Trong Điện Văn Hoa thương nghị việc quân chính với Tiêu Phương xong, một tiểu hoạn quan liền vội vàng tiến vào truyền ý chỉ của Chu Hậu Chiếu, cũng kể lại chuyện Đóa Nhan sứ tiết đả thương quan viên Lễ bộ.

Chuyện chỉ là một việc nhỏ, Lưu Cẩn cũng không để ở trong lòng, nhưng đợi tiểu hoạn quan nói xong, Lưu Cẩn chỉ không mặn không nhạt gật đầu, cười khổ nói với Tiêu Phương: "Tiêu tướng ngươi xem, xem Tạp gia có vất vả hay không, lớn đến quốc đại sự, nhỏ đến lông gà vỏ tỏi, mọi chuyện đều để Tạp gia lao tâm, hiện tại đế ca chuyện vớ vẩn như đánh nhau đả thương người Tạp gia cũng phải quản, từ khi làm ti lễ giám chưởng ấn, Tạp gia một đêm được ngủ trọn giấc cũng không được, thêm mấy tháng nữa chắc người thành que củi, đã thế còn có nhiều đại thần nhìn Tạp gia không vừa mắt, làm người sao mà khó thế..."

Tiêu Phương vuốt râu cười nói: "Công quả thật vất vả, nhưng phải bảo trọng thân thể, nếu là chuyện bệ hạ tự mình phân phó, Lưu công hay là mau xử trí đi, không thể kéo dài được."

Lưu Cẩn gật gật đầu, quay lại nói với tiểu hoạn quan: "Ngươi đi nói với Lễ bộ, răn dạy quở mắng sứ tiết Ba Ba gì đó một trận, sau đó thả hắn ra khỏi chiếu ngục, vẫn là thịt ngon rượu ngon, đừng có làm chuyện ầm ĩ lớn, không phải đả thương chủ sự thôi sao? Vậy mà đưa tận tới tai bệ hạ, bọn người phía dưới tất cả đều là phế vật."

Tiểu hoạn quan vâng dạ, vừa mới quay đầu định đi thì lại bị Tiêu Phương gọi lại.

Lưu Cẩn ngây ra một lúc: "Tiêu tướng đây là làm sao?"

Tiêu Phương vuốt râu cười, vẫy lui tiểu hoạn quan, sau đó hạ thấp giọng nói: "Lưu công thứ cho Tiêu mỗ vô lý, việc của Ba Đặc Nhĩ không đơn giản như vậy đâu, việc này việc này công mượn thế mà làm, muốn nhổ đi cái đinh trong mắt rất dễ..."

Một câu của Tiêu Phương dẫn tới sự hứng thú mãnh liệt của Lưu Cẩn.

Bởi vì cái đinh trong mắt Lưu Cẩn thật sự quá nhiều, theo lý luận mà nói thì đại thần cả triều đều là cái đinh trong mắt hắn, có điều lời nói của Tiêu Phương nói rất rõ ràng, có thể mượn việc này để nhổ "Một cây" Đinh trong mắt.

Chuyện còn chưa làm rõ, trong lòng Lưu Cẩn đã có quyết định, tặng cái danh ngạch quý giá này cho Tần Kham.

Hiện giờ cái đinh trong mắt Lưu Cẩn tuy rằng không ít, nhưng nếu nói cây nào là đâm vào mắt đau nhất thì trừ Tần Kham ra không còn có thể là ai khác.

Chuyện của Vương Thủ Nhân chỉ là nguyên nhân, làm Lưu Cẩn nhất bất an là địa vị của Tần Kham trong lòng Chu Hậu Chiếu.

Nô tài vĩnh viễn dùng ánh mắt của nô tài để nhìn sự vật, bất luận nô tài này nắm giữ quyền lực lớn cỡ nào, ánh mắt hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi, thái giám là một quần thể đặc thù, loại người này thích quyền lực và tiền tài, thậm chí thích đến mức biến thái, bởi vì bọn họ biết mình là gia nô của hoàng đế, gia nô vĩnh viễn thiếu cảm giác an toàn, thế nên chỉ có thể dựa vào quyền lực và tiền tài để khiến bản thân an tâm hơn, nhưng mà quyền lực và tiền tài cũng không đổi lại được nhiều sự an tâm, bọn họ sợ nhất vẫn là mất đi sự sủng tín của hoàng đế đối với mình.

Một nô tài sống hoặc chết, phong quang hay là chán chường, quyền quyết định toàn bộ nằm trên người hoàng đế, cho nên từ xưa đến nay hình tượng của thái giám vẫn luôn là những hình tượng phản diện như âm nhu, nịnh nọt, ti tiện, bọn họ có lý do không thể không làm của bọn họ, trong cung tranh thủ tình cảm không chỉ là phi tử của hoàng đế, giữa thái giám và thái giám, thậm chí giữa thái giám và phi tử cũng phải tranh thủ tình cảm, vì tránh sự sủng ái của một mình hoàng đế, phi tử và các thái giám trong nội cung kết minh , đấu đá, loại trừ hoặc là lôi kéo nhau, đủ loại thủ đoạn so với binh pháp thì còn tinh vi hơn, so với chiến trường thì càng thảm liệt hơn.

Lưu Cẩn lăn lộn bên cạnh Chu Hậu Chiếu mười năm, mới đổi được sự đối đãi như người thân của Chu Hậu Chiếu, mười năm này hắn bước vững từng bước, nhưng mà chẳng ai ngờ được tự dưng lại mọc ra một Tần Kham, người này phong độ có, tao nhã có, lại trông như quân tử, kì thực rất xảo quyệt, nếu luận về phẩm hạnh. Lưu Cẩn có thể khẳng định Tần Kham có xách giày cho quân tử cũng không xứng, Tần Kham này mấy lần lừa người Lưu Cẩn đều nhìn thấy, hắn biết rõ Tần Kham có lẽ là người không phải người thấp cấp, nhưng cũng không phải là một người cao thượng.

Sự xấu xa của Lưu Cẩn chỉ là ở ngoài mặt, tuy là thái giám nhưng lại có khí tức của đàn ông. Hãm hại trung lương hay là họa quốc loạn chính. Hắn đều dùng minh đao minh thương đường đường chính chính chụp mũ cho người ta, sự xấu xa của Tần Kham lại từ trong xương tủy, mặt mũi tươi cười chào hỏi, nhưng lại bỗng dưng đâm lén người ta. Chờ ngươi bị đâm chết rồi, vào lúc chôn ngươi còn than thở khóc lóc, mắng to trời cao đố kỵ anh tài, hồn huynh đài ơi ở đâu về đây với ta....

Chính là một kẻ bại hoại như vậy nhưng lại được Chu Hậu Chiếu vừa công nhân vừa kết làm tri giao. So với thân huynh đệ còn thân hơn, nếu đem so sánh, Lưu Cẩn bỏ ra mười năm tâm huyết nịnh bợ và lấy lòng là sự nực cười và đáng thương cỡ nào.

Sự ghen tị bắt đầu có khi đó, loại ghen tị này dần dần diễn biến thành hận ý và sát ý, Tần Kham càng lúc càng được sủng ái, Lưu Cẩn càng lúc càng sợ hãi.

Tần Kham không phải thái giám, không cướp được quyền lực ti lễ giám của hắn, nhưng cho dù không có xung đột lợi ích, nhưng bằng vào sự sủng ái của hắn ở trước mặt Chu Hậu Chiếu càng lúc càng hơn Lưu Cẩn. Chỉ điều này thôi hắn đã có đủ lý do để giết Tần Kham rồi.

Lời nói của Tiêu Phương làm hô hấp của Lưu Cẩn bất giác trở nên ồ ồ.

Hắn vẫn đang tìm cơ hội cho Tần Kham một kích thật mạnh, hôm nay nghe khẩu khí của Tiêu Phương, chẳng lẽ cơ hội tới rồi?

Lần đầu tiên, Lưu Cẩn chủ động rót trà cho Tiêu Phương, Thái độ khách khí khiến Tiêu Phương cảm giác như đang ở nhà.

"Tiêu tướng vừa rồi nói chuyện sứ tiết Đóa Nhan đả thương quan viên Lễ bộ không đơn giản như vậy, không biết trong đây có nguyên nhân bên trong gì? Mong Tiêu tướng dạy Tạp gia."

Tiêu Phương vuốt râu, cười nói: "Lưu công khách khí rồi, chỉ vì Lưu công thường ở trong thâm cung. Rất ít ra khỏi cung đi lại, Ba Đặc Nhĩ kia từ lúc trước đại hôn của bệ hạ đã lợi dụng danh triều hạ tới kinh sư. Mỗi ngày tới nha môn Lễ bộ thỉnh cầu gặp mặt bệ hạ, nói Đóa Nhan tam vệ có oan tình trọng đại, hắn muốn cáo trạng, lúc ấy Lễ bộ trên dưới đều bận chuẩn bị cho đại hôn của Bệ hạ, nào có thời gian mà quan tâm tới đám man di thay đổi thất thường này? Chuyện thế là cứ vậy kéo dà, cho tới sau đại hôn của bệ hạ, Lễ bộ Trương thượng thư phiền quá, đành triệu Ba Đặc Nhĩ kia tới hỏi hắn có oan tình gì..."

Lưu Cẩn cười lạnh nói: "Đóa Nhan tam vệ từ thời Thanh Tổ tới nay vẫn lúc thuận lúc phản, lúc Thổ Mộc bảo chi biến Đóa Nhan tam vệ theo bọn phản nghịch Ngoã Lạt trước tiên, đao thương tương hướng với Đại Minh ta, chỉ là Cảnh Tông hoàng đế nhân từ, đại nghịch như vậy cũng chỉ phạt nhẹ Đóa Nhan tam vệ, hôm nay Đóa Nhan hắn cũng có oan tình, Tạp gia nghe vào tai sao mà cảm thấy buồn cười thế?"

Tiêu Phương cười nói: "Lưu công công nói đngs, theo lý thuyết thì mấy năm nay Đại Minh chúng ta và Đóa Nhan không phải địch cũng chẳng phải bạn, ai làm việc người nấy, Đóa Nhan hắn có oan thì cũng không tới phiên Đại Minh ta bình phán, nhưng sứ tiết Đóa Nhan nói với Trương thượng thư, cái gọi là oan tình này có liên quan tới Đại Minh..."

"Liên quan gì tới Đại Minh?"

Tiêu Phương nói tới khô miệng, cầm trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói: "Từ Năm ngoái, tiểu vương tử Thát Đát Bá Nhan Mãnh Khả Bộ và Hỏa Si Bộ liên thủ liên tiếp xâm lược Đại Minh, sau hai tháng Hiếu Tông hoàng đế băng hà thì càng trầm trọng thêm, biên quan Liêu Đông nhiều lần thất thủ, Tổng binh quan Liêu Đông Lý Cảo Thâm sợ triều đình trách phạt, thế là phái người dụ mời một Thiên hộ Mông Cổ dưới cờ của Đóa Nhan tam vệ tên là Đại Khâm dự tiệc, cùng đi còn có hơn ba trăm dũng sĩ của Đóa Nhan Vệ..."

Lưu Cẩn khó hiểu nói: "Thát Đát và HỎa Si xâm lược biê giới, Lý Cảo mời người của Đóa Nhan Vệ dự tiệc là có dụng ý gì? Chẳng lẽ muốn mượn binh chống lại Thát Đát?"

Tiêu Phương chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm Lưu Cẩn rồi gằn từng chữ: "Mời Đóa Nhan dự tiệc, là vì Lý Cảo muốn giết người để mạo hiểm lấy công dấu tội !"

Lưu Cẩn sợ tới mức hít một hơi lạnh, kinh ngạc tới một lúc lâu vẫn không nói được gì.

Tiêu Phương thở dài: "Tối hôm đó Lý Cảo ra lệnh một tiếng, Thiên hộ tên là Đại Khâm kia và các ba trăm dũng sĩ Đóa Nhan Vệ không phòng bị, bị giết không sót một người, đầu bị chặt rồi đưa tới kinh sư, nói là Tam Vệ xâm nhập, tướng sĩ Liêu Đông anh dũng chống lại, biên quan đại thắng, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ thì không biết nội tình, còn muốn báo công cho Lý Cảo viết tấu chương đưa vào nội các."

Sắc mặt Lưu Cẩn có chút tái nhợt, không biết nghĩ ra chuyện kinh khủng gì, thì thào thở dài: "Vì sao luôn là chuyện liên quan tới đầu người vậy?"

Tiêu Phương cười nói: "Đương nhiên, những cái đó chỉ là lời một phía của Ba Đặc Nhĩ, là thật hay giả thì không thể biết được, chỉ có điều. . . Việc này Lưu công nếu lợi dụng tốt, vẫn có thể xem là một kế họa thủy đông dẫn, mượn đao giết người."

"Giết. . . Giết ai?"

Tiêu Phương không nói thẳng, chỉ cười nói: "Lưu công muốn giết ai thì giết người đó."

Lưu Cẩn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Giết Như thế nào?"

"Việc này nếu là thật, Đô Đốc đồng tri Hoa Đương của Đóa Nhan tam vệ hiện giờ nhất định hận thấu xương Đại Minh ta, mà Tổng binh quan Liêu Đông Lý Cảo đối với triều đình thì càng e ngại tới tận xương, bất luận là hận hay là e ngại, bọn họ chắc đều không muốn để khâm sai đại thần triều đình phái tới sống sót." Lưu Cẩn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Hoa Đương phái sứ tiết vào kinh cáo trạng, chứng tỏ hắn không định triệt để xé rách da mặt với triều đình Đại Minh , Tiêu tướng nói 'Hận thấu xương' thì có chút nói quá rồi."

Tiêu Phương cười âm hiểm: " Nếu sứ tiết Đóa Nhan tới cáo trạng mạc danh kỳ diệu chết ở kinh sư , tin tức truyền về Đóa Nhan tam vệ , Lưu công có cảm thấy lời nói của Tiêu mỗ là nói quá hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play