Càn Thanh cung là tẩm cung của lịch đại hoàng đế Đại Minh, Hoằng Trì đế đang nằm trên giường của Càn Thanh cung, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, ngay cả môi cũng mất đi màu máu, Trương hoàng hậu bưng chén thuốc, nuốt lệ đút cho Hoằng Trì đế từng ngụm thuốc.
Khi Chu Hậu Chiếu xông vào Càn Thanh cung, nhìn thấy cảnh tượng này, thấy bộ dạng suy yếu vô lực của phụ hoàng, Chu Hậu Chiếu trong lòng đau xót, không thể ức chế được mà bật khóc.
"Phụ hoàng người sao vậy? Hôm qua khi Nhi thần thỉnh an người vẫn khỏe mà, sao hôm nay lại thành bộ dạng như vậy?"
Trương hoàng hậu cũng không nhịn được mà che mặt khóc, sức khỏe của Hoằng Trì đế như thế nào, chỉ có bà ta là minh bạch nhất, mấy ngày nay càng nguy hiểm, nhưng mỗi lần Chu Hậu Chiếu khi hi hi ha ha từ đông cung chạy tới thỉnh an, Hoằng Trì đế bất luận suy yếu cỡ nào, luôn ngồi thẳng trên án thư, như thường ngày mỉm cười vui đùa nói chuyện với Chu Hậu Chiếu, cho tới khi Chu Hậu Chiếu rời khỏi, Hoằng Trì đế mới được các thái giám đỡ nằm xuống.
Anh cũng nói nhân sinh như kịch, Hoằng Trì đế vì nhi tử mà diễn vở kịch này, nhưng lại là vở diễn cảm động nhất.
Bất luận quý như thiên tử hay là hèn như thứ dân, tâm tư của phụ thân đại thể đều giống nhau, không muốn để nhi tử thương tâm, cho dù là thương tâm vì phụ thân.
Hoằng Trì đế thấy Chu Hậu Chiếu khóc thương tâm, gian nan gượng cười, nói: "Con ta làm sao vậy? Trẫm chỉ ngẫu nhiên cảm phong hàn, bệnh vặt mà thôi, sao lại thương tâm như vậy? Mau lau nước mắt đi, đừng để người ta chê cười."
Trương hoàng hậu lau nước mắt, buồn bã gật đầu, vở kịch này nếu bệ hạ đã bắt đầu diễn, bà ta cũng phải giúp đỡ diễn theo, cho dù căn bản không giấu được bao lâu nữa.
Chu Hậu Chiếu chung quy cũng không ngốc, thấy vẻ mặt đau thương của Trương hoàng hậu, cùng với bộ dạng ảm đạm của cung nhân hầu hạ chung quanh, trong lòng lập tức minh bạch toàn bộ.
"Vâng, phụ hoàng chỉ là phong hàn, rất nhanh sẽ khỏe." Khóe miệng Chu Hậu Chiếu cố tách ra nụ cười, nhưng nước mắt lại càng chảy càng nhiều.
Phụ tử đều đang diễn kịch, diễn một vở kịch để lừa chính bản thân, hành động vụng về, nhưng lại chân thành tha thiết.
Ngay hôm đó, Đại học sĩ Lưu Kiện cùng ti lễ giám chưởng ấn Tiêu Kính tấu xin Chu Thái Hậu và Trương hoàng hậu, trong mấy ngày, hoàng cung bắt đầu thay quân, thân quân Chỉ huy sứ ti thập nhị vệ vốn đóng quân ở cấm cung từng nhóm theo thứ tự rút lui khỏi hoàng cung, đằng tương tứ vệ sở thuộc ngự mã giám cùng dũng sĩ doanh vào cung trị vệ, cái gọi là Đằng tương tứ vệ, chính là cấm quân tinh nhuệ nhất bên trong hoàng thành dưới sự quản lý của ngự mã giám, chuyên trách bảo vệ xung quanh cấm cung, bảo hộ hoàng đế.
Thời đó Cẩm Y vệ được gọi là thiên tử thân quân đã sớm biến vị, trở thành cơ cấu đặc vụ trực thuộc hoàng đế, khi hoàng đế triều hội hoặc là xuất hành, nghi thức quân sở dụng tuy rằng cũng là cẩm y thân quân, nhưng đều chỉ là một số những kẻ mặt mặt mũi dễ nhìn, dáng vẻ cao to, chứ kỳ thật không chịu nổi một kích, thực sự gặp phải biến cố, đầu tiên xông lên bảo hộ hoàng đế, chính là sở thuộc Đằng tương tứ vệ, bọn họ mới là binh mã tinh nhuệ bảo hộ hoàng đế chân chính.
Thái giám chưởng ấn Ngự mã giám Ninh Cẩn phụng mệnh vào trực nội cung, Ngũ thành binh mã ti trong thành và kinh doanh cũng tiến vào trạng thái đề phòng, kinh sư đang bình tĩnh trong mấy ngày đã phong vân biến sắc.
Có những tin tức thủy chung không thể giấu được, hoạn quan cung nhân của nội cung có tới mấy nghìn người, nội các và Hán Vệ lợi hại tới mấy cũng không thể bịt được miệng của mỗi người.
Cẩm Y vệ và Đông Hán mấy ngày gần đây điều động thường xuyên, vô số Cẩm Y vệ mật thám và Đông Hán phiên tử phụng lệnh rời khỏi kinh, tới các thành trấn của Đại Minh, nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của phiên vương họ Chu trong thiên hạ, quân dịch của Cẩm Y vệ được sử dụng hết công suất, từng tin tức của các phiên vương cuồn cuộn không ngừng qua lại giữa kinh sư và đất phong.
Tần Kham cũng bị thuyên chuyển, đông cung đã không cần hắn đi tới trị thủ, bởi vì Thái tử điện hạ đã chuyển vào hoàng cung, ngày đêm túc trực bên cạnh phụ hoàng, Chỉ huy sứ Mưu Bân liền đưa Tần Kham vào hoàng cung trị vệ. Do Tần Kham lĩnh một biên chế Thiên hộ vào cung, giám sát cung nhân hoạn quan và Đằng tương tứ vệ.
Trong ngoài hoàng cung lập tức tiến vào một loại trạng thái giương cung bạt kiếm, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều có thể dẫn tới phản ứng kịch liệt của các cấm quân, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người biến thành rụt rè. Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử tuổi nhỏ, chính là thời khắc mấu chốt đổi mới thay cũ của chính quyền tối cao Đại Minh, không thể có một tia buông lỏng lơ là.
Khẩn trương không chỉ là kinh sư. Biên cảnh cũng bắt đầu sẵn sàng ra trận, đao kiếm đã ra khỏi vỏ.
Một con khoái mã ra khỏi kinh sư, Tam biên tổng chế cai quản mã chính Dương Nhất Thanh cùng với thái giám giám quân Miêu Quỳ khởi hành tới Tuyên phủ, canh phòng nghiêm ngặt đại quân Thát Đát phạm biên cướp bóc.
Giang sơn Đại Minh bởi vì một vị anh minh quân chủ bệnh nặng, mà tiến vào trạng thái lung lay.
Vào cung trị thủ bốn năm ngày, Tần Kham cuối cùng mới ở trong cung gặp được Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu tiều tụy hơn rất nhiều, sắc mặt của hắn rất không tốt, thần thái khoái hoạt vô ưu không còn nữa, thay vào đó là một mảng u sầu bi thương.
Nhìn Chu Hậu Chiếu thất thần chậm rãi ra khỏi Càn Thanh cung, bước chân cứng ngắc như rối gỗ, Tần Kham có một loại cảm giác đau lòng vì hắn.
Mỗi đứa trẻ đều không muốn lớn, nhưng sự thật tàn khốc lại ép nó không thể không lớn, cho tới nhiều năm sau bỗng nhiên nhớ lại, mới giật mình phát hiện sự ngây thơ và thuần khiết trong lòng đã càng ngày càng ít, cho đến biến mất gần như không còn.
"Thần bái kiến Thái tử điện hạ." Tần Kham khom người thi lễ với Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu giật mình, giống như hồn vía bị gọi quay lại thân xác, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn nhìn thấy Tần Kham, Chu Hậu Chiếu giống như gặp lại thân nhân, lại bật khóc.
"Tần Kham, phụ hoàng hắn. . . Hắn. . ."
Tần Kham bất đắc dĩ địa thở dài. Có những lịch sử mà người xuyên qua có thể thay đổi, nhưng số tuổi thọ của Hoằng Trì đế, Tần Kham thật sự bất lực.
Bỗng nhiên có chút thống hận, mình kiếp trước vì sao không học một chút y đạo? Cho dù không cứu sống được Hoằng Trị thì cũng để hắn sống thêm vài năm cũng tốt.
"Điện hạ, hoàng thượng hắn. . . Nhất định sẽ chuyển nguy thành an. Thiên tử tự có thiên hữu."
Bản thân Tần Kham cũng cảm thấy lời an uỉ của mình rất yếu đuối.
Ánh mắt Chu Hậu Chiếu rất mờ mịt, nhìn lên bầu trời xanh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, phụ hoàng là núi, núi nếu đổ, hắn phải đi đâu? Trước kia Chu Hậu Chiếu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn chỉ muốn bản thân mình khoái hoạt, nhưng mà hiện tại lại không thể không suy nghĩ.
"Sau này... Ta phải làm sao?" Chu Hậu Chiếu khóc.
Tần Kham ảm đạm thở dài: "Điều duy nhất Điện hạ có thể làm, đó là làm hoàng đế tốt, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, làm ra đại sự nghiệp không kém Tần hoàng hán võ, không phụ bệ hạ, không phụ thiên hạ."
Nhưng, phụ hoàng mất, từ nay về sau chỉ có ta một mình. . ." Chu Hậu Chiếu lo sợ không yên nói.
"Điện hạ còn có đại thần cả triều, còn có hàng vạn dân chúng, bọn họ đều đang nhìn ngươi, chờ mong ngươi mang đến cuộc sống tốt hơn cho họ."
"Bọn họ đều đang nhìn ta, dựa vào ta, nhưng ta thì sao? Ta có thể dựa vào ai?"
Tần Kham mỉm cười: "Điện hạ ít nhất còn có bằng hữu, bằng hữu cùng vui cùng buồn, người quân lâm thiên hạ, không nhất định đều là người cô đơn."
Chu Hậu Chiếu bình tĩnh nhìn chăm chú Tần Kham, thật lâu sau, ánh mắt trống rỗng cuối cùng cũng khôi phục chút sinh cơ, nhếch miệng lộ ra nụ cười rất khó coi nhưng lại thoải mái: "Đúng, ta còn có bằng hữu, Tần Kham, chúng ta làm quân thần cả đời, không bỏ không rời không phụ."
"Thần nguyện hết mình phục vụ vì điện hạ."
"Không cần hết mình phục vụ, chúng ta đều phải sống tốt, sống tới một trăm tuổi, khi chúng ta chín mươi lăm tuổi, sẽ hẹn cùng nhau ra ngoài, chính mắt nhìn giang sơn Đại Minh mà chúng ta cùng nhau cai quản cả đời rốt cuộc có bộ dạng thế nào, chúng ta bỏ thời gian năm năm, nhìn hết mỗi một tấc núi sông."
"Thần, vô thượng vinh yên! Có điều năm năm chắc không đủ."
"Vì sao?"
"Bởi vì khi đó, thần có lẽ đã đánh hạ ốc thổ vạn dặm cho người, quốc thổ của điện hạ quá lớn, nếu muốn nhìn hết mỗi một tấc, năm năm là tuyệt đối không đủ."
"Vậy mười năm, hai mươi năm, càng nhiều càng tốt."
Chu Hậu Chiếu nói xong cùng Tần Kham nhìn nhau cười, một đôi quân thần tương lai, lúc này cười rất hăng hái, hào khí can vân.
Mỉm cười hồi lâu, hốc mắt Chu Hậu Chiếu lại đỏ lên, nước mắt lại chảy xuống.
"Tần Kham, kỳ thật. . . Ta không thích làm hoàng đế, thật sự rất không thích, ta chỉ hy vọng cả đời làm Thái tử, mỗi ngày sống thật khoái hoạt, bất kỳ chuyện gì cũng có phụ hoàng làm chỗ dựa cho ta, làm chủ cho ta, ta... Ta thực sự muốn tặng thọ mệnh của ta cho phụ hoàng sống thêm hai mươi năm."
Hoàng đế là giấc mộng xa vời không thể với tới của thế nhân, nhưng mà giấc mộng của Chu Hậu Chiếu không phải là làm hoàng đế, Chu Hậu Chiếu chỉ mong hai chữ khoái hoạt, hai chữ Hoàng đế chỉ mang tới trách nhiệm nặng nề và sự thống khổ bị quản chế khắp nơi cho hắn, nó vô duyên với khoái hoạt.
Đại Minh triều là tuyến phong cảnh độc đáo nhất trong dòng lịch sử, Chu Hậu Chiếu là một mảng phong đỏ bắt mắt nhất trong tuyến phong cảnh này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT