Tần Kham chỉ cảm thấy hiện tại rất mệt, đầu rất đau, cơn nóng trên người chưa giảm, trong cổ họng đau rát như có lửa cháy, mắt bị đạn khí độc hun ba ngày trước vừa đỏ vừa sưng, mấy vết thương trên người đã được băng bó cũng ngâm ngẩm đau.
Đinh Thuận gật đầu cười nói: "Thắng rồi, Đóa Nhan Tháp Na dẫn một ngàn kỵ binh cứu viện, không đến nửa canh giờ, Diệp Cận Tuyền cũng dẫn ba ngàn kỵ binh tới, năm ngàn Thát tử bị diệt hoàn toàn, không kẻ nào chạy thoát."
Tần Kham nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Cận Tuyền, Diệp Cận Tuyền vẫn là vẻ mặt khô khốc, hắn hiện giờ mặc giáp trụ có thêm mấy phần túc sát chi khí, ánh mắt nhìn Tần Kham tràn ngập sự quan tâm.
Tần Kham cố gượng cười: "Thương vong của chúng ta thế nào?"
Nụ cười của Đinh Thuận biến mất, cúi đầu buồn bã không nói gì.
Tần Kham nhướn mày, gằn giọng: "Nói mau."
Đinh Thuận không thể không bẩm báo: "Tám ngàn quan binh, chết hơn năm ngàn ba trăm, người bị thương hơn một ngàn năm trăm."
Tần Kham ngây người một lúc, thở dài: "Cơ hồ là toàn quân bị diệt."
Đinh Thuận thấp giọng nói:" Thiếu niên binh Đại nhân tự tay thành lập chết hơn ba trăm người, bị thương hơn một trăm, ai nấy đều là dạng ngon lành, Dương Chí Dũng đồng quy vu tận với kẻ địch, đến chết vẫn nắm thay đao đâm ngập vào cổ Thát tử một người, cả người đều cứng ngắc, hợp sức bốn năm người mới tách hắn ra khỏi đao được, đại nhân, một trận, rất thảm thiết."
Đinh Thuận nói xong nước mắt rơi.
Tần Kham thất thần không nói gì, nhớ tới năm trăm thiếu niên binh bất chấp tất cả lao về phía Thát tử, dùng thân thể đơn bạc của đơn bạc liều chết với Thát tử, ai nấy ngã dưới đao của kẻ địch, nhớ tới thiếu niên Dương Chí Dũng kia, nụ cười ngại ngùng hàm hậu lúc đó, cùng với vẻ mặt quật cường lúc sắp chết, trong lòng không khỏi quặn đau.
Vốn là thiếu niên phong nhã hào hoa tiền đồ sáng lạn, lại vĩnh viễn ngã xuống trên mảnh đất xa lạ này, những phồn hoa trong cuộc sống, phong quan ở trên con đường tương lai không xa đang chờ họ từ giờ không còn liên quan gì tới họ nữa.
"Đinh Thuận..."
"Có."
Tần Kham đau đớn nói: "Hậu táng bọn họ, hậu táng mỗi một vị tướng sĩ hy sinh thân mình vì Đại Minh."
"Vâng."
"Ở bờ đông sông Liêu dựng một khối bia đá, trên bia khắc tên của mỗi một tướng sĩ đã tuẫn quốc trong chiến dịch này, kể lại kinh qua trận chiến này, làm kỷ niệm cho tiền nhân, cảnh tỉnh cho hậu nhân."
"Vâng."
" Tướng sĩ Bỏ mình có gia quyến, triều đình phủ tuất gia ân, nuôi gia quyến tới cuối đời, con cháu nhập quân thì tăng quan một cấp."
"Đại nhân, trận chiến này qua đi, thuộc hạ bắt mấy tên Thát tử còn sống hỏi qua, lần này là tiểu vương tử tiểu vương tử Bá Nhan Mãnh Khả hạ lệnh, xuất binh một vạn năm ngàn người, trong đó một vạn người ở thành Liêu Dương giao chiến với Đóa Nhan, năm ngàn người còn lại thì đi vòng tấn công nghi trượng khâm sai, truy ngọn nguồn thì chính là Hỏa Si sau khi bỏ chạy thì mượn binh Bá Nhan Mãnh Khả, rồi xảy ra trận chiến này."
Tần Kham thở dài: "Đêm đó ở doanh địa Đóa Nhan không nên để co Hỏa Si chạy, hoặc là không làm, một khi làm phải trừ tận gốc, nếu không tất sinh mầm tai vạ... Bên Đóa Nhan Vệ thế nào?"
"Chiến lực của Đóa Nhan Vệ không kém, về sau Diệp Cận Tuyền lại dẫn vạn người gấp rút tiếp viện, bên ta chiếm ưu thế, giao chiến không đến một canh giờ, hai bên chết hơn hai ngàn người, Thát Đát bộ thấy tình thế không ổn, chủ động rút quân, cộng vói năm ngàn Thát tử chúng ta tiêu diệt, Bá Nhan Mãnh Khả tổng cộng thương vong hơn bảy ngàn người, lần này chắc là tổn thương tới gân cốt của hắn rồi."
Tần Kham cười khổ nói: "Thắng thì thắng, nhưng chung quy là thắng thảm, chúng ta phải trả cái giá quá lớn..."
Thực sự giao chiến với Thát tử một hồi, mới khiến Tần Kham giật mình phát hiện, thì ra chiến lực giữa hai quân Đại Minh và Thát Đát có cheeh lệch lớn như vậy.
"Tám ngàn đấu với năm ngàn, thiếu chút nữa thì toàn quân bị diệt, chúng ta rốt cuộc thua ở đâu?" Tần Kham nhìn mái vòm lều trại, thất thần thì thào.
Diệp Cận Tuyền một mực không lên tiếng trả lời vấn đề này.
"Thát Đát thắng ở kỵ binh, bọn họ hoàn toàn kế thừa chiến pháp chiến thuật thời Thành Cát Tư Hãn chinh phục thiên hạ, khi tác chiến đầu tiên là dùng kỵ xạ, sau đó là trận thế kỵ binh xung phong, đồng thời hai cánh áp sát bọc đánh, bởi vì giống ngựa Mông Cổ có chỗ thiếu hụt, mỗi người Mông Cổ khi tác chiến ít nhất có hai đến ba con ngựa, khi cách kẻ địch ba mũi tên thì liền thay ngựa bắt đầu xung phong, như vậy có thể đảm bảop ngựa có đủ thể lực tiến hành xông trận, trên địa thế bình nguyên, tác dụng duy nhất của kỵ binh chính là xung phong, dùng trận hình này đánh tan kẻ địch, kẻ địch không chết thì xung phong không ngừng."
Tần Kham trầm tư nói: "Khi chúng ta giao chiến với Thát tử, nhớ rõ bọn họ nửa đường thì xuống ngựa..."
Diệp Cận Tuyền thở dài: "Đại nhân, đây là vận khí của chúng ta, lúc ấy chúng ta đã tử thương hơn nửa, Thát tử cho rằng sĩ khí của chúng ta đã sụp đổ, cho nên khinh địch, thế là xuống ngựa chém giết, thế nên mới sáng tạo cơ hội cho một ngàn kỵ binh của Tháp Na về sau, nếu không người chết trong trận này còn nhiều hơn."
"Cuộc sống Nghèo khổ, mỗi ngày vất vả chăn thả, thường xuyên vì tranh đoạt mục trường với các bộ lạc khác mà hưng binh, người Mông Cổ trăm ngàn năm qua sốn trong gian nan khổ cực, trăm ngàn năm qua lúc nào cũng sống trong chiến đấu, lại thêm trận thế xung phong của kỵ binh vô địch khắp thiên hạ trên địa thế bình nguyên, tướng sĩ Đại Minh chúng ta không bằng người Mông Cổ của là điều trong tình lý."
Tần Kham trầm mặc.
Diệp Cận Tuyền nói không sai, chiến lực của tướng sĩ Đại Minh quả thật không bằng người ta, đây là sự thật giống như sắt.
Chỉ là Diệp Cận Tuyền có một số điểm chưa nói từ gốc rễ.
Chiến lực Đại Minh thấp mà chiến lực người Mông Cổ cao, trừ nguyên nhân giống người và hoàn cảnh của hai bên, chủ yếu vẫn là quân chế Đại Minh hủ bại, quân chế hủ bại tất nhiên dẫn tới tướng sĩ không chịu liều mạng, mà người Mông Cổ vẫn luôn thờ phụng vật cạnh thiên trạch ( ý nói cạnh tranh để tồn tại và vươn lên), cường giả sinh tồn.
Muốn quyết vấn đề này, nhất định phải bắt tay vào làm từ gốc, trừ cải cách quân chế, còn cần chế định lại chiến thuật nhằm vào người Mông Cổ, dùng sở trường của mình tấn công sở đoạn của kẻ địch, nghiên cứu chế tạo vũ khí tiên tiến cũng rất trọng yếu.
Đầu nặng trình trịch, Tần Kham trong nhất thời suy nghĩ ngổn ngang.
Đám người Đinh Thuận, Diệp Cận Tuyền vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn hắn, cho tới khi hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mọi người mới lặng lẽ ra khỏi lều.
Khi tỉnh lại thì trời đã tối, Tần Kham cảm thấy tinh thần đã tốt hơn một chút, người cũng không còn nóng nữa.
Nhắm mắt lại lặng lẽ tổng kết lợi hại của trận chiến này thì rèm lều bị người ta vén lên, một mùi thơm như có như không xộc vào mũi.
Một bàn tay mềm mại như không xương đặt lên trán hắn, tiếp theo thì thở dài một tiếng như trút được gánh nặng: "Cuối cùng cũng hết sốt rồi, mạng của tên cẩu quan này không nhỏ."
Rất muốn mở mắt ra chính thức biểu ộ lòng biết ơn vì trăm dặm cứu viện, nhưng nghe thấy những lời này của Tháp Na, Tần Kham dứt khoát nhắm mắt giả vờ vẫn đang ngủ.
Có loại người sinh ra đã thối mồm như vậy đấy, kết quả thi ân cho người khác mà không được báo đáp, cuối cùng ân nhân biến thành cừu nhân, Tháp Na chính là người như thế, có thể khẳng định, cừu nhân của nàng ta trong bộ lạc tuyệt đối nhiều hơn bằng hữu.
Thấy Tần Kham đã bớt sốt, Tháp Na cả người nhẹ nhóm hơn nhiều, cho rằng Tần Kham chưa tỉnh, liền rút loan đao bên sườn ra một nửa rồi nhe răng trợn mắt quơ quơ về phía hắn, xong lại thu đao lại, quyền đầu thanh tú ra sức siết chặt, khớp xương kêu lách cách, rất có sức uy hiếp.
Mặt Tần Kham khẽ giật giật, lại bị Tháp Na tinh mắt phát hiện.
"Ê, cẩu quan, ngươi tỉnh rồi à?"
Tần Kham đành phải mở mắt, rất không tình nguyện liếc Tháp Na một cái, rồi lại vội vàng nhắm lại, thở dài chua sót: "Ta là bệnh nhân..."
"Thì sao?"
"Bệnh nhân phải bảo trì tâm tình thoải mái..."
"Vậy thì sao?"
"Cho nên, những thứ khiến ta không vui tốt nhất cách ta xa một chút, nếu có thể thì chờ sau khi thì khỏi bệnh hãy xuất hiện."
"Thứ gì khiến cho ngươi không vui?"
Tần Kham thở dài: "Đương nhiên là ngươi, Tháp Na cô nương, ta đối với tất cả những gì trong cái lều này đều có hảo cảm, chỉ có ngươi khiến tâm tình của ta không được tốt..."
Tháp Na ngây người một chút, tiếp theo giận dữ: "Ý của ngươi là nói, ta khiến ngươi không vui?"
"Tuy rằng rất có lỗi, nhưng ta vẫn phải nói... Đúng vậy."
"Vì sao?"
"Bởi vì tay nghề đuổi giết chồng của ngươi quá kém, đêm đó nếu ngươi xử lý được hắn, ta việc gì phải chịu tội như vậy?"
Nhất kỵ tây lai, phi mã nhập quan.
Kỵ sĩ trên ngựa vẻ mặt bi phẫn, rơi ngựa thỉnh thoảng lại quật mạnh lên mông ngựa, ngựa bị quất đau hí dài không thôi, nhưng kỵ sĩ lại chẳng buồn thương, sau khi vào Sơn Hải quan thì giục ngựa phi thẳng tới kinh sư.
Dựa vào thủ lệnh của Tần Kham, dọc theo đường đi gặp mấy vệ sở, thậm chí Tổng binh của Sơn Hải quan cũng đã thông báo, đều điểm binh cuống quít tới sông Liêu gấp rút tiếp viện, kỵ sĩ cũng không chịu đổi người, khăng khăng muốn đích thân dưa thư Tần Kham tự tay viết vào kinh sư.
Đây có le là chuyện cuối cùng hắn có thể làm cho Tần soái.
Không biết là bị gió thổi hay là tâm tình đau khổ, đón gió lạnh thấu xương, kỵ sĩ trên ngựa mắt đỏ rực, nước mắt theo gió bay đi.
Sau khi vào Sơn Hải quan giục ngựa chạy như bay ba ngày, cuối cùng cũng tới dưới tường thành nguy nga của kinh sư.
Ngựa và kỵ sĩ thể lực đều đã cạn kiệt, ngựa sùi bọt mép, hô hấp ồ ồ, mồ hôi chảy như tương, kỵ sĩ sắc mặt tái nhợt, lảo đảo muốn ngã.
Khi cách cửa bắc kinh sư không đến hai dặm, ngựa cuối cùng hoàn toàn mất sạch thể lực, phát ra một tiếng rên yếu ớt rồi ngã xuống đất.
Kỵ sĩ vẫn cố gắng, tay đút vào ngực lấy ra một bức thư được bọc trong vải dầu, đó là thư Tần soái tự tay viết giao cho hắn.
Không biết là tín niệm như thế nào chống đỡ cho hắn, kỵ sĩ lảo đảo bước tới cửa thành, một đường nghiêng ngả, không biết ngã bao nhiêu lần, cảnh sắc trước mắt tất cả đều là một mảng mơ hồ.
Cho tới khi cách cửa nửa dặm, sĩ tốt Ngũ thành binh mã ti đang thủ thành phát hiện kỵ sĩ không bình thường, vội vàng có hai người tiến lên xem xét.
Kỵ sĩ thấy bọn họ, giống như lữ nhân trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, tinh thần lập tức buông lỏng, ngã xuống đất, hai sĩ tốt vội vàng tới đỡ hắn.
Run run giơ cao bức thư, kỵ sĩ khóc nức nở nói: "Mau... Mau vào cung bẩm báo hoàng thượng, khâm sai Tần Kham gặp kỵ binh Thát tử ở bờ đông sông Liêu, Tần đại nhân dẫn tàn quân thề sống chết chống cự, bộ đội sở thuộc tử thương thảm trọng, hiện giờ Tần đại nhân sinh tử không rõ..."
Nói xong kỵ sĩ lập tức hôn mê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT