Một huyệ nếu không làm, tất nhiên sẽ không khoái nhạc, sẽ lưu lại tiếc nuối suốt đời.
Tần Kham chỉ hy vọng mình có thể không sống uổng cuộc đời này, tới tuổi cháu chắt đầy nhà, hắn có thể vuốt chòm râu bạc, cười tủm tỉm kể lại mỗi một kinh lịch trong cuộc đời hắn, có mấy phần đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc hoặc là sùng kính của đám con cháu, nếu tình trạng sức khỏe cho phép, hắn còn có thể nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, dùng ngữ khí đắc ý hơn nói với chúng, cuộc đời mình mỗi một chuyện mình đã muốn làm thì phải làm, hơn nữa làm thật hoàn mỹ.
Cuộc đời này, Tần Kham bất tri bất giác biến thành một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chỉ vì ở tiền thế hắn đã biết rõ tư vị của tiếc nuối.
Đỗ Yên đứng sau nhẹ nhàng xoa vai cho Tần Kham, người luyện võ khống chế thủ kình phi thường tốt, không nhẹ không nặng xoa bóp huyệt đạo trên vai Tần Kham, khiến hắn dần dần thả lỏng.
"Tướng công, ngươi lần này cần đối phó ai?" Đỗ Yên cắn môi dưới nhẹ giọng hỏi.
Tần Kham thở dài: "Lưu Cẩn, ti lễ giám chưởng ấn, nội tướng Đại Minh."
Động tác xoa vai của Đỗ Yên hơi khựng lại, tiếp theo thở dài: "Nhân duyên của Tướng công càng ngày càng kém, quan đắc tội cũng càng lúc càng lớn."
Tần Kham lật tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Đỗ Yên, ôn nhu nói: "Yên nhi, nếu nàng không muốn ta mạo hiểm, như vậy chuyện này ta sẽ không làm nữa."
Đỗ Yên lắc đầu: "Ta nếu không để ngươi phạm hiểm, ngươi chẳng lẽ thật sự sẽ khoanh tay đứng nhìn? Tướng công, nhớ rõ lúc trước trước khi cướp cô dâu ở Thiệu Hưng đã nói gì với ta không?"
Mặt Đỗ Yên nổi lên tư vị ngọt ngào: "Sinh thời, nàng có từng làm ra một chuyện điên cuồng nhưng không khiến bản thân tiếc nuối chưa? Về sau ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, sinh thời, chỉ một việc này thôi cũng khiến ta cảm thấy ngọt ngào cả đời rồi. Tướng công, nếu một chuyện không thể không làm, vậy ngươi cứ phóng tay mà làm đi, lúc còn sống chuyện điên cuồng kỳ thật có thể làm thêm vào chuyện."
Tần Kham thở dài, vẻ mặt dần dần thả lỏng.
Đỗ Yên nhìn Tần Kham bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt thả lỏng thì cười nói: "Kỳ thật.... Ngươi ngay từ đầu đã quyết định đụng vào chuyện phiền toái này rồi đúng không? Nói với ta chỉ là để cầu tâm an mà thôi, ngươi đó, ở trước mặt thê tử của ngươi vẫn không quên tính toán thiệt hơn."
Tần Kham bật cười nói: "Yên nhi càng lúc càng giống người thông minh, sau này tướng công cho dù muốn lừa nàng thì chỉ sợ cũng không dễ dàng nữa."
Đỗ Yên chun mũi, đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, ta luôn rất thông minh mà, giống như là Tôn Hầu Tử trong thoại bản mà ngươi trước kia viết đó, được Thái Thượng Lão Quân ở trong lò đan luyện ra một đôi hoả nhãn kim tinh, bất kể là yêu ma quỷ quái gì lọt vào mắt ta là nhìn ca rõ ngay."
Tần Kham cười không nói gì, để mặc Đỗ Yên tự biên tự diễn.
thực sự không đành lòng nói với bà nương mù tự xưng là có hoả nhãn kim tinh này, tướng công của nàng ta ở ngay dưới mí mắt nàng ta đầu mày cuối mắt với muội muội mới nhận của nàng ta, rất rõ ràng.
Hành động kêu gọi ngoại đình tru trừ cửu hổ của Lưu Kiện Tạ Thiên bị Tần Kham dùng phương thức huyết tẩy Đông Hán để tuyên cáo thất bại, Lưu Kiện Tạ Thiên cáo lão, Lý Đông Dương ở lại thì cố ý mà như vô tình giả câm vờ điếc, Tiêu Phương mới nhập các bám vào Lưu Cẩn, Dương Đình Hòa trầm mặc nhún mình, thế lực ngoại đình trải qua đả kích lần này đã mất hết tinh thần, chuyện nghiêm trọng như Lưu Cẩn trượng tễ Đới Tiển, nếu đổi lại là Hoằng Trì đế còn sống, sớm có vô số đại thần lòng đầy căm phẫn liều mạng với Lưu Cẩn, nhưng trong triều Chính Đức hiện giờ, các đại thần ngay cả kêu oan cho Đới Tiển tựa hồ cũng mang theo mấy phần hương vị hữu khí vô lực.
Thời thế thế thời phải thế, trước khác nay khác.
Câu đầu tiên trong tấu chương của rất Vương Thủ Nhân rất có đạo lý, "vua nhân từ thì tất thần ngay thẳng", rất rõ ràng, giang sơn đổi thành hôn quân như Chu Hậu Chiếu làm hoàng đế, các thần tử muốn thẳng cũng thẳng không nổi, huống chi giữa Chu Hậu Chiếu và các đại thần lại xen vào một Lưu Cẩn vì được ân sủng mà khí diễm càn rỡ.
Đới Tiển đã chết, mắt thấy kế tiếp yếu đến phiên Vương Thủ Nhân, nội đình Lưu Cẩn đã bắn tiếng nói, ngọ môn ngày mai đánh Vương Thủ Nhân bốn mươi đình trượng, thế này chẳng khác nào là ngang nhiên lấy mạng Vương Thủ Nhân.
Đối với tin tức này, các đại thần phẫn nộ vạn phần n lại đành bất lực, Lưu Kiện, Tạ Thiên, Mã Văn Thăng, Đái San. . . nn hiền thần nổi danh triều Hoằng Trị lần lượt trí sĩ cáo lão, nội các hiện giờ ba người tâm tư không đồng nhất, Tiêu Phương thì lại gắn lên mình cái mác "Hoạn đảng", trong mấy tháng, các đại thần bỗng nhiên cảm thấy trong triều không có ai, hơn nữa hỗn loạn không chịu nổi.
Cục diện phục hưng thời Hoằng Trị bị Chu Hậu Chiếu vừa lên làm Thượng Hoàng như mèo nhỏ chơi quận len, dưới mấy lần quần thảo, trong giây lát đã có hiện tượng suy yếu.
Mỗi người đều có thiên phú riêng của mình, hiển nhiên thiên phú của Chu Hậu Chiếu không phải là làm hoàng đế, hơn nữa hắn cũng không thích làm hoàng đế, nếu cái bụng của Trương Thái Hậu nương nương hăng hái một chút, sinh thêm mấy hoàng tử, Chu Hậu Chiếu nhất định sẽ chơi trò "Nhường đế vị", để người trong thiên hạ nghẹn họng nhìn trân trối.
Đáng tiếc Hoằng Trì đế chỉ có một đứa con này, ngay cả hoàng tử thứ xuất cũng chẳng có, điều này khiến vạn thừa chi tôn được người trong thiên hạ ca tụng, Chu Hậu Chiếu chỉ có thể không cam lòng tình nguyện mà làm tiếp.
Ngày hôm sau, Chu Hậu Chiếu vẫn bãi triều, lý do là "long thể bất an", lý do củ chuối này Chu Hậu Chiếu từ sau khi làm hoàng đế đã dùng vô số lần, kỳ thật ai cũng minh bạch, hoàng đế bệ hạ luôn luôn khỏe mạnh hoạt bát tuyệt đối không người yếu nhiều bệnh như vậy được, hắn nhiều nhất chỉ là giở chứng làm biếng mà thôi, sách sử đối với Chu Hậu Chiếu thời kỳ này sớm đã có định luận, xưng là "Võ tông đãi chính"
Các đại thần khuyên can vô số lần phải cần cù chăm chỉ, nhưng Chu Hậu Chiếu đây mắt điếc tai ngơ, các đại thần bất lực, đành phải quay lại mắng Thái y, hoàng đế bệ hạ chính là thân thể kim, lại liên tiếp Long thể bất an, triều đình nuôi đám Thái y các ngươi để ăn cơm thôi à? Trong lời nói là quở trách Thái y, nhưng lại có cá hiềm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, người mù cũng có thể nhìn ra được, ngôn quan mắng Thái y nhưng ý chỉ hoàng đế.
Các ngôn quan bản sự khác thì không có, nhưng luận về mắng chửi người thì lại rất chuyên nghiệp, mắng người mà không dùng một chữ thô tục, lại có thể khiến người ta tức giận đến nhảy sông thắt cổ.
Đáng thương cho Thái y viện từ nay về sau lâm vào một mảng gió thảm mưa sầu, Thái y bị các ngôn quan chửi cho không ngẩng đầu lên nổi, muốn cãi mà không dám cãi, nói như thế nào bây giờ? Nói không liên quan tới Thái y chúng ta, kỳ thật hoàng đế là giả vờ bệnh, hiện giờ long thể của hoàng thượng mặc dù không đến mức không thể giế hổ, nhưng ít nhất thì cũng có thể ăn nửa đấu cơm, vô luận do người nào xem mạch tượng thì đều không hề có bộ dạng "bất an".
Nhưng nếu thực sự nói như vậy, Lưu Cẩn nhất định không ngại trượng tễ thêm mấy Thái y.
Khi cách ngày đình trượng Vương Thủ Nhân còn ba ngày, Tần Kham giẫm ánh nắng sớm một mình vào cung.
Mục đích Lần này vào cung rất đơn giản, để cứu một người, tên của hành động là "Cứu vớt thánh nhân nhân nhân."
Tần Kham không muốn cứng đối cứng với Lưu Cẩn, vừa muốn đạt được mục đích cứu Vương Thủ Nhân, vậy cũng chỉ có thể dựa vào Chu Hậu Chiếu lên tiếng.
Trong Cung Càn Thanh là một mảng ầm ĩ, tẩm cung của đế vương từ sau khi đổi chủ nhân, liền hoàn toàn thay đổi hương vị,
Ngày đêm hò hét ầm ĩ không ngớt, tiếng người ồn ào và chướng khí mù mịt, chẳng khác nào xã hội đen đưa sòng bạc vào mở ở hoàng cung.
Trong điện vẫn tiến hành hoạt động giải trí Chu Hậu Chiếu thích nhất, chọi gà.
Đám người Trương Vĩnh, Mã Vĩnh Thành vẫn như thường ngày vây quanh Chu Hậu Chiếu, gân cổ hò hét cổ vũ, một người nắm ngự mã giám, một người nắm tài chính khố, hai người lại không thay đổi bao nhiêu, thường xuyên bỏ mặc chính sự không làm, chạy đến trước mặt Chu Hậu Chiếu hiến ân cần.
Bãi triều, chọi gà, được một đám nhìn như gian nịnh nhưng kì thực quả thật là gian nịnh vây quanh, cảnh này bấy kể ai thấy cũng đều nhận định là hôn quân hỉ nhạc đồ.