Chu Hậu Chiếu giống như học sinh tiểu học trốn học bị tóm, mặt đỏ lên, hắc hắc cười gượng không thôi, đám người Lưu Cẩn Cốc Đại Dụng bên cạnh thì cũng cười gượng.

Đám người Lưu Kiện th hai mắt phun lửa, ánh mắt mang theo sát ý nhất nhất đảo qua đám người Lưu Cẩn phía sau Chu Hậu Chiếu.

Lý Đông Dương mặt không biểu tình, nhìn Tần Kham vẫn mỉm cười phía sau Chu Hậu Chiếu, không khỏi lặng lẽ thở dài.

Đám người Lưu Cẩn hồn nhiên không biết hôm nay gặp Lưu Kiện hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào, thậm chí ngay cả Tần Kham cũng không rõ, lúc này hắn và đám người Lưu Cẩn ở trong lòng Lưu Kiện đã chính thức bị đánh dấu là "Nịnh thần", bọn họ đã dẫn tới sát khí nồng đậm của các trọng thần Đại học sĩ nội các và ti lễ giám.

Chu Hậu Chiếu ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười nói: "Ta.... Trẫm định ra khỏi cung mua chút quà cho Thái Hậu, Thái hoàng thái hậu và các vị tiên sinh, ha ha, không ngờ bị các ngươi bắt gặp."

Sắc mặt đám người Lưu Kiện xanh mét, mím môi không nói một câu.

Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng phát hiện ra gì đó không ổn: "Lưu tiên sinh, các ngươi làm sao vậy?Sắc mặt sao đều khó coi thế? Chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì?"

Lưu Kiện hít sâu một hơi, cũng không đáp lời, chỉ ném ánh mắt oán độc về phía Lưu Cẩn và Tần Kham, sau đó hắc hắc cười lạnh mấy tiếng rồi chắp tay, cáo từ xoay người rời khỏi.

Từ đầu tới cuối, năm người bọn Lưu Kiện một câu cũng không nói, nhưng sát khí lại tràn ngập trong không khí, càng lúc càng đậm.

Năm người Lưu Kiện không nói gì rời đi, bao gồm cả Tần Kham, bọn họ chỉ cảm thấy mấy vị đại thần sắc khó coi, có thể là bất mãn với cách ăn mắc như gia đinh của Chu Hậu Chiếu, nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, cuộc gặp lần này đã chôn xuống họa sát thân cho mình.

Trừ quan chức và thanh danh, trong lòng quan văn Đại Minh long mang chính nghĩa, có một loại lợi ích là không thể xúc phạm, đó là lợi ích của cả quốc gia, lợi ích của giang sơn xã tắc.

Có một phen gièm pha thêm mắm thêm muối của Vương Nhạc, cộng với đám người Lưu Kiện tận mắt nhìn thấy Tần Kham và Lưu Cẩn vây quanh Chu Hậu Chiếu thiên tử Đại Minh, mặc quần áo hoang đường hi hi ha ha muốn ra khỏi cung du ngoạn, đám người Lưu Kiện cuối cùng cũng đánh cái dấu Nịnh thần lên người Tần Kham.

Đối với nịnh thần, phải không chút nương tay mà trừ!

Đây chính là thái độ của thủ phụ Đại học sĩ Lưu Kiện, vào một khắc Lưu Kiện hai chân vừa bước ra khỏi cửa cung, trong lòng đã lặng lẽ sinh ra một cỗ sát khí nồng đậm. Cỗ sát khí này không phải vì oán riêng, mà là nghĩa chung.

Ngoài cửa Thừa Thiên, Lưu Kiện bỗng nhiên dừng bước, xoay người chậm rãi nhìn Tạ Thiên, Lý Đông Dương và Vương Quỳnh, ánh mắt âm lãnh như hàn thiết.

" Công, chuyện bệ hạ muốn hối hôn có lẽ có thể từ từ khuyên can, nhưng có một chuyện là lửa sém lông mày, chúng ta không thể không làm, hơn nữa phải mau mau giải quyết!"

Mọi người như có phát giác, trong mắt Vương Nhạc nhanh cóng hiện lên nét cười lạnh lẽo.

Ngữ khí của Lưu Kiện dần dần trở nên kịch liệt, vì để nhấn mạnh, hắn thậm chí nắm tay thành quyền rồi giơ cao lên đầu, lớn tiếng nói: "Mười tám năm triều Hoằng Trị, bên cạnh tiên đế vô luận là nội đình hay là ngoại đình, từ nghĩa hoạn Trương Mẫn, Hoài Ân đến nội các Từ Phổ, Khâu Tuấn. Không ai không phải là bề tôi trung liệt chính trực, cho tới nội các và nội đình chúng ta, thế nhân tuy cũng có che trách, nhưng chung quy cũng không đánh giá quá thấp, quân thánh thần hiền, như vậy mới thành tựu đại nghiệp Đại Minh phục hưng huy hoàng, ngày nay bên cạnh bệ hạ nịnh thần tiểu nhân quá nhiều. Tâm trí Thiên tử không mở, bị che mắt, chúng ta khi tiên đế lâm chung đã nhân lệnh phụ tá. Sao có thể trơ mắt nhìn xã tắc Đại Minh gặp cái nguy từ từ sụp đổ?"

Tạ Thiên, Vương Quỳnh và Vương Nhạc nghiêm nghị khom người hành lễ, đồng thanh nói: "Nguyện làm trâu ngựa cho Lưu công."

Lý Đông Dương thấy mọi người cảm xúc kích động. Rất có thế vì nước liều mạng, không khỏi thầm than một tiếng, cũng khom người hành lễ.

Lưu Kiện chậm rãi nhìn chúng lão thần, ngữ khí nghiêm nghị: "Cơ nghiệp giang sơn của Tổ tông có được không dễ, nếu như ở trong tay những đại thần tử chúng ta từ thịnh thành suy, chúng ta tất sẽ thành tội nhân thiên cổ của Đại Minh, Lưu mỗ thay thần tử va dân chúng thiên hạ đứng lên kêu gọi, hợp sức trong ngoài của triều đình chúng ta, càn quét gian nịnh, trừ bỏ cửu hổ."

Đám người Tạ Thiên đồng thanh nói: "Đồng tâm cùng trừ tặc nịnh!"

Vương Nhạc chắp tay nói: "Ti lễ giám và Đông Hán nguyện theo sau chư công."

Vương Nhạc cố ý châm ngòi, Lưu Kiện đứng lên kêu gọi, nội các, Ti lễ giám và Đông Hán đã liên thủ với nhau.

Trong ngoài cùng đánh, thế như lôi đình, Tần Kham và bát hổ đã thành con mồi trong mắt triều đình và nội đình.

Đây là một cỗ lực lượng cường đại chưng từng có, kẻ địch cường đại mà Tần Kham hai đời người đều chưa kinh lịch qua.

Trong Triều đình mạch nước ngầm bắt đầu dũng động, Đại học sĩ Đại học sĩ nội các lật tay, phong vân triều đình thay đổi. Vô số quan văn nhanh chóng tụ dưới cờ của ba vị Đại học sĩ, một hồi tranh đấu không thấy khói thuốc súng so với chiến trường thì còn thảm thiết hơn đã chậm rãi mở màn.

Triều đình và nội đình liên thủ, giống như một con quái vật lớn, lộ ra răng nanh chậm rãi bước tới gần đám người Tần Kham và Lưu Cẩn.

Tần Kham hồn nhiên không phát giác.

Không thể nói kinh nghiệm đấu tranh của hắn quá thấp, thật sự là giá trị quan của hai niên đại hoàn toàn bất đồng có sự khác biệt rất lớn, trong niên đại của kiếp trước, ai là tiểu nhân ai là quân tử, mỗi người có cách sống riêng, không ai can thiệp ai, chỉ cần không sinh ra xung đột lợi ích trực tiếp, sẽ không dính dáng gì tới nhau. Nhưng mà Đại Minh lại, trong triều đình triều đình có một đám quan văn vừa đáng yêu lại đáng giận, xử thế quan của bọn họ không phải là chỉ lo thân mình, mà là kiêm cả thiên hạ. Ai nếu phá hủy lợi ích của quốc gia, bọn họ dám liều mạng đấu với người đó tới cùng.

Tần Kham không phải không hiểu, nói thật ra, người như Lưu Cẩn hắn không thích, có cơ hội trừ bỏ hắn sẽ không chút do dự xuống tay.

Vấn đề là hắn ngàn vạn lần không ngờ, đám quan văn Lưu Kiện lại cũng gán mác gian nịnh cho hắn.

Sát khí Mạc danh kỳ diệu cứ như vậy lặng lẽ ùa về phía hắn.

Triều đình nổi kịch biến, Tần Kham vẫn mặc áo xanh mxu xanh, rất bất đắc dĩ đứng trong phủ Đinh Thuận, nhìn bóng dáng lả lướt của Kim Liễu trong viện cách đó không xa, nhẹ nhàng hát một khúc, ra sức chà một bộ phi ngư cẩm bào, sau đó treo lên dây phơi ở trong viện, phơi xong một kiện, Kim Liễu lại vui vẻ viết một chữ "chính" ở dưới chân, cái này đại biểu cho lại có thêm bốn văn tiền vào túi.

Đinh Thuận đứng bên cạnh Tần Kham, hạ thấp giọng cười khổ nói: "Đại nhân, ngài định khi nào thì nói thật với Kim cô nương."

Tần Kham thở dài: "Ta đã nói thật với nàng ta rồi, chỉ có điều nàng ta căn bản không tin, còn bảo ta nói phét."

Đinh Thuận nghe vậy thì ưỡn ngực: "Thế đơn giản thôi, thuộc hạ cúi đầu với ngài ở ngay trước mặt nàng ta thì nàng ta sẽ tin thôi."

Tần Kham lắc đầu, nói: "Có tin hay không không phải mấu chốt, mấu chốt là chuyển biến thân phận."

"là sao?"

"Nàng ta có thể yêu một thư sinh nghèo túng, một người hầu ăn nhờ ở đậu, bởi vì giai cấp, cho nên nàng ta sẽ yêu không phải đắn đo, nếu thân phận của ta bỗng nhiên biến thành đạii quan quyền thế hiển hách, ngươi cảm thấy nàng ta sẽ có phản ứng như thế nào?"

"Còn có thể có phản ứng như thế nào nữa? Nếu thuộc hạ là nàng ta, không nói hai lời cởi quần áo chui vào chăn của ngài ngay."

Tần Kham thở dài: "Đây là sự giữa giữa người với người, nàng ta có tiết thao, còn ngươi thì không có."

Dừng một chút, Tần Kham bổ sung nói: "... Ngươi ngay cả trinh tháo cũng không có."

Đinh Thuận nhếch miệng cười cười, cũng không dám đấu võ miệng với Tần Kham, thay đổi đề tài rất nhanh.

"Đại nhân, kinh sư hôm qua có phong thanh rất không ổn."

Tần Kham ngẩn người: "Là thế nào?"

"Đám bang nhàn trong Thiên hộ sở từ trong trà quán tửu lâu của kinh sư nghe được tin tức, trong triều lờ mờ có thế rung chuyển, nhìn manh mối thì hình như là nhắm vào đại nhân."

Đuôi lông mày Tần Kham nhướn lên trầm giọng nói: "Nói rõ ràng đi."

"Nói là trong triều đình xuất hiện gian nịnh, mấy vị ngôn quan hình như muốn dâng sớ, vạch tội đại nhân và đám người Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng bên cạnh bệ hạ, nói các ngươi mê hoặc quân thượng, thiện quyền tham lợi, họa loạn triều cương, tội này đáng tru." Cẩn thận nhìn sắc mặt Tần Kham, Đinh Thuận nói tiếp: "những ngôn quan này còn muốn hợp xưng đại nhân và tám vị công công bọn Lưu Cẩn Trương Vĩnh là 'Cửu hổ', ngụ ý nịnh thần thiện quyền, bừa bãi như hổ. . ."

Sắc mặt Tần Kham dần dần tái xanh, môi mím chặt, vẻ mặt phẫn nộ như mây đen dần dần bao phủ cả khuôn mặt.

Đinh Thuận thấy Tần Kham tức giận, lập tức câm miệng đứng ở một bên, thở mạnh cũng không dám.

Không biết qua bao lâu, Tần Kham lạnh lùng mở miệng: "Quả thực là sỉ nhục!"

Đinh Thuận vội vàng phụ họa: "Đúng, cái đám chó đó chỉ biết hạch tội, đối với đại nhân mà nói thì quả thật là sỉ nhục. . ."

Tần Kham lạnh lùng lườm hắn một cái, nhíu mày nói: "Nói cái gì thế? ý ta nói sỉ nhục là không ngờ cùng gọi ta và đám Lưu Cẩn là 'Hổ'?"

Đinh Thuận: ". . ."

Tần Kham căm giận nói: "Nói ta là hổ ta không phản đối, đây là sự thật, đám Lưu Cẩn cũng có tư cách xưng là 'Hổ' sao?"

Đinh Thuận không nhịn được nói: "Bọn họ không gọi là hổ thì gọi là gì?"

"Lừa, rõ ràng là một hổ tám lừa, cứ nói cái gì là cửu hổ, đám ngôn quan đó mắt mù à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play