Đi tới trước cửa xuống ngựa, đưa dây cương cho hạ nhân đang ra đón, Tần Kham cố ý nhìn lướt qua thần sắc của hạ nhân.

Ừ, rất bình tĩnh, xem ra Kim Liễu chắc vẫn còn sống, trong nhà chưa phát sinh thảm án.

Lão quản gia bước lên vẻ mặt tươi cười chúc mừng Tần Kham, Tần Kham thuận tay ném ra một cái ban chỉ bằng thúy, quản gia cao hứng cười híp cả mắt, liên tục lên tiếng cảm ơn.

Đi vào nội viện, trong viện là một mảng vắng lặng, không thấy bóng của Đỗ Yên và Kim Liễu, trong viện tử chỉ thấy đôi song bào thai la lị Liên Nguyệt Liên Tinh đang tay chống cằm sầu mi khổ kiểm thở dài, khuôn mặt non nớt mà lại giả vờ thành thục như người lớn, rất là đáng yêu.

"Liên Nguyệt Liên Tinh, các ngươi thở dài gì đó?" Tần Kham cúi người cười hỏi.

Liên Nguyệt Liên Tinh vội vàng đứng lên, vén áo thi lễ với Tần Kham, đồng thanh nói: "Lão gia đã về."

Tần Kham nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói: "Chủ mẫu không ở nhà à? Lại vào thành rồi?"

Liên Nguyệt Liên Tinh lắc đầu: "Chủ mẫu ở trong phòng."

"Vậy Kim cô nương trở về cùng chủ mẫu đâu?"

Nhị nữ khuôn mặt nhỏ nhắn xụp xuống, Liên Nguyệt ủy khuất chu miệng nói: "Kim cô nương được chủ mẫu mang về phủ, vừa về đã cướp hết việc, những việc như quét dọn viện tử, bưng trà cho chủ mẫu, tưới hoa cắt lá thường ngày đều do bọn nô tỳ làm, nhưng giờ thì nàng ta cướp hết rồi."

Liên Tinh liên tục gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy."

Liên Nguyệt nói xong hốc mắt đỏ lên: ". . Rất không giảng đạo lý, khách chính là khách, sao lại cướp hết việc của nô tỳ, việc để nàng ta làm hết rồi thì chúng ta làm gì? Tương lai các nô tỳ lại hết ăn lại nằm, chủ mẫu nếu ghét bỏ bán chúng ta đi, sau này chúng ta liệu có tốt số gặp được chủ tốt như lão gia."

Liên Nguyệt ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Tần Kham, nói: "Chủ mẫu từng nói, nếu có nữ nhân vào phủ, bảo các nô tỳ ném nàng ta xuống giếng, lão gia, vị Kim cô nương này có cần ném xuống giếng không?"

Nhìn ánh mắt vô cùng chờ mong được ném Kim Liễu xuống giếng của hai tiểu la lị, sau lưng Tần Kham túa mồ hôi lạnh.

Tiểu cô nương tốt biết bao, lại bị tiểu bà tám Đỗ Yên này dạy hư.

Ngồi xổm xuống, Tần Kham vô cùng nghiêm túc nói: "Các ngươi nghe đây, Kim cô nương là khách nhân, Tần gia chúng ta không có thói quen ném khách nhân xuống giếng, hơn nữa sau này cũng không được có thói quen này, như vậy là không lễ phép, biết không?"

Liên Nguyệt Liên Tinh gật gật đầu, lại cắn môi dưới ủy khuất nói: "Nhưng nàng ta đoạt hết việc của các nô tỳ rồi."

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Kim cô nương giúp các ngươi làm việc không tốt sao? Các ngươi sẽ thoải mái hơn."

Liên Nguyệt Liên Tinh lắc đầu liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, đồng thanh nói: "Không tốt!"

Liên Nguyệt nói như pháo liên châu: "Lão gia từng nói với các tỳ nữ, làm người phải giữ đúng bổn phận."

Liên Tinh vẫn duy trì phong cách của kẻ phụ hoạ, ra sức gật đầu: "Đúng."

"Lão gia nói trên đời mỗi người đều có bổn phận của mình, bao gồm cả lão gia, lão gia lo việc đại sự triều đình là bổn phận, chủ mẫu lo liệu cho gia đình là bổn phận, các tỳ nữ ở nhà làm việc cũng là bổn phận, khách nhân thì nên ngồi ở ở trong phòng chờ các nhóm đến thị hầu, cái này mới là bổn phận của khách nhân."

"Đúng."

"Nhưng vị Kim cô nương vừa vào nội viện đã cướp việc, các tỳ nữ giờ phải làm gì?"

"Đúng."

Tần Kham vò đầu, hiện tại hắn đại khái biết có chuyện gì rồi.

Kim Liễu có lẽ quá muốn nịnh bợ đại phụ Tần gia Đỗ Yên, nhưng lại không biết hai vị tiểu la lị của Tần gia cũng có trái tim mẫn cảm yếu ớt, dưới sự giáo dục thuần phác của Tần Khamtrong hai năm, Liên Nguyệt Liên Tinh minh bạch minh bạch ý tứ của bốn chữ ' giá trị bản thân', , đối với các nàng mà nói, cố gắng làm tốt công tác của nha hoàn chính là giá trị của bản thân các nàng, mà Kim Liễu vừa vào cửa đã cướp việc của các nàng, tính chất này tương đương với phủ định giá trị nhân sinh của các nàng, các tiểu la lị không vui.

Cho nên nói, việc nhà có đôi khi so với quốc sự triều chính còn khó xử lý hơn, trừng phạt không được giết cũng không xong, gia chủ muốn xử lý sự việc công bằng, kết quả phía đông nắng phía tây mưa, mới giải quyết xong một việc lại đương đầu với việc khác, giống như quốc sự thì dễ xử lý thôi, giết chết toàn bộ là xong.

Thở dài, Tần Kham ôn nhu nói: "lát nữa ta sẽ nói với Kim cô nương một tiếng, bảo nàng ta thành thật ngồi ở trong phòng, chờ các ngươi thị hầu nàng ta, được chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Tinh hơi dịu đi, nhu thuận gật gật đầu.

Tần Kham cười nói: "Kỳ thật cho dù các ngươi hết ăn lại nằm lão gia cũng sẽ không bán các ngươi đi đâu, ít nhất thì một chiêu ngũ long ôm cột của các ngươi cũng đã làm tới lô hỏa thuần thanh, lão gia phi thường hài lòng, người bên ngoài tất nhiên không học được."

Các La lị nghe vậy lập tức chuyển buồn thành vui, Liên Nguyệt nhảy nhót nói: "Đúng rồi, chúng ta còn biết ngũ long ôm cọt, Kim cô nương khẳng định không biết, ta so với nàng ta thì lợi hại hơn."

"Ừ."

Hai la lị một tả một hữu ôm lấy cánh tay Tần Kham, nói: "Lão gia không được dạy cho nàng ta một chiêu này đâu đấy."

"Nhất định nhất định..."

"Nhớ nhé! Lão gia nói phải giữ lời."

"Các ngươi phải tin tưởng nhân phẩm của lão gia."

Đỗ Yên ở trong phòng ngủ ngâm nga một khúc hát không biết tên, cẩn thận ngắm nghía triều phục tam phẩm cáo mệnh của của nàng ta, trên cẩm bào đỏ thẫm, con khổng tước được thêu bằng kim tuyến ở chính giữa bị nàng ta vuốt ve tới lập lòe tỏa sáng, trông rất sống động.

Nhìn ra được nàng ta thật lòng thích bộ cáo mệnh này, mỗi ngày đều phải giở ra ngắm nghía một lần, Tần Kham không cho phép nàng ta mặc cáo mệnh phục đi rêu rao chung quanh, nàng ta liền đành phải lặng lẽ ở trong phòng mặc vào rồi đi mấy vòng, thần thái dương dương tự đắc rất đáng yêu mê người.

Tần Kham kỳ thật thích nhất bộ dạng thần khí khi nàng ta mặc cáo mệnh phục, làm hắn trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn, sự thỏa mãn thuộc về nam nhân, thuộc về trượng phu, thê tử coi là trời, kiêu ngạo vì hắn, coi vinh quang của hắn là vinh quang.

Tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng ta, Tần Kham cười nói: "Chỉ là một kiện tam phẩm cáo mệnh thôi mà, tướng công sau này xin hoàng thượng phong nhất phẩm cáo mệnh cho nàng, sau đó thì ném bộ tam phẩm cáo phục rách nát này đi, nàng buổi tối dùng nó để lau chân cũng được."

Đỗ Yên tức giận nhéo tay hắn một cái: "Nói bậy bạ gì đó, cáo phục đại biểu cho triều đình, ai dám lôi triều đình ra lau chân? sau này cho dù ta làm nhất phẩm cáo mệnh, thì bộ tam phẩm cáo phục này Lễ bộ cũng sẽ phái quan viên thu hồi."

Khựng lại mọt chút, Đỗ Yên mặt cười như nở hoa, vui rạo rực nhìn hắn nói: "Tướng công có phải lại thăng quan rồi hay không?"

"nàng sao biết." Tần Kham sờ sờ mũi, nói: "Chẳng lẽ nàng sáng sớm nghe thấy trước cửa có chim khách kêu à?"

"Tổ chim khách duy nhất trên cây bạch quả Trong viện tử đã bị hai nha đầu Liên Nguyệt Liên Tinh lấy đi rồi, ở đâu ra chim khách kêu?" Đỗ Yên vui tới mắt híp lại thành hai đường cong: ".. Lúc Giữa trưa có rất nhiều quan nhi triều đình, còn có cả thiêm sự, trấn phủ, Thiên hộ của Cẩm Y vệ trong thành kinh sư phái người gửi thiếp và danh mục quà tặng tới cửa, khố phòng của chúng ta chật cứng rồi, ta vừa thấy đã biết là tướng công thăng. Đúng rồi, tướng công thăng tới quan gì rồi?"

Tần Kham cười nói: "Tướng công làm quan lớn rồi, tướng công hiện giờ đã là Cẩm Y vệ..."

Nói còn chưa xong thì Đỗ Yên như nhớ ra gì đó, đột nhiên nhảy dựng lên: "Ái chà, ta quên kiểm kê khố phòng rồi, thế này không được! Tiên sinh trướng phòng Trong nhà còn chờ nhập sổ."

Nói xong Đỗ Yên liền vội vàng chạy ra ngoài, chạy được hai bước thì bỗng nhiên dừng lại nói: "Đúng rồi, tướng công nhớ tới đông sương phòng gặp Kim Liễu cô nương nhé, tướng công người ta đã chết, tâm tình tất nhiên không tốt, ngươi là gia chủ, tốt xấu gì cũng phải quan tâm nàng ta một chút, thuận tiện gọi họa sĩ tới nhà vẽ di ảnh cho tướng công của nàng ta, để tướng công của nàng ta được từ bát tuyền rơi xuống cửu tuyền."

Nói xong, thân ảnh của Đỗ Yên đã biến mât.cậu Mặt Tần Kham run run, ngữ khí cứng ngắc nói nốt: "... Chỉ huy sứ."

Tần gia nhân đinh đơn bạc, nội viện trừ một vị nam chủ nhân Tần Kham này ra thì còn lại đều là nữ quyến, Đỗ Yên lại rất giữ quy củ, quy củ tới nghiêm khắc, đáng sợ nội viện không cho phép hạ nhân nam tính bước vào nửa bước, cửa ánh trăng trong viện là hạn định, hạ nhân nam tính nào bước vào bước vào, đánh gẫy chân ném ra khỏi Tần phủ, ngay cả quản gia có việc bẩm báo thì cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa ánh trăng mà gọi vào.

Đông sương phòng mà Kim Liễu ở nằm ngay cạnh sương phòng chủ của Tần Kham và Đỗ Yên, Tần Kham vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Kim Liễu mặt như đang giận dựa vào mép cửa, cắn môi dưới oán hận lườm hắn.

Tần Kham cười khổ, chỉ chỉ vào trong sương phòng: "Không mời ta vào trong ngồi à?"

Kim Liễu lạnh lùng nói: "Ngươi tới làm gì?"

"Ta tới viếng mộ cho ta, thuận tiện hỏi thăm Kim quả phụ vừa ra lò..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play