"Ngươi. . . Ngươi sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy? Tần Kham, ngươi đường đường là án thủ phủ Thiệu Hưng, thiếu niên tài tử danh chấn Chiết Giang! Hiện giờ tại sao lại lưu lạc tới mức làm gia phó đầy tớ cho người ta? Không nên mà.." Nữ tử khóc một lát rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ: "Chẳng lẽ Đông Ứng Long đó vẫn chưa chịu buông tha cho ngươi? Cho nên ngươi bất đắc dĩ phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn, đến kinh sư tìm kế sinh nhai? Thế đạo gian nan, ngươi... Ngươi bị cách công danh, vô vọng với sĩ đồ, một thư sinh như ngươi tất nhiên không thể sống tốt ở kinh sư. Tần Kham, là ta đã hại ngươi, nếu không phải bởi vì ta, ngươi vẫn là án thủ Thiệu Hưng tiền đồ vô lượng, có lẽ tương lai còn có thể phong hầu bái tướng, là ta có lỗi với ngươi. . ."
Nữ tử nói xong bỗng nhiên ngồi xổm xuống, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, cúi đầu khóc lớn.
Tần Kham đã dần dần hiểu ra.
Hắn cuối cùng cũng biết nàng ta là ai.
Kim Liễu.
Thanh quan nhân hồng bài của Tần Thúy quán Thiệu Hưng, cùng với tiền thân của Tần Kham yêu nhau, công tử Đông Ứng Long của tri phủ Thiệu Hưng muốn nạp nàng ta làm thiếp, bị nàng ta cự tuyệt,, Tần Kham cũng bởi vì nàng ta mà đánh một trận với Đông Ứng Long, kết quả bị học chính cách công danh. Về sau Tần Kham thắt cổ, Kim Liễu thì bị buộc phải rời khỏi Thiệu Hưng.
Nàng ta quả nhiên là người yêu của tiền thế.
Chẳng trách mình lại đau lòng, chẳng trách vừa thấy nàng ta liền cảm thấy tâm thần không yên, thì ra, nàng ta là tiền thân, cũng là quả báo.
Tần Kham nhìn chằm chằm nàng ta tới xuất thần, trong phút chốc thần chí tựa hồ trở nên hoảng hốt.
Ân oán tình cừu Đời trước, Tần Kham nguyện ý trả hết, nàng ta là trách nhiệm hắn không thể vứt bỏ.
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hôm nay, thôi thì tiện lần đầu gặp ở kiếp này đi.
Hít sâu một hơi, trong mắt Tần Kham cũng ngấn lệ, lộ ra nụ cười sáng lạn nhất.
"Kim Liễu, chúng ta giống như quen nhau hai đời người rồi."
Tần Kham mỉm cười, thốt ra một câu cảm khái hạnh phúc nhất, cũng đau đớn nhất của nhân sinh.
Kim Liễu đang khóc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua nước mắt thương tình, giống như xuyên qua một tầng sương mù, trong sương mù, nụ cười của Tần Kham lại vô cùng rõ ràng, giống như vô số lần mơ thấy hắn, rực rỡ như nắng.
Kim Liễu vẫn khóc, nhưng cũng mỉm cười với giống như Tần Kham, trong nụ cười mang theo nước mắt, vì cảnh buồn vui ly hợp của nhân sinh này.
"Sau đại nạn lại gặp nhau nơi đất khách. Tần Kham, chúng ta quả thật đã quen nhau hai đời, lâu ngày gặp lại chính là hạnh ngộ."
Hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn không để ý tới cái nhìn ngạc nhiên của người đi đường, cười vì sự gặp lại vui sướng này, cũng cười về "hai đời người" mà mỗi người có một sự chú thích riêng.
Nhân sinh có thể có duyên phận mất lại mà lại được thì cười nhiều cũng là điều nên làm.
Kim Liễu là nữ tử, sau khi mặc sức khóc rồi cười, chung quy cũng có chút ngượng ngùng, hai ngón tay khẽ kéo góc áo Tần Kham, dẫn hắn tới một ngõ hẻo lánh ven đường.
Tay nàng ta rất trắng, nhưng lại có chút thô ráp, đầu ngón tay xước vài chỗ, Thanh quan nhân hồng bài danh chấn Thiệu Hưng năm xưa hiện giờ lại vì sinh tồn mà gian nan vật lộn.
Hai người đứng ở cửa ngõ, Kim Liễu như mê như say nhìn Tần Kham, giống như muốn bồi thường hai năm tương tư không gặp.
"Tần Kham, hai năm nay chàng sống thế nào? Vì sao lại lưu lại tới mức phải làm người hầu của đại hộ nhân gia?" Đây là vấn đề Kim Liễu muốn hỏi nhất, nàng ta không bận tâm mình sống nghèo khó thế nào, nhưng Tần Kham chỉ cần có một chút sống không như ý là khiến nàng ta đau lòng.
Tần Kham cúi đầu cười khổ nhìn cách ăn mặc này của mình.
Thật sự là sự hiểu lầm mỹ lệ.
Biết nói với nàng ta thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng mình kỳ thật là Cẩm Y vệ đồng tri phong quang hiển hách, trong triều đình tiếng tăm lừng lẫy. Có tới cả vạn thủ hạ, đương kim hoàng thượng coi hắn là huynh đệ, sở dĩ mặc xiêm y của hạ nhân gia phó là vì để cùng đương kim hoàng thượng đương kim hoàng thượng rình coi lão bà tương lai của hắn.
Những lời nói thật này tuyệt đối không phải là một gã mặc xiêm y gia đinh có thể nói, cho dù nói, nàng ta liệu có tin không?
"Ta. . ." Tần Kham xoa mũi tới sắp đỏ rồi, cuối cùng thở dài một tiếng. Bất đắc dĩ nói dối: ". . . Ta quả thật làm người hầu cho đại hộ nhân gia, có điều hộ nhân gia này rất có tiếng tăm, nghiêm khắc mà nói thì ta là người hầu cao cấp."
Kim Liễu khóc thút thít: "Ngươi là thư sinh văn nhược, sao có thể làm được việc của người hầu? Nói cho ta biết, là đại hộ nhân gia nào, bình thường bắt ngươi làm những việc gì."
Tần Kham cười khổ nói: "nàng nghĩ ta nên làm gì."
"Ngươi đọc sách, dụng công đọc sách." Kim Liễu không cần nghĩ ngợi nói: "Công danh bị trừ không sao, chúng ta sẽ làm lại, trước thi viện năm sau chúng ta về Thiệu Hưng đi cửa sau, cho ngươi thi lịa một lần nữa, đúng rồi, ngươi còn chưa nói ngươi hiện giờ đang đầu thân cho gia đình nào."
Mũi Tần Kham sắp bị xoa thành mũi bã rượu rồi, nói dối một lần lại phải dùng vô số lần nói dối để cho nó được trọn vẹn, cứ tuần hoàn như vậy tới lúc nào? Vừa rồi thực sự nên nói thật. . .
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Ngoài miệng lại ma xui quỷ khiến nói: "Cho một gia đình của Cẩm Y vệ Thiên hộ nội thành, vị Thiên hộ đó họ Đinh, ta là... Tùy tùng, ừ tùy tùng của nhà Đinh thiên hộ."
Kim Liễu nghĩ một lát rồi đột nhiên cả kinh nói: "VỊ Thiên hộ đó tên là Đinh Thuận phải không?"
"Đúng rồi."
Kim Liễu vui vẻ nói: "Quả thật là duyên phận, ta hiện giờ cũng ở trong Thiên hộ sở của Đinh đại nhân, giặt quần áo cho các lực sĩ Giáo úy ở đó, một bộ quần áo năm văn tiền, Đinh đại nhân thật sự là người tốt hiếm có. Đi, chúng ta giờ đi gặp hắn."
"Ta muốn nói với Đinh đại nhân, sau này ngươi cứ an tâm đọc sách, tất cả việc của nhà hắn ta sẽ làm thay chàng, như vậy chàng và ta vẫn có hai phần tiền công để sống, lại không làm ảnh hưởng tới việc đọc sách thi lấy công danh của chàng."
Tần Kham ngửa mặt lên trời thở dài: "Đinh Thiên hộ nhìn thấy ta, nhất định sẽ rất kinh hỉ. . ."
"hả? chàng nói gì?"
"Ta là nói, Đinh Thiên hộ biết chúng ta quen nhau, nhất định sẽ rất kinh hỉ."
Tần Kham chỉ đoán đúng phân nửa.
Đinh Thiên hộ nhìn thấy Tần Kham, kinh ngạc thì có, nhưng vui thì chưa chắc, Tần Kham thấy hắn có vẻ kinh sợ nhiều hơn.
Trong đại viện Thiên hộ sở Nội thành, Đinh Thuận há to miệng, mắt mở như chuông, ngơ ngác nhìn Tần Kham mặc áo xanh đội mũ xanh như gia đinh, một lúc lâu vẫn không nói được gì.
Kim Liễu cúi đầu mặt đỏ ửng, tuy rằng xấu hổ nhưng cũng vẫn rất dũng cảm nói ra ý đồ đến.
Thật lâu sau. . .
"Ý của cô nương là ngươi và Tần đại.... Khụ, khụ Tần Kham vốn là đồng hương, Tần Kham muốn đọc sách thi lấy công danh, cho nên việc trong phủ của ta vốn là của hắn thì sau này đều giao cho ngươi, là ý tứ này hả?" Đinh Thuận gian nan hỏi.
"Ừ." Kim Liễu nhẹ nhàng gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Mang thêm phiền toái cho Thiên hộ đại nhân rồi."
Đinh Thuận cẩn thận nhìn một cái một cái, thở dài nói: "Lần này ta không khách khí với ngươi, ngươi quả thật mang thêm phiền toái cho ta."
Tần Kham khụ khẽ một cái, Đinh Thuận như phản xạ có điều kiện ưỡn ngực đứng thẳng tắp.
Tần Kham rất bất mãn với phản ứng của Đinh Thuận, đây hiển nhiên không phải là thái độ của nhất gia chi chủ đối với người hầu.
Đinh Thuận là phái thực tế, bất kỳ chuyện gì giao vào tay hắn, cũng có thể thuận lợi hoàn mỹ làm tốt nó, nhưng mà không ai toàn vẹn cả, Đinh Thuận lại không phải là thuộc phái diễn kịch giỏi, bảo hắn diễn kịch thì đúng là có chút làm khó hắn.
Kim Liễu thấy Đinh Thuận theo một tiếng ho nhẹ của Tần Kham mà đứng thẳng tắp, mắt đẹp có chút nghi hoặc nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Tần Kham.
Tần Kham không mở miệng không được, nếu đã nói dối thì phải nói dối cho trọn vẹn.
Cười khổ một cái, Tần Kham khụ khụ, sau đó bất đắc dĩ chắp tay với Đinh Thuận: "Đinh đại nhân..."
Đinh Thuận có một loại hoảng sợ như hồn phi phách tán, thiếu chút nữa thì quỳ xuống tại chỗ, run rẩy chặn câu nói tiếp theo của Tần Kham: "Không dám. . ."
Không dám?" Kim Liễu vẻ mặt càng mê hoặc, nàng ta không nghĩ ra vị Đinh thiên hộ này vì sao có thái độ thụ sủng nhược kinh với người hầu của nhà mình như vậy, Có lẽ không thể nói là thụ sủng nhược kinh, mà là kinh khủng ngọc tuyệt.
Không khí rất quỷ dị.
Tần Kham nhân lúc Kim Liễu không chú ý, hung hăng lườm Đinh Thuận một cái.
Một cái lườm này khiến Đinh Thuận mặt mũi trắng bệch.
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Đại nhân là gia chủ, tại hạ là gia phó, lễ không thể phế."
Nói xong vẫn thi lễ với Đinh Thuận.
Đinh Thuận sắp khóc rồi, tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cánh tay Tần Kham, mang theo giọng nói run rẩy: "Thật sự. . . Không cần đa lễ! Nhà ta tất cả đều là người thô hào, thô tới không thể thô hơn, ngươi đa lễ chính là khinh thường ta, có tin ta giờ chết ngay cho ngươi xem không? Mẹ ơi! Hôm nay là cái ngày gì vậy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT