Lý Sĩ Thực là phụ tá quan trọng nhất của phủ Ninh vương, hơn nữa xuất thân tốt nhất, chẳng những là tiến sĩ năm Thành Hóa, hơn nữa từng làm tới Hữu đô ngự sử, Chu Thần Hào đức không cao vọng không trọng có thể mời chào được một vị phụ tá có văn hóa có dã tâm có tư lịch còn có cả nhiệt tình gây dựng sự nghiệp như vậy, giống như trong chợ đồ cổ tìm được đồ báu vậy, Chu Thần Hào coi hắn như bảo bối, hận không thể đem hắn mỗi ngày cúng trước bài vị tổ tông Chu Quyền.

Hôm nay bảo bối này không ngờ bị hán tử thô bỉ kinh sư Cẩm Y vệ tát cho hồn phi phách tán.

Nỗi nhục không thể nhịn!

"Lý tiên sinh, bổn vương giờ vào cung cáo trạng với tiểu hoàng đế! tên Tần Kham vô sỉ này nhận bạc của bổn vương còn đánh người của bổn vương, thực sự là khinh người quá đáng."

Chu Thần Hào vỗ bàn thật mạnh, xoay người đi ngay, vừa đi tới cửa, một thị vệ mặt mũi bầm dập chạy tới bẩm: "Vương gia, trong cung có một họa sĩ tới."

Chu Thần Hào nhíu mày: "Họa sĩ?"

Phía sau Thị vệ, một nam tử trung niên mặc quan phục màu xanh khom người thi lễ nói: "Vương gia, hạ quan chính là họa sĩ Thôi Kiệt trong cung, phụng ý chỉ của bệ hạ, đến vẽ một bức tranh cho Vương gia."

Chu Thần Hào nhíu mày nói: "Vô duyên vô cớ, vì sao vẽ tranh cho bổn vương?"

Sắc mặt kiệt lập tức có chút cổ quái, nhìn Chu Thần Hào một cái rồi thấp giọng nói: "Bệ hạ nói... Muốn treo tranh của Vương gia trong tẩm lăng của tiên đế, để Vương gia ngày đêm bầu bạn với tiên đế."

Chu Thần Hào bỗng mở to hai mắt, giật mình nhìn Thôi Kiệt.

Lý Sĩ Thực bị tất cho đầu óc quay cuồng cũng sợ tới mức lấy lại tinh thần: "Vương gia, bệ hạ... thế chẳng phải là làm ẩu sao? Tranh của người sống lại treo trong mộ người chết là rất xui, rốt cuộc là ai gièm pha với bệ hạ."

"Nghe nói là Cẩm Y vệ đồng tri Tần đại nhân. . ."

Thôi Kiệt khụ khụ hai tiếng, rụt rè nhìn sắc mặt của Chu Thần Hào rồi bổ sung: "Tần đại nhân nói Vương gia tưởng niệm tiên đế thành bệnh, tấm lòng thật đáng khen, vốn tấu xin bệ hạ để Vương gia tuẫn lăng cho tiên đế."

"Rít." Chu Thần Hào và Lý Sĩ Thực đồng thời hít một hơi lạnh, cả người lạnh toát.

Thôi Kiệt tiếp tục nói: "Bệ hạ nhân, hiển nhiên sẽ không tiếp thu đề nghị bất nhân như vậy, vì thế lùi một bước, treo tranh của Vương gia trong tẩm lăng của tiên đế."

Thôi Kiệt nói xong thì mỉm cười nhìn Chu Thần Hào, trên mặt rõ ràng viết ba chữ "Thật đáng mừng",, ánh mắt chân thành tha thiết, thành ý mười phần.

Làm việc gì cũng phải có cạnh tranh thì mới có tiến bộ.

Ninh vương vốn vận đen tới não, sau khi nghe Thôi Kiệt giải thích thì lập tức phát giác treo tranh của mình trong tẩm lăng của tiên đế cũng không có gì không tốt, ít nhất so với chôn sống hắn trong lăng thì thoải mái hơn, treo tranh thì trừ xui ra không có gì khác, nếu chốn sống thì chắc là không vui vẻ gì.

"Nếu là ý chỉ của bệ hạ thì họa sĩ vẽ đi." Chu Thần Hào cắn chặt răng, con như tiếp tiểu hôn quân hoang đường kia chơi một lần.

"Đa tạ Vương gia chu toàn." Thôi Kiệt nói xong liền mở giỏ mây tùy thân ra, bày dụng cụ vẽ tranh bên trong ra ngoài.

Chu Thần Hào mặt âm trầm, ngồi thẳng tắp bất động, tùy ý để Thôi Kiệt vẩy mực trên giấy vẽ hình tượng của hắn, răng thì nghiến ken két, đối với Tần Kham này, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại xung động muốn phái tử sĩ của vương phủ ám sát, nụ cười văn nhã của người trẻ tuổi kia dần dần trở nên rõ ràng trong đầu hắn, Chu Thần Hào lờ mờ có một loại dự cảm, người này có lẽ sẽ trở thành địch nhân lớn nhất khi hắn cử binh tạo phản.

Trong sương phòng Yên tĩnh, truyền đến tiếng khẩn cầu rụt rè của Thôi Kiệt.

"Vương gia, xin ngài cười một chút có được không? Bảo tướng của Ngài thật sự quá mức.... Trang nghiêm."

Chu Thần Hào bất mãn lườm hắn một cái, hít sâu một hơi, tận lực bảo trì tâm thái bình thản, sau đó... Khóe miệng phác ra một nụ cười cứng ngắc.

Thôi Kiệt ngây người một lát, thở dài: "Nụ cười của Vương gia trông dữ tợn quá, hạ quan khẩn cầu Vương gia cười chân thành một chút. . ."

Chu Thần Hào rốt cuộc không nhịn được, đứng bật dậy, vươn tay túm vạt áo trước của Thôi Kiệt cả giận nói: "Bổn vương chôn ngươi vào mộ. Ngươi cười một cái trông thật chân thành cho bổn vương nhé! Không vẽ nữa! Bổn vương muốn vào cung gặp mặt thiên tử!"

Tin tức Đinh Thuận dẫn người đánh thị vệ của Ninh vương sau nửa canh giờ liền truyền khắp kinh sư.

Quan viên Lớn nhỏ kinh sư nghi hoặc Cẩm Y vệ Thiên hộ kia ăn phải gan báo à, đồng thời cũng không ít ngôn quan ngự sử đã ở trong phủ múa bút thành văn, hạch tội Cẩm Y vệ ngự hạ nghiêm, đụng chạm phiên vương, cũng có ngôn quan đứng trên lập trường của Cẩm Y vệ, ngôn xưng ác phiên sai thị vệ gây hấn trước. Hiện giờ tang nghi của tiên đế đã xong, phiên vương lại vẫn ở kinh sư chậm chạp không trở về đất phong, dụng ý này rất khó lường, chính phản, hắc bạch, ầm ĩ cả triều, triều đình mắt thấy lại sắp có mồi hôi chiến đấu võ miệng.

Hơn trăm thị vệ bị Cẩm Y vệ tới cửa báo thù đánh cho hoa rơi nước chảy. Cục tức này vẫn chưa trút ra được thì trong cung lại có họa sĩ tới cửa vẽ một bức tranh vô cùng xui xẻo cho hắn. Chu Thần Hào lờ mờ có một loại cảm giác như rơi vào mưu kế của người khác, những mưu kế này tuy rằng đối với hắn không sinh ra thương tổn của tính thực chất, nhưng cũng đủ để khiến hắn buồn nôn ba ngày ăn không ngon.

Chu Thần Hào Nổi giận đùng đùng vào Thừa Thiên môn, mặt xám ngoét đi vào cung, ở trước ngọ môn thì bị đại hán tướng quân cản lại, sau khi đưa ra yêu bài và ấn phiên vương, đại hán tướng quân vội vàng vào cung bẩm báo, đợi ước chừng hai nén hương. Trong cung có hoạn quan ra truyền ý chỉ, bệ hạ tuyên Ninh vương yết kiến.

Chu Thần Hào trầm mặc đi theo hoạn quan tới cung Càn Thanh, trong lòng đã quyết định, sau khi thấy Chu Hậu Chiếu thì nhất định phải hung hăng hạch tội Tần Kham, sai thủ hạ đánh thị vệ của phiên vương. Trước mặt thiên tử hiến lời gièm pha, có hai điều này, dựa vào sự tôn trọng nhiều năm của Chu Hậu Chiếu đối với hắn, không tin không thể lột da tên thân quan Tần Kham đó.

Bước vào hành lang thành lâu tăm tối hẹp dài của ngọ môn, khi Chu Thần Hào trong lòng vẫn đang chuẩn bị từ ngữ để diện quân thì thình lình sâu trong hành lang truyền đến một tiếng ho khan không nhỏ. Ninh vương giật nảy mình, hoảng sợ ngơ ngác nhìn thân ảnh thon dài ở đầu kia hành lang.

"Người nào ở cấm cung giả thần giả quỷ? Cút ra đây cho bổn vương." Chu Thần Hào giận dữ quát to.

Thân ảnh cuối Hành lang chậm rãi thong thả đi tới trước người Chu Thần Hào, mí mắt Chu Thần Hào lại bắt đầu giật giật không ngừng, khuon mặt quen thuộc trước mắt này hết sức đáng ghét.

"Vương gia vội vàng vào cung tất là để cáo trạng hạ quan đúng không?" Tần Kham cười tủm tỉm chắp tay với Chu Thần Hào.

Chu Thần Hào nheo mắt lại: "Cho nên ngươi đã sớm chờ bổn vương ở ngọ môn?"

"Vương gia hiểu lầm rồi, hạ quan rất bận, sao có thời gian để làm cái việc nhàm chán này? Hạ quan vừa từ trong cung đi ra, vừa hay ở trong hành lang ngọ môn gặp Vương gia, duyên phận tuyệt không thể tả như vậy, có thể thấy được Vương gia kiếp trước nhất định nợ hạ quan không ít tiền. . ."

Chu Thần Hào cười lạnh nói: "Nếu đã gặp ngươi thì bổn vương muốn mời ngươi cùng ta vào cung diện thánh, Tần Kham, ngươi khinh người quá đáng, sai thủ hạ đánh thị vệ của bổn vương, lại còn ở trước mặt bệ hạ tiến lời gièm pha khiến bổn vương gặp xui, có gan thì cùng ở trước mặt bệ hạ luận thị phi đúng sai?"

Tần Kham cười nói: "Không cần, hạ quan rất bận... Hơn nữa hạ quan mới từ trong cung Càn Thanh ra, về chuyện Cẩm Y vệ đánh thị vệ của phiên vương, hạ quan cũng đã xin tội trước mặt bệ hạ rồi, bệ hạ rất tức giận, hạ quan đã nhận trừng phạt nên có, phi thường nghiêm khắc, hơn nữa cực kỳ tàn ác. . ."

Chu Thần Hào hỏi: "Trừng phạt gì?"

". . .Tiếp bệ hạ quan khán Thần Cơ doanh thao luyện, thuận tiện cùng bệ hạ săn mấy con hoẵng, rất thảm."

Chu Thần Hào nghe vậy thiếu chút nữa thì tức tới tắt thở, nắm chặt quyền đầu cả giận nói: "Đây là cực kỳ tàn ác mà ngươi nói?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Con hoẵng không trêu ai không chọc ai, đang sống sờ sờ lại bị chúng ta ta liệp sát, còn chưa đủ cực kỳ tàn ác sao?"

Chu Thần Hào: "..."

Tư duy của Người này thật sự là rất bí hiểm, không có dấu vết để nắm, tương lai cử binh tạo phản, nếu người này là tướng lĩnh phía địch, không biết nghiệp lớn mà hắn vất vả kinh doanh mưu tính hơn mười năm sẽ có kết cục như thế nào.

Trong lòng Chu Thần Hào bỗng nhiên căng thẳng, trong mắt sát khí ẩn hiện

Sát khí chợt lóe rồi biến mất, sắc mặt Chu Thần Hào khôi phục bình tĩnh.

Mấy câu nói đó của Tần Kham có thật có giả, khó bề phân biệt, nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn nói hắn thỉnh tội trước mặt tiểu hoàng đế hơn phân nửa là thật, Chu Thần Hào bản thân nghĩ cũng thấy đây là một chiêu diệu kỳ, thuộc hạ đang ở trong dịch quán đánh thị vệ của hắn, đồng thời Tần Kham thì quỳ gối trước mặt tiểu hoàng đế hối hận thỉnh tội, giao tình của tiểu hoàng đế và hắn cả thiên hạ đều biết, sao bởi vì chuyện nhỏ này mà phạt nặng?

Vì thế đánh cũng đánh rồi, cục tức cũng trút rồi, trách nhiệm nên gánh vác thì được tiểu hoàng đế nhẹ nhàng vung tay cho qua, chiêu tiên phát chế nhân này dùng rất diệu, Chu Thần Hào nếu lúc này lại cáo trạng với tiểu hoàng đế, tám chín phần mười là tự tìm mất mặt.

Hiểu rõ những điều này, Chu Thần Hào cố nhịn tà hỏa đang càng lúc càng bốc cao trong lòng, ngửa mặt lên trời mỉm cười hai tiếng: "Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, bổn vương hôm nay mới triệt để minh bạch những lời này. . ."

Dừng một chút, sắc mặt Chu Thần Hào dần dần trở nên âm trầm oán độc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Kham nói: "Có điều còn có một câu châm ngôn khác kêu là "trời đố kỵ anh tài". lật sách sử, thiếu niên anh hùng có thể sống thọ không nhiều."

Tần Kham sờ sờ mũi, cũng không tức giận, chỉ thì thào thở dài: "Nói chuyện với người như ngươi thực sự phải trong chớp mắt tha thứ một trăm lần mới có thể tiếp tục nói chuyện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play