất vả lắm mới mọc ra được một hồi hảo tâm, lại bị Đỗ Yên và hạ nhân Tần phủ coi thành lòng lang dạ thú, chủ mẫu Tần gia căn bản không tin Tần Kham đã chết, Lưu Cẩn đưa những thứ gở này tới chẳng phải là mang xui xẻo tới cho Tần gia ư?

Trong tiền viện Tần phủ, Đỗ Yên mắng chửi đã có chút mệt cuối cùng cũng ngậm miệng, thần sắc phẫn nộ đã giảm mấy phần.

Đứng trong viện nghĩ nghĩ, Đỗ Yên bỗng nhiên cao giọng nói: "Quản gia, phái người vào thành, tới Thiên hộ sở nội thành mời Lý Nhị đến."

Quản gia vội vàng gật đầu, tự mình lên xe vào thành.

Kim Liễu bụng hơi nhô vẫn khóc không ngừng, nhìn Đỗ Yên giống như một con hổ cái ngẩng cao đầu, che chở Tần gia trên dưới, trong lòng không khỏi càng chua xót.

"Tỷ tỷ, khổ cho tỷ rồi." Kim Liễu kéo tay Đỗ Yên khóc nói.

Sắc mặt Đỗ Yên ôn nhu hơn rất nhiều, vỗ vỗ tay nàng ta, ôn nhu nói: "Bảo hai nha hoàn dẫn ngươi đi dạo trong viện, vừa mang thai nên đi lại nhiều, ta đã bảo danh y Long Nhị Chỉ của kinh sư kê phương thuốc dưỡng thai cho ngươi rồi, đang cho hạ nhân sắc, bên ngoài gió lớn, đi một lúc thì về phòng đi, cẩn thận đứa bé trong bụng."

"Tỷ tỷ. . ."

"Nhanh đi, nhất định phải chú ý đứa bé, nó là cốt nhục của tướng công, không thể có tổn thất gì." Mặt Đỗ Yên nổi lên mấy phần mệt mỏi và bi thương, nhưng rất nhanh lại biến mất, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Kim Liễu, gượng cười nói: "Tướng công sẽ không chết, hắn xấu xa như vậy, Diêm Vương sao dám nhận hắn? Qua mấy ngày nữa là có tin tức tốt đến thôi, tin ta đi! Trước khi Tướng công về ngươi phải an tâm dưỡng, ta sẽ chống đỡ Tần gia!"

Lý Nhị rất nhanh liền tới.

Đỗ Yên Một thân tố trang ở ngoại đường tiếp hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play