Đỗ Yên đu hết sức hào hứng, tiếng cười như chuông bạc réo rắt len lỏi khắp mọi ngóc ngách nội viện… Từ khi Tần Kham bắt đầu nhận thức nàng thì
trong ấn tượng của hắn nàng vẫn luôn là một cô gái thuần khiết hoạt bát
tràn đầy sức sống, luôn luôn lạc quan cởi mở, có thể nói là sống không
hề uổng chút thanh xuân nào.
Tần Kham lẳng lặng đứng ở phía ngoài cổng vòm, khóe miệng khẽ phác một nét cười mà chính bản thân hắn cũng chẳng hề phát hiện.
Là hâm mộ thì phải?
Ngẫm lại kiếp trước của mình thoáng cái đã vụt qua mất lứa tuổi đẹp đẽ
này, chỉ để lại vài ký ức nhạt nhòa cùng những câu than thở tầm thường,
họa chăng còn có dăm ba sự việc mà tới nay vẫn còn đau đớn tiếc nuối...
Tần Kham cứ thế đứng ngơ ngác nhìn chăm chú cặp lúm đồng tiền hạnh phúc
của Đỗ Yên, trong lòng chẳng rõ là ghen tị hay bồi hồi… hắn sống hai đời nên lúc này tuy rằng sinh lý mới mười chín tuổi nhưng tâm lý thực ra đã hoàn toàn như một ông chú ba bốn chục cái xuân xanh vậy.
Tần Kham ngẩn người, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm Đỗ Yên trên bàn đu
dây, trong đầu chìm đắm vào hồi ức… hắn không hề phát giác Đỗ Yên lúc
này đã đu chậm dần lại rồi dừng hẳn, ánh mắt của ông chú kỳ quặc ở ngoài cửa vòm khiến nụ cười của nàng như nóng bừng lên, giơ tay nhấc chân
bỗng hết sức mất tự nhiên, một ráng mây đỏ chợt lặng lẽ lan dần từ chiếc cổ trắng nõn cho tới tận hai lỗ tai nhỏ xinh của nàng.
Tần Kham không biết rằng một nam tử trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa nội viện
si ngốc ngơ ngác nhìn chăm chú con gái nhà người khác là một hành vi
không bình thường tới cỡ nào vào cái thời đại này, kể cả thằng này là
chủ nợ của cô gái đi nữa...
Mãi tới khi Tần Kham bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức thì hắn chợt giật thót
mình kinh ngạc phát hiện ra Đỗ Yên đang hai tay chống nạnh đứng lù lù ở
trước mặt mình, ánh mắt hung tợn bắn tới, cái cằm vênh lên cao vút.
"Uy, ngươi ánh mắt láo liên đứng ở trước cửa nội viện nhà ta rình mò là
định giở trò gì hả?" Đỗ Yên cố gắng để làm cho chính mình hết sức có khí phách.
Tần Kham đành phải giải thích: "Nhìn cô cười vui vẻ tới như vậy nên không nhịn nổi nhìn nhiều một chút..."
"Ta cười thế nào liên quan gì tới ngươi?"
Tần Kham thở dài: "Một người còn nợ tới tận hai trăm lượng bạc đúng ra không nên cười vui vẻ tới vậy..."
Đỗ Yên hừ lạnh: "Ngươi sao không đòi cha ta ấy?"
"Ta sợ cha cô dùng gậy phang ta..."
"Thế chú đêk sợ chị táng cho mấy phát à?"
"Đương nhiên là cũng sợ, thế nên ta đòi nợ vẫn thực dịu dàng đi, còn không dám tới đập cửa nhà cô nữa là."
Đỗ Yên đảo đảo đôi mắt, tranh thủ đánh cái trống lảng khỏi đề tài kinh
tế: "Uy uy, Tôn hầu tử kia bị phật Như Lai lật tay nhốt dưới chân núi
xong thì sao nữa hả? Nó có chết không?"
Tần Kham thở dài mà đắng lòng, nhìn thái độ lạng lách này của bà chị họ
Đỗ thì hắn đã hiểu được rằng quá trình đòi nợ ngày dài năm rộng sau này
chắc chắn sẽ tràn ngập gian nan cùng thống khổ, có lẽ còn có thể có cả
máu tươi cùng xương trắng nữa cơ...
Đỗ Tri huyện triệu kiến một mình Tần Kham là vì có một chuyện cực kỳ trọng yếu cần giao phó.
"Tần Kham, bản quan có thể tin ngươi được không?" Đỗ Hoành ánh mắt thâm
trầm sắc bén, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu gã thanh niên trước mắt.
Câu hỏi đầu tiên này của Đỗ Hoành thật khiến Tần Kham khó xử.
Nói thật, vấn đề này thì đến cả chính hắn còn đêk tin nổi bản thân nữa
ấy chứ… nói đâu xa, vừa nãy vì Đỗ Yên mặt dày lảng nợ mà Tần Kham cũng
đã lập tức âm thầm thề rằng sẽ tham ô sạch sẽ quan kho của Sơn Âm huyện. Kẻ như thế thì tin nổi không?
Tần Kham rất muốn đeo roi liều mình khuyên nhủ Đỗ Tri huyện rằng đừng nên mạo hiểm như thế đi...
Ấy nhưng mà ngoài miệng thì hắn vẫn thành thành thật thật trả lời:
"Huyện tôn đại nhân, vãn sinh học chính là sách thánh hiền, quân tử
thượng hiếu, thượng nhân, thượng đức, thượng nghĩa, thượng tín."
Câu trả lời này của Tần Kham khiến Đỗ Hoành vừa lòng vãi *h*ồn, ba chữ
"Sách thánh hiền" vào thời đại này quả thực giống như một tấm lệnh bài
đỉnh cao, bất luận kẻ nào giơ nó lên cao cũng đều có thể một đường thông suốt không bị ngăn trở… cho nên biểu hiện của đám văn nhân thời đại này mới tựa như một đám kẻ điên, giống như Hồng vệ binh thời cách mạng văn
hóa Trung của vậy, chỉ cần có mấy câu văn trong tay thì phá phách cướp
bóc cũng đều hợp pháp.
Đỗ Hoành nhìn chăm chăm Tần Kham một lúc lâu thì mới chậm rãi nói: "Biết tại sao bản quan lại đáp ứng Yên nhi để ngươi tới làm sư gia của huyện
nha không chứ?"
Bởi vì ngươi thiếu ta một ân huệ to bằng trời, ta mà không giúp thì ngươi đã sớm cuốn gói về quê chăn vịt rồi...
Lời này Tần Kham cũng chỉ dám lẩm nhẩm ở trong lòng mà thôi, mặt ngoài vẫn còn phải phi thường kính cẩn.
"Vãn sinh ngu dốt, xin Huyện tôn đại nhân chỉ dạy."
"Việc của Thạch Lộc cũng là một trong những nguyên nhân đó, còn có một
cái khác thì là..." Đỗ Hoành theo dõi hắn, chậm rãi nói: "Bởi vì ngươi
vốn lẻ loi một mình, bối cảnh sạch sẽ, không có dây dưa gì với đám quan
lại trong huyện cho nên bản quan mới có thể yên tâm dùng ngươi. Còn nữa, có biết tại sao việc đầu tiên bản quan cho ngươi làm lại là đi thẩm
định sổ sách không hả?"
Tần Kham bỗng căng thẳng, nói tới đây thì chỉ có thằng ngu mới chưa hiểu thôi… Đương nhiên là trong sổ sách có vấn đề!
Thằng khốn nạn chó chết nào! Tổ sư cha mày! Ông còn chưa hạ thủ đã bị
thằng khác đoạt trước mới đau chứ! Thằng chó này phải đem đi thiến mới
được!
Quả nhiên, Đỗ Hoành chậm rãi nói tiếp: "Thuế ruộng ghi chép trong sổ
sách nhìn qua thì không có vấn đề gì, thu chi nhìn như tứ bình bát ổn…
nhưng lão phu vẫn cảm thấy bên trong hẳn có khuất tất, có điều lại không chỉ rõ ra được khuất tất ở đâu cả. Hơn nữa dưới tình huống không có
chứng cớ cụ thể thì lão phu cũng không tiện gióng trống khua chiêng
thanh tra công khai, đây là để tránh rét lạnh tâm đồng nghiệp, lại tránh để đám Giám sát Ngự sử nghe phong thanh thì nhào tới kiếm nhược điểm
của lão phu. Tần Kham, ngươi hiểu ý lão phu chứ?"
Tần Kham có chút khó hiểu nhìn lên Đỗ Hoành.
Sổ sách nhìn không ra vấn đề nghĩa là sao nhỉ? Một đống thu thu chi chi
chằng chịt này chỉ cần vẽ ra một cái bảng hai cột thu chi rồi điền dần
vào sau lại đem đi đối chiếu với ghi chép xuất nhập hàng của quan kho là rõ như ban ngày rồi còn gì?
Lập tức Tần Kham đột nhiên bừng tỉnh, hiện giờ là Đại Minh, lạc hậu hơn
so với kiếp trước của mình cả năm trăm năm… người cổ đại có lối suy nghĩ bị hạn chế, kiểu ghi chép như vậy thì người bình thường quả thật phát
hiện không nổi.
Đáng tiếc, Tần Kham là kẻ xuyên việt.
Đống sổ sách này trong mắt hắn chả khác gì mấy cái nốt ruồi ở mông Maria Ozawa cả, thằng khỉ nào cũng biết.
Kiếp trước vì tiết kiệm chút tiền mua vé xe buýt mà Tần Kham cũng khổ
công dùi mài sách vở kế toán để chuyên môn tận dụng tiền bạc cho thật
hợp lý, sau chó ngáp phải ruồi thế nào mà lại giúp lão già trưởng phòng
kế toán của tổng công ty tóm được một thằng phó quản lí tham ô công quỹ, rồi thì trưởng phòng kế toán không thể không móc túi ra mời hắn uống
rượu chơi gái một trận tơi bời hoa lá để sau này nhờ hắn hàng tháng xem
qua sổ sách công ty hộ. Sau chuyện này thì tiền đi lại của hắn công ty
cũng đứng ra chi trả luôn...
Tới Minh triều, một quyển sổ kế toán tí ti thì ăn nhằm gì?
"Vãn sinh đã hiểu được ý của Huyện tôn đại nhân!" Tần Kham khom người thi lễ.
"Cho ngươi một tháng thời gian để diều tra cho rõ ràng, đã đủ chưa?" Đỗ Hoành nghiêm túc nhìn hắn.
"Không cần vũ nhục chỉ số thông minh của ta... Khụ khụ, Huyện tôn đại nhân, vãn sinh chỉ cần 3 ngày là đã có thể tra rõ rồi."
"Ba ngày?" Đỗ Hoành lắp bắp kinh hãi, nghiêm giọng nói: "Sự tình quan trọng không thể đùa được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT