Buổi sáng trời mưa, mặt trời trong rặng mây đột nhiên chiếu ra ánh sáng chói lọi, hứng ánh nắng lên người, rất thoải mái.
Hít thở không khí sau cơn mưa, Tần Kham ngồi trong nha môn trấn phủ ti mắt hơi nheo lại, đầu gật gật, có chút mệt mỏi.
Bà nương Trong nhà thà con trai quá, không bái Bồ Tát chuyển sang bái tướng công, không thể không khen Đỗ Yên, từ sau khi gả cho Tần Kham, Đỗ Yên càng lúc càng thực tế, nàng ta dần dần biết loại chuyện như sinh nhi tử Bồ Tát không thể giúp được gì, tướng công mới là mấu chốt, không gieo thì thu hoạch thế nào?
Vì thế Tần Kham tối hôm qua gieo ba bốn lần, rời giường chẳng những chân như nhũn ra, hơn nữa rất không có tinh thần, hôm nay chỉ có thể ngồi trong nha môn ngủ gà ngủ gật.
Cẩm Y vệ chỉ huy đồng tri tất nhiên không cần phải tuần phố, công tác cụ thể đều do người phía dưới làm, làm người so hai trong hệ thống Cẩm Y vệ chỉ sau Mưu Bân, quyền lực của Tần Kham rất lớn, trong mắt rất nhiều người có thể xem như nắm giữ quyền sanh sát trong tay, một đạo mệnh lệnh phát xuống, đều có cả vạn người chạy đi làm cho hắn, phong cảnh hiển hách hôm nay, so với Thiên hộ nội thành không lâu trước thì hoàn toàn khác hẳn.
Buổi sáng sau khi tới nha môn ứng mão, thuộc hạ tới bái phỏng hắn không ít, Thiên hộ các khu trong kinh sư tới trấn phủ sứ và đô thiêm sự trong nha môn, buổi sáng như cưỡi ngựa xem đèn, đi lại như nước chảy trong phòng làm việc của hắn, trong những người này có rất nhiều người đều đã sớm đưa quà tới Tần phủ, hôm nay tới đây chỉ là để dệt hoa trên gấm, lưu lại một ấn tượng tốt trước mặt thủ trưởng.
Tần Kham cố vực tinh thần ứng phó nửa ngày, tới giữa trưa thì thực sự không chịu nổi nữa, phân phó cho Diệp Cận Tuyền giữ cửa, bất kỳ ai cũng không gặp, Tần đồng tri đại nhân thì trốn ở trong phòng ngủ gật.
Diệp Cận Tuyền đã không còn làm hộ viện Tần phủ, cũng không phải Tần Kham cảm thấy đại tài tiểu dụng, trên thực tế bị sư muội và sư điệt phiên bản sơn trại một ngày đánh tám lần, mỗi lần khi nhìn thấy hắn trên mặt trên người không còn da thịt chỗ nào lành lặn, không xanh thì tím, nhân tài như vậy thực sự không hiểu nên đánh giá hắn thế nào, nhạc mẫu và Đỗ Yên gặp mặt hắn liền không nói hai lời một chưởng vỗ tới, mà Diệp Cận Tuyền trừ một câu lạnh lùng 'tới hay lắm' nghe rất có phong phạm tông sư ra thì thân thủ lại không hề có điểm sáng. Mỗi lần bị một chưởng vỗ tới đều hôn đất, không có ngoại lệ.
Tần Kham không đành lòng, cũng cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của Diệp Cận Tuyền, Trương tông sư dạy dỗ đệ tử đích truyền cũng không dễ dàng gì, cho dù vị đệ tử sản xuất dây chuyền này là thứ phẩm, nhưng tốt xấu gì cũng là Trương tông sư tự tay dạy dỗ
Cho nên Tần Kham dứt khoát điều Diệp Cận Tuyền đến bên cạnh làm thị vệ, không hy vọng hắn tương lai có thể hộ giá cứu mạng, chỉ coi như là Tần Kham dán bùa bình an lên người chính hắn đi, coi như là dùng để trừ tà, tín thì có mà không tin thì không.
Tần Kham vẫn cảm thấy mình rất thiện lương, kinh sư không ngờ có lời đồn nói hắn lừa người, tròng mắt của tên gia hỏa này nhất định bị người ta móc ra làm bóng cá rồi giẫm.
Người thăng quan không thể quá nhàn, ông trời dó mắt, mới ngủ được nửa tiếng thì liền nghe thấy Đinh Thuận hổn hển gào thét ở ngoài cửa, chắc là bị Diệp Cận Tuyền ngăn cản không cho vào. Diệp Cận Tuyền đánh không lại sư muội sư điệt, đánh Đinh Thuận thì vẫn thừa sức, Đinh Thuận đại khái ở dưới tay Diệp Cận Tuyền chịu thiệt không ít, gấp tới độ tiếng cũng đổi tông.
Tần Kham ngáp dài một cái, duỗi lưng, lúc này mới thản nhiên hô ra ngoài cửa: "Để hắn vào đi."
Đinh Thuận lảo đảo đi vào, Tần Kham vừa thấy bộ dạng của hắn thì không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy một thân phi ngư cẩm bào của Đinh Thuận bị xé tơi tả, đồ tang màu trắng bên ngoài cũng thất linh bát lạc, mặt mày thì bầm tím, khóe miệng chảy máu, một tròng mắt đen xì, hình tượng rất khổ sở.
Tần Kham ngây người một lát, nói: "Nhà ngươi bị cưỡng chế à?"
"Đại nhân, thuộc hạ bị người ta đánh." Đinh Thuận kêu lên bi phẫn.
Đứng trên lập trường của dân chúng, Hán Vệ như lang như hổ bị đánh tuyệt đối là một chuyện đáng để vỗ tay vui mừng. Chỉ tiếc Tần Kham chỉ có thể đứng trên lập trường của Hán Vệ, bởi vì hắn là nhân vật số hai trong Cẩm Y vệ, từ lý luận mà nói thì mấy vạn Cẩm Y vệ trong thiên hạ Đại Minh đều là thuộc hạ của hắn.
"Ai dám đánh Cẩm Y vệ? Hơn nữa còn là đánh Cẩm Y vệ Thiên hộ." Tần Kham nhìn Đinh Thuận với vẻ hoài nghi: "... Ngươi ngủ với tiểu thiếp của vị Đại học sĩ nội các nào?"
"Không phải đâu đại nhân, là Ninh vương..."
Tần Kham càng ngớ người hơn: "Ninh vương vào kinh... Mang theo tiểu thiếp?"
"Không phải đâu, đại nhân. Thuộc hạ bị thị vệ của Ninh vương đánh."
Ánh mắt Tần Kham nghiêm lại, lạnh lùng nói: "Sao lại thế? Kể lại tỉ mỉ đi."
Về chuyện Ninh vương trù tính mưu phản, người trong Cẩm Y vệ biết không nhiều lắm, chỉ ba người Mưu Bân, Tần Kham và Đinh Thuận, cho nên Ninh vương vừa vào kinh đã trở thành đối tượng bị giám thị nghiêm mật của Tần Kham, Đinh Thuận sớm đã bố trí nhân thủ ngầm theo dõi gắt gao Ninh vương và hơn một trăm tùy tùng, tất cả chưởng quầy tiểu nhị trong dịch quán Ninh vương ở đã đổi hết thành người của Cẩm Y vệ, đoàn người của Ninh vương ở kinh sư, cho dù khi đi nhà xí đánh rắm mấy cái cũng bị Cẩm Y vệ nắm rõ trong tay, giám thị trình độ cao, có thể nói là kín không kẽ hở.
Tuy rằng lịch sử chứng minh Ninh vương điện hạ làm nghề tạo phản có chút ngu xuẩn, dù sao loại chuyện này là lần đầu tiên, hơn nữa không có ai cho hắn cơ hội làm lại để tích lũy kinh nghiệm, nhưng các thị vệ của phủ Ninh vương lại không phải là kẻ ngốc, đã sớm phát hiện Cẩm Y vệ giám thị bọn họ, nhiều ngày ẩn nhẫn mà chưa phát.
Nửa canh giờ trước, các thị vệ vây uqnah Ninh vương từ trong một cửa hàng kinh sư đi ra, giống như cố ý đập phá, các thị vệ ùa lên, đánh cho các Cẩm Y vệ giả trang thành người bán hàng trong cửa hàng một trận, Đinh Thuận nghe tin vội vàng chạy tới, cãi nhau mấy câu với các thị vệ của Ninh vương, các thị vệ cũng theo lệ đánh cho Đinh Thuận một trận.
Đinh Thuận ôm vết thương trên bụm mặt, căm giận kể lại sự việc.
Tần Kham lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Như vậy? Ngươi sau khi ăn đòn thì chạy về cáo trạng?"
"Không chỉ như vậy, sau khi bị bọn họ đánh, Ninh vương hình như nhận ra ta, không mặn không nhạt nói mấy câu xin lỗi, sau đó thị vệ ném cho ta một túi bạc, ước chừng mấy trăm lượng, xem như bồi tội và tiền thuốc men, cuối cùng bọn họ bỏ đi."
Tần Kham cười lạnh nói: "Bên ngoài là đánh ngươi, nhưng bên trong là đang tát vào mặt ta, giết gà dọa khỉ. Không ngờ Ninh vương vào kinh sư vẫn kiêu ngạo như vậy."
Tần Kham lườm hắn một cái, không thèm để ý, thì thầm: "Ninh vương nên trở về đất phong rồi nhỉ? Mấy ngày nay các quan viên cần tìm đều tìm rồi, cứ ở lại kinh sư cũng không hay."
"Ninh vương tựa hồ lại không định đi, các ngự sử hạch tội mấy lần, mỗi lần hắn đều lấy cớ là ở lại thủ linh tiên đế, cách nói này khiến người không thể bới móc, các nhóm sau khi vạch tội mấy lần thì cũng chẳng còn gì để nói."
Tần Kham nhíu mày, hắn quyết định phải đuổi Ninh vương ra khỏi kinh sư, không chỉ có là tranh khí phách, sự mưu phản của Ninh vương trước mắt đang ở trong giai đoạn chuẩn bị, có thể nói các phương diện đều rất không thành thục, thiếu binh, thiếu lương, cũng thiếu vũ khí, thiếu nhất chính là một cái cớ để được người trong thiên hạ công nhận, trong lịch sử sự tạo phản của Ninh vương kéo dài tới năm Chính Đức thứ mười bốn mới rất xấu hổ lên sân khấu, xuôi gió xuôi nước không được vài ngày thì liền bị đại quân của triều đình đánh cho răng rơi đầy đất, trong bốn mươi đã diệt sạch đại quân tạo phản được xưng là mười vạn, chuẩn bị nhiều năm như vậy, chỉ đổi được một kết quả như thế, không thể không nói, Ninh vương thật là không phải nhân tài làm sự nghiệp.
Tạo phản cũng là một loại sự nghiệp, vô luận làm người hay là làm việc, chuyên tâm là đầu tiên, giống như Ninh vương đông một búa tây một cây gậy, tuyệt đối không phải thái độ làm nên sự nghiệp, Tần Kham cũng cảm thấy lo cho hắn.
Đinh Thuận thấy Tần Kham chìm sâu vào suy nghĩ, không dám quấy rầy hắn, sau hôm lâu không nhịn được lúng ta lúng túng nói: "Đại nhân, chuyện hôm nay ngài xem..."
Tần Kham lấy lại tinh thần, giận dữ nói: "Bị ăn đòn thì đi mách người lớn, loại chuyện này ta sau năm tuổi thì không làm nữa rồi, không ngờ tính trẻ con của Đinh Thiên hộ vẫn chưa hết, thật là đáng mừng."
Đinh Thuận mặt như đưa đám nói: "Tuy rằng ngữ khí của đại nhân rất uyển chuyển, thuộc hạ thuộc hạ vẫn gnhe ra là ngài đang nói kháy ta."
"Đúng, ta là đang nói kháy ngươi." Tần Kham rất không khách khí thừa nhận, sắc mặt càng ngày càng lạnh: "Ngươi thiếu tiền lắm à?"
"Thuộc hạ đã thăng Thiên hộ, không thiếu tiền."
"Không thiếu tiền vậy ngươi yên tam thoải mái nhận bạc của Ninh vương làm gì?"
"Đây là tiền thuốc men hắn đền cho thuộc hạ."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Ngươi hiện tại về Thiên hộ sở của ngươi triệu tập nhân mã, chuẩn bị cả bạc nữa, cứ chiếu theo con số mà Ninh vương đưa cho ngươi, đánh lại cho ta! Làm bị thương một người của hắn, ngươi ném một túi bạc, đánh bị thương hai thì hai túi, tiền không đủ ta cho thêm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT