Một hồi phân phối quyền lực xảy ra, trong mấy câu nói mà kết thúc, không thấy đao quang kiếm ảnh, chuyện lại giống như đã trải qua một hồi quyết đấu.

Lưu Cẩn thua.

Một vị trí bỉnh bút của Ti lễ giám trơ mắt nhìn Tần Kham cầm đi.

Nhìn bóng dáng thân mật của Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đi ra ngoài điện, ánh mắt của Lưu Cẩn càng lúc càng âm trầm.

Cho tới khi thân ảnh của hai người biến mất, Lưu Cẩn bỗng nhiên xoay người lại căm tức quát Trương Vĩnh: "Trương Vĩnh! Ngươi là đồ ăn cây táo, rào cây sung, Tần Kham cho ngươi lợi ích gì, mà khiến khửu tay ngươi cứ thò ra ngoài, không giúp đỡ Tạp gia chưởng quản nội cung, ngược lại giúp đỡ ngoại nhân khi dễ Tạp gia, ngươi uống nhầm thuốc à?"

Trương Vĩnh cười lạnh: "Lưu công công nắm ti lễ giám, lỗ mũi hướng lên trời, nào có nhớ tới những lão đệ huynh lúc trước từ đông cung đi ra như chúng ta, thịt bị ngươi ăn sạch rồi, cũng chẳng thấy để lại mấy miếng canh cho các huynh đệ, nhìn Cốc Đại Dụng, La Tường, Khưu Tụ đi, đến giờ vẫn chỉ là nội thị không quyền không thế bên cạnh bệ hạ, Mã Vĩnh Thành hiện giờ mặc dù nắm phủ nội vụ, nhưng cũng là hao hết tâm tư tự mình cầu từ chỗ bệ hạ, vị trí chưởng ấn ngự mã giám của Tạp gia nếu không phải được Tần Kham hỗ trợ xin cho, bao giờ mới tới lượt ta? Lưu Cẩn ngươi hiện giờ phát đạt, tiền đồ của lão đệ huynh chúng ta ngươi có lúc nào để ở trong lòng không? Hôm nay còn không biết xấu hổ nói ta ăn cây táo, rào cây sung, Lưu Cẩn, ngươi thật sự cho rằng làm ti lễ giám chưởng ấn, Tạp gia phải ngẩng lên nhìn ngươi à?"

Lưu Cẩn càng phẫn nộ, đang muốn cao giọng quát mắng thì thấy thất hổ còn lại mặt lộ vẻ không tự nhiên, mặc dù vẫn cười, nhưng nụ cười lại có vài phần lạnh lẽo, xem ra những lời này của Trương Vĩnh đã nói trúng tâm khảm của bọn họ, chỉ ngại quyền thế hiện giờ của Lưu Cẩn, không tiện công nhiên trở mặt với hắn mà thôi.

Lưu Cẩn ngây người một lát, sắc mặt hết xanh lại tím, chỉ vào thất hổ cả giận nói: "Chưởng ấn ti lễ giám của Tạp gia mới làm được mấy ngày? Tạp gia hiện giờ ngay cả chỗ cũng chưa ngồi nóng, mỗi ngày bận rộn lo cả đống chuyện của ti lễ giám, chưa rảnh chiếu cố tới mấy lão đệ huynh? Mọi người ở đông cung hầu hạ bệ hạ mười năm rồi, mười năm còn đợi được, chờ thêm mấy ngày chẳng lẽ không thể? Đợi cho Tạp gia ngồi vững rồi, mấy lão đệ huynh còn sợ không có rộng thoáng rộng thoáng ư? Trương Vĩnh, ngươi rõ ràng đang ly gián tình cảm của Tạp gia và lão đệ huynh!"

Trương Vĩnh cười lạnh nói: "Chờ mông ngươi ngồi ấm rồi, mấy lão đệ huynh chúng ta lại húp cháp thôi, ti lễ giám bỉnh bút, ngự mã giám, phủ nội vụ, nội quan giám, Đông Hán, những vị trí này chờ ngươi an bài cho chúng ta, còn lại mấy chỗ? Chờ ngươi nhớ tới chúng ta thì mười phần có chín là đem chúng ta sung quân đến hoán y cục."

Lưu Cẩn ngớ ra, lập tức thẹn quá hóa giận.

Bởi vì Trương Vĩnh nói không sai, Lưu Cẩn thực sự đúng là có nghĩ như vậy, bát hổ cùng hầu hạ Chu Hậu Chiếu gần mười năm, Lưu Cẩn lại là nhân vật thế lợi nịnh nọt tốt nhất, cho nên trong mười năm bát hổ mâu thuẫn tích lũy dĩ nhiên rất sâu, chỉ thiếu mỗi nước trở mặt thôi, Lưu Cẩn chính là có chủ ý chờ ngồi vững rồi sẽ đá toàn bộ thất hổ còn lại vào hoán y cục giặt quần áo cho trong cung trong cung.

Giậm chân, Lưu Cẩn bị Trương Vĩnh chọc thủng tâm tư, cuối cùng xé rách da mặt, rít lên: "Tên hỗn trướng vương bát Trương Vĩnh! Tạp gia đào mổ tổ nhà ngươi lên à? Sao cứ thích chơi ta."

Nói xong Lưu Cẩn vung quyền đánh tới Trương Vĩnh.

Trương Vĩnh cười ha ha, nhẹ nhàng bâng quơ gạt quyền đầu của Lưu Cẩn, sau đó nâng quyền hung hăng đấm vào hốc mắt Lưu Cẩn, Lưu Cẩn kêu thảm một tiếng, lảo đảo thối lui, hốc mắt trái đã đen xì.

Đám người Cốc Đại Dụng thấy tình thế không ổn, đều ùa lên, tách hai người ra.

Lưu Cẩn ôm hốc mắt, vẻ mặt âm độc lườm Trương Vĩnh, cả người run run chỉ vào hắn nói: "hay lắm! Trương Vĩnh, một quyền hôm nay Tạp gia nhớ kỹ, núi không chuyển nước chuyển, chúng ta chẳng ai ra được cửa cung đâu, sau này cứ chờ đó."

Oán hận vung tay áo, Lưu Cẩn nổi giận đùng đùng rời khỏi cung Càn Thanh.

Trương Vĩnh cười lạnh vung vung cổ tay, xì một tiếng khinh miệt: "Đồ bị thiến Đoạn tử tuyệt tôn, nói những lời hăm dọa tưởng Tạp gia sợ à? Lần tới rơi vào tay Tạp gia, sẽ hoạn ngươi thêm một lần."

Lục hổ ở bên cạnh vẻ mặt xấu hổ, trong đó La Tường, Mã Vĩnh Thành và Ngụy Bân tròng mắt đảo quanh, lén lút rời khỏi, nghiến răng đuổi theo Lưu Cẩn.

Quan đạo ngoài thành Kinh sư chim bay cỏ mượt, trong một khe cốc ven quan đạo thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chim hót như thiên âm.

Trong trường đình Mười dặm, một đám quan viên mặc thường phục vẻ mặt ảm đạm, vây Lưu Kiện, Tạ Thiên đã cáo lão trí sĩ, sắp rời khỏi kinh sư về quê ở giữa, trong đám người này, còn bao gồm cả bạn tốt và minh hữu Lý Đông Dương ngày xưa.

Rượu ngon trước lúc tiễn biệt một ly lại một ly, sắc mặt Lưu Kiện và Tạ Thiên đã có vài phần hồng nhuận, khi đi hơi lảo đảo.

"Đa tạ chư vị đồng nghiệp đã mở tiệc tiễn biệt cho lão phu, hiện giờ triều đình biến hoá kỳ lạ, gian thần đương quyền, tiệc tiễn biệt của các vị hôm nay, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với tiền đồ của bản thân, hai người lão phu vô cùng cảm kích, các ngươi giờ trở về đi, triều đình... Ài, mong bệ hạ tự giải quyết cho tốt, cũng mong chư vị đồng nghiệp tự giải quyết cho tốt." Lưu Kiện ngửa đầu uống cạn một chén rượu cuối cùng rồi vẻ mặt thê lương nói.

Hình bộ hữu Thị Lang Ngụy Thân là người của Sơn Đông, là loại nhanh mồm nhanh miệng điển hình, nghe vậy tiến lên một bước nức nở nói: "Đại Minh phục hưng không xa, thịnh thế ở phía trước, chỉ thiếu một bước mà thôi, đang đợi Lưu công và Tạ công dẫn chúng ta phấn đấu thêm mười năm vì xã tắc, tạo thêm nhiều phúc cho dân chúng, nào ngờ triều đình kịch biến, đại nghệp phục hưng mấy hơn chục năm gây dựng lại thất bại trong gang tấc, trong triều gian nịnh đương quyền, mắt thấy nước sắp không ra nước, Lưu công, Tạ công, nhị vị sao nỡ từ bỏ cơ nghiệp thịnh thế này, sao nỡ bỏ đám trung thần chúng ta mà đi?"

Lưu Kiện ngửa mặt lên trời thở dài: "Vua nào triều thần nấy, thời thế thế thời phải thế, không phải lão phu không muốn đền đáp quân thượng, mà là thiên tử đã chê chúng ta già nua không muốn dùng, không bằng về quê, cũng đỡ hơn bị gian nịnh hại cho chết không có chỗ chôn."

Tạ Thiên một mực im lặng không lên tiếng liếc Lý Đông Dương, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Hai người chúng ta mặc dù đã bị thiên tử đuổi ra khỏi triều đình, nhưng lại có một tên gia hỏa nào đó cả đời đọc sách thánh hiền lại không biết khí tiết là cái gì, biết rõ thiên tử đã không còn ưa chúng ta, lúc này không thức thời mà đi, ngược lại mặt dày tham quyền ngựa nhớ chuồng, sống chết không chịu lui xuống, vì chút quyền lực ấy mà ngay cả da mặt cũng vứt bỏ, chẳng lẽ hắn muốn noi theo Lưu Cát Lưu bông thời Hoằng Trị ư?"

Các quan viên đưa tiễn ngớ ra, nhưng không có một ai tiếp lời, mọi người đều nhìn về phía Lý Đông Dương vẻ mặt hờ hững.

Ý tứ trong lời nói của Tạ Thiên đã rất trắng trợn, lời này rõ ràng là nhắm về phía Văn Uyên các Đại học sĩ Lý Đông Dương, người duy nhất trong nội các không đệ đơn xin từ chức.

Tam lão nội các Đại Minh hơn mười năm bền chắc như thép, tiến thì cùng tiến, lui thì cùng lui, nhưng mà ở thời điểm cuối cùng, Lưu Kiện va Tạ Thiên bị bức lui rồi, Lý Đông Dương lại không tỏ vẻ gì, Lưu Kiện và Tạ Thiên cuối cùng cũng sinh ra một tia hận ý không nhỏ đối với Lý Đông Dương.

Nội các chống đỡ nhau cả đời, trong trận mưa gió này, giữa ba vị Đại học sĩ chung quy vẫn có một vết nứt không thể bù đắp được.

Lý Đông Dương thần sắc bình tĩnh, nghe thấy lời nói của Tạ Thiên thì cũng không tức giận, chỉ cười nhạt, vuốt râu cười nói: "Lạc dương thân hữu như tương vấn, nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ."

Một câu thơ của thi nhân Đường triều Vương Xương Linh, đã bao hàm hết tất cả những gì Lý Đông Dương muốn nói.

Lưu Kiện và Tạ Thiên nghe vậy ngẩn ra, thần sắc hai người dần dần trở nên phức tạp, không chỉ là trách móc phẫn hận, còn có thêm mấy phần thương cảm và hoài nghi.

Trầm mặc một lát, Tạ Thiên thở dài: "Tây Nhai chớ trách lão phu xuất khẩu đả thương người, thật sự là trong lòng có rất nhiều phẫn ý, chỉ mong ngươi là vì xã tắc Đại Minh mà ở lại triều đình chịu nhục, chứ không phải do ham quyền thế."

Lý Đông Dương thản nhiên cười nói: "Lão phu là trung hay gian, mấy năm sau sẽ thấy rõ thôi, các ngươi lão gia hỏa các ngươi sức khỏe cường tráng, trong mấy năm chắc không chết được, mấy năm sau khi lão phu cáo lão trí sĩ, sẽ tìm về quê các ngươi, uống say một trận."

Lưu Kiện và Tạ Thiên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, gật đầu thật mạnh: "Được, chúng ta chờ."

Tiễn tới đây, sắc trời đã không còn sớm, Lưu Kiện và Tạ Thiên chắp tay từ biệt các đồng nghiệp, sau đó quay đầu lại nhìn về phía kinh sư, trong mắt trong mắt rưng rưng, bỗng nhiên dắt tay cùng quỳ xuống.

Lưu Kiện nức nở nói: "Ba mươi năm công danh bụi và đất, tám nghìn dặm đường mây và trắng, bệ hạ... Bệ hạ! Thịnh thế Đại Minh huy hoàng này là tiên đế và đám người lão thần mất gần hai mươi năm tinh huyết gây dựng nên, bệ hạ, xin người hãy quý trọng."

Khi nói, nhị vị lão thần đã khóc không thành tiếng, các quan viên đưa tiễn bên cạnh đều buồn bã xót xa.

Dập đầu ba cái về hướng hoàng cung, Lưu Kiện và Tạ Thiên đỡ nhau dậy, vái các quan viên xung quanh rồi sau khi ném cái nhìn thật sâu về phía Lý Đông Dương, đều lên xe ngựa của mình mà đi.

Cho tới khi xe ngựa biến mất cuối quan đạo, các quan viên cẩn thận nhìn Lý Đông Dương một cái, sau khi chào thì đều tự tản đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play