Nhìn Vương Thủ Nhân đi xa, Tần Kham đứng lặng ở ven quan đạo một lúc lâu.
Lý Nhị đứng sau lưng hắn, nhìn vị lão thủ trưởng bắt đầu từ Nam Kinh đã luôn đi theo này, bộ dạng suy nghĩ sâu xa của hắn làm người ta từ tận đáy lòng sinh ra một loại kính sợ, bất kỳ nguy cơ nào ở trước mặt hắn tựa hồ luôn có thể nghĩ ra biện pháp hóa hiểm thành may, đối với Lý Nhị mà nói, Tần Kham là đại nhân vật thực sự, bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng mà trên triều đình từ hoàng đế xuống tới văn võ bá quan, lại chẳng có ai dám không coi trọng hắn, thanh âm hắn phát ra, luôn được người trong thiên hạ dừng chân lắng nghe.
Tần Kham trong mắt Lý Nhị là sâu không thể lường, cũng như xử lý chuyện của Vương Thủ Nhân lần này,, quyết định của Tần Kham tựa hồ cũng không dễ lý giải.
Xa xa, xe ngựa của Vương Thủ Nhân đã biến mất, Tần Kham mỉm cười quay đầu lại, nhìn thấy Lý Nhị mắt lộ vẻ mê hoặc phía sau, Tần Kham không khỏi khẽ cười nói: "Có vấn đề gì ư?"
Lý Nhị do dự một chút, nói: "Có."
"Nói nghe thử đi."
"Tần soái... Có cứu Vương Thủ Nhân hay không là lo lắng của đại nhân vật như Tần soái, chỉ là thuộc hạ không hiểu, điều thuộc hạ không thể lý giải nhất là ở ngọ môn hôm qua rõ ràng có thể trực tiếp cứu Vương Thủ Nhân ra, vì sao Tần soái cứ phải chờ hắn ăn đủ mười đình trượng rồi mới ra tay cứu người?"
Tần Kham cười nói: "Có câu mà trẻ con cũng có thể ngâm "trời giao nhiệm vụ lớn cho người, tất phải thử tâm trí của hắn, bắt hắn phải chịu khổ da thịt, gân cốt', ta muốn để Vương Thủ Nhân chịu mười đình trượng này cũng là vì lẽ đó."
Lý Nhị càng hoang mang hơn, hắn không đọc sách, là vũ phu thô bỉ điển hình, những lời này với hắn mà nói thì quá thâm ảo, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thuộc hạ minh bạch rồi, là không bị đánh thì không nhớ lâu, đúng không, Tần Kham ngây ra, tiếp theo cười khổ nói: "Nếu ngươi cứ muốn như vậy như vậy thì cũng được."
Lý Nhị không khỏi có chút đắc ý, hắn cảm thấy mình là người rất thông minh, hơn nữa có đại trí tuệ.."
"Tần soái đã giữ được tính mệnh của Vương Thủ Nhân, vậy muốn giữ quan chức của hắn cũng không khó, vì sao Tần soái lại cứ lấy cớ chơi gái không trả tiền, đầy hắn tới Quý Châu long tràng làm dịch thừa?"
Tần Kham mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy không thể hiểu nổi?"
Lý Nhị vò đầu cười nói: "Thuộc hạ chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, rõ ràng là làm một việc thiện, nhưng lại không để người ta ghi nhớ...."
Tần soái thở dài nói: "Ta làm chuyện này, không phải để hắn nhớ ơn ta, Vương Thủ Nhân đắc tội với Lưu Cẩn, nếu còn ở lại kinh sư làm quan, hắn khẳng định sống không quá được mùa đông năm nay, bất luận là để trừ bỏ dị kỷ cũng được, hay để trút giận cũng được, Lưu Cẩn sẽ không để Vương Thủ Nhân sống sót."
Lý Nhị giật mình nói: "Thì ra đây chính là nguyên nhân ngài đưa Vương Thủ Nhân tới Quý Châu long tràng."
Tần Kham cười cười, đây kỳ thật chỉ là một trong các nguyên nhân, còn có một nguyên nhân hắn không nói ra.
Trong lịch sử Vương Dương Minh chân chính ngộ đạo, bước vào cửa thánh hiền, chính là ở Quý Châu long tràng dịch, Tần Kham đi tới thế giới này có lẽ đã thay đổi không ít việc, nhưng mà việc này, Tần Kham lại không muốn thay đổi nó, thậm chí dùng phương thức của phương thức để nó tái hiện ở lịch sử một cách nguyên dạng, không có Quý Châu long tràng thì không có thánh hiền Vương Dương Minh, không chịu đình trượng, bị đày ải, khiến nhân sinh của hắn gặp phải thống khổ và đả kích thì cũng không có thánh hiền Vương Dương Minh ngày sau.
Trong kiếp này, Tần Kham chỉ hy vọng in lên quỹ tích của kiếp trước, tự tay tạo ra ra một thiên cổ thánh hiền.
Xe ngựa đã đi xa, những gì Tần Kham có thể làm đều đã làm rồi.
Có lẽ còn thiếu một chuyện.
"Lý Nhị."
"Có thuộc hạ."
"Lát về ta bảo Bắc trấn phủ ti cho ngươi một điều lệnh, triệu tập hơn trăm cao thủ quyền thuật của Cẩm Y vệ, bảo họ lập tức theo Vương Thủ Nhân nam hạ Quý Châu, Lưu Cẩn ăn vố này tất nhiên không chịu bỏ qua, Vương Thủ Nhân trên đường đi khẳng định có người muốn ám sát hắn, ngươi phái người trừ bỏ chướng ngại trên đường cho hắn, ta muốn để Vương Thủ Nhân còn sống tới Quý Châu long tràng, một sợi tóc cũng không được thiếu."
"Vâng."
Lý Nhị vội vàng lĩnh mệnh mà đi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đã có vô số người bắt đầu phục tùng và chạy theo ý chí của Tần Kham, cam tâm để hắn sử dụng, vì một mệnh lệnh của hắn mà vượt lửa qua sông.
Phiền toái của Vương Thủ Nhân được Tần Kham tiếp nhận, hắn ngồi xe ngựa nam hạ, dọc theo đường đi còn có hơn trăm cao thủ hộ vệ hắn, còn đại BOSS Lưu Cẩn thì để Tần Kham xử lý.
Vừa nghĩ tới đãi ngộ chênh lệch cực lớn giữa mình và Vương Thủ Nhân, Tần Kham luôn cảm thấy cái cớ chơi gái không trả tiền này vẫn rất yếu ớt vô lực, không nên để hắn tiện nghi như vậy, nên gán cho hắn tội danh dâm ô lão thái thái tám mươi tuổi mới có thể khiến người ta cân bằng tâm lý.
Trở lại trong thành, Tần Kham đi thẳng vào hoàng cung.
Ven lan can bạch ngọc ngoài Cung Càn Thanh, Tần Kham gặp một người mà hắn không muốn gặp nhất.
Lưu Cẩn tựa hồ tính được Tần Kham sẽ vào cung, tư thế chờ đã lâu, mặc áo mãng bào màu vàng, tay đút vào ống tay áo đứng ở ngoài điện, ánh mắt như mũi dao quét đi quét lại trên người Tần Kham, thỉnh thoảng lại cười lạnh.
Tần Kham cười khổ, chắp tay nói: "Lưu công công, lâu rồi không gặp."
Lưu Cẩn né người sang bên, tránh lễ của Tần Kham, lạnh lùng nói: "Tần soái khách khí quá, Tạp gia chỉ là một hoạn nhân, sao dám nhận lễ của Tần soái?"
"Lưu công công khiêm tốn quá, hiện giờ Lưu công công trong cung vinh quang tột đỉnh, chẳng những chấp chưởng nội đình, hơn nữa còn nắm Tây Hán tiết chế Đông Hán và Cẩm Y vệ, hạ quan sao dám không dùng lễ gặp mặt?"
Những lời ôn hòa này của Tần Kham làm sắc Lưu Cẩn hơi hòa hoãn lại, Lưu Cẩn hiện giờ đắc tội với không ít quan văn ngoại đình, từ lúc nắm ti lễ giám tới nay dẫn tới trời giận người oán, người duy nhất dựa vào, chỉ là sự sủng tín của Chu Hậu Chiếu mà thôi, nhưng mà Lưu Cẩn cũng minh bạch, sự sủng tín của Tần Kham trước mặt bệ hạ chẳng thấp hơn hắn, trong văn võ huân quý cả triều, Lưu Cẩn chỉ độc cảm thấy ở trước mặt Tần Kham là tựa hồ không hề có ưu thế để nói.
Đây chính là chỗ mà Lưu Cẩn vừa ghi hận Tần Kham lại vừa không thể không kiêng kị hắn.
Thở dài, Lưu Cẩn cuối cùng cũng quyết định nuốt cục tức này, thân phận của mọi người đã cao tới mức này, vì một chuyện nào đó mà cãi hoặc là đánh nhau thì không khỏi mất mặt. Lưu Cẩn vất vả lắm mới ngồi vào được địa vị như hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm ra bất kỳ chuyện gì không xứng với thân phận của nội tướng Đại Minh.
"Tần soái à, Tạp gia vẫn thật lòng coi ngài là bằng hữu, chúng ta đều là lão nhân từ trong đông cung đi ra, chúng ta đều có công tòng long, lúc trước lão tạp toái Vương Nhạc liên thủ nội ngoại đình đe dọa bệ hạ, thậm chí triệu tập dũng sĩ doanh vào cung muốn trừ bỏ chúng ta, may mà đêm đó có Tần soái quyết định thật nhanh, lập trảm ngự mã giám chưởng ấn Ninh Cẩn, đoạt được binh quyền của dũng sĩ doanh, hơn nữa chuyển thủ thành công, đám người chúng ta mới có thể đào thoát sinh thiên, Tần soái, nói thật, Tạp gia trong lòng vẫn nhớ kỹ phần ân tình này."
Tần Kham cười nhạt nói: "Một chút việc nhỏ, không cần nhắc lại làm gì, ta khi đó cũng chỉ là vì giữ mạng mà thôi."
Lưu Cẩn thở dài nói: "Sau khi trải qua chuyện này, Tạp gia trong lòng luôn cảm thấy chúng ta là bằng hữu chung hoạn nạn, ở trong triều bền chắc như một khối thiết bản, nhưng kết quả là, Tần soái ngươi chẳng những không cùng nhau trông coi, hô ứng lẫn nhau với Tạp gia, ngược lại ngầm ngáng chân Tạp gia, giở âm chiêu, Tần soái à, sau khi Tạp gia nắm ti lễ giám để đứng vững chân, quả thật đối với ngoại đình đã làm ra hai chuyện quá giới hạn, nhưng Tạp gia tự nhận thấy không hề đắc tội với ngươi, ngươi vì cớ gì mà lại cản trở Tạp gia?"
Tần Kham cũng thở dài: "Lưu công công, mời xin ngươi tin ta, việc của Vương Thủ Nhân ta không phải là cố ý nhằm vào ngươi, chỉ vì người này là tri kỷ của ta, không thể không không thể không bảo vệ hắn."
Lưu Cẩn ngây người một chút, ngữ khí bất giác có chút kịch liệt: "Để bảo vệ hắn, ngươi không tiếc biến thành kẻ địch với minh hữu cùng chung hoạn nạn ngày trước ư?"
Tần Kham thong dong điềm tĩnh mỉm cười hỏi ngược lại: "Vì một Binh bộ chủ sự, Lưu công công đành lòng phản bội minh hữu ngày xưa ư?"
Lưu Cẩn trợn tròn mắt, tức giận đến cả người run rẩy, thật lâu sau, Lưu Cẩn không biết vì sao lại mỉm cười, nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh lùng.
"Thôi, cãi nhiều cũng vô ích, Tần soái, Tạp gia không ngại nói thẳng, chuyện này vẫn chưa xong đâu."
Tần Kham mỉm cười nhìn bóng dáng của hắn, ánh mắt có chút thương hại.
Hắn biết ý tứ trong lời nói của Lưu Cẩn, trong những lời này dấu diếm sát khí, lúc này thích khách ám sát Vương Thủ Nhân chắc đã lên đường rồi, Lưu Cẩn định dùng thi thể của Vương Thủ Nhân để cảnh cáo Tần Kham, nói cho hắn hay ý chí của ti lễ giám chưởng ấn là không thể dao động, người hắn muốn xử tử vô luận chạy đến chân trời góc biển thì cũng phải chết.
thực sự không đành lòng nói cho hắn hay chân tướng. Hơn trăm cao thủ của Cẩm Y vệ đã ở trên đường chờ những thích khách này, Lưu công công thuần khiết hồn nhiên rất nhanh sẽ phát hiện, thế giới này so với tưởng tượng của hắn thì tàn khốc hơn rất nhiều, quyền lực nở hoa thì đồng thời đầu óc cũng nên phát triển theo, cái này gọi là biết thẹn rồi mới dũng cảm, vốn đã thiếu một linh kiện so với nam nhân bình thường rồi, không thể thiếu tâm nhãn hơn nữa.
Vừa định chuẩn bị vào cung Càn Thanh bẩm báo với Chu Hậu Chiếu kết quả xử trí Vương Thủ Nhân, đi được hai bước thì tiểu hoạn quan ở trước mặt đi tới, ngữ khí kính cẩn nói với Tần Kham, Vương Thái hoàng Thái Hậu và Trương Thái Hậu triệu kiến.
Tần Kham ngây ra.
Hắn và Trương Thái Hậu, Vương Thái hoàng Thái Hậu không có giao tiếp, vô duyên vô cớ vì sao lại đòi gặp hắn?
Đầu đầy sương mù đi theo tiểu hoạn quan tới cung Từ Ninh, Vương Thái hoàng Thái hậu và Trương Thái hậu buông rèm triệu kiến, phía sau bức rèm che, hai vị Thái Hậu đầu đội mũ phượng, đoan trang ngồi bê trên.
Sau khi Hoằng Trì đế qua đời, Trương Thái hậu gầy đi nhiều, cùng Vương Thái hoàng Thái hậu cả ngay chuyên tâm tu đạo, đối với chính sự triều đình cũng không hỏi đến, Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn biến triều đình thành chướng khí mù mịt cũng chẳng thấy bà ta lên tiếng, hôm nay phá lệ triệu kiến hắn, lại không biết là vì cớ gì.
Vào cung Từ Ninh, Tần Kham sửa sang lại y quan, quỳ gối cúi đầu.
"Thần, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham, phụng ý chỉ bái kiến Thái hậu nương nương, bái kiến Thái Hậu nương nương."
Phía sau bức rèm truyền đến thanh âm của Trương Thái hậu: "Đứng lên đi."
"Tạ Thái Hậu nương nương."
Sau khi Tần Kham đứng dậy, trong lòng không khỏi thầm than.
Không cho người ban ngồi, không cho người dâng trà, hai vị Thái Hậu xem ra không có cảm nhận tốt về hắn.
Quả nhiên, Trương Thái hậu ngay cả trình tự nói chuyện cơ bản cũng miễn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tần Kham, ngươi là người xấu, ngươi xấu tới mức không phải là người."
"Hả?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT