Hoằng Trì đế hạ chỉ, án của Đỗ Hoành do ba pháp ti đồng thẩm, Tần Kham cuối cùng cũng đạt được mục đích, điều hắn muốn chính là kết quả này, một kết quả tương đối công bình, đặt mình và kẻ địch ngang hàng.

Còn lại là cuộc đánh cờ của hai bên.

Mưu Bân và Vương Nhạc Lĩnh ý chỉ rồi hành động, Hán Vệ mỗi bên có thủ đoạn truy tra án kiện riêng, Cẩm Y vệ dựa vào là mật thám rải khắp dân gian, cùng với đám bang nhàn phi biên chế dưới trướng bách hộ, các mật thám thường ngày dùng các loại thân phận để sinh hoạt, bọn họ có lẽ là thương nhân, có lẽ là tiểu phiến gánh hàng đi khắp thôn xóm, có lẽ là thổ lang trung xách gánh hành tẩu tứ phương, mà phương diện truy tra của Đông Hán thì kém hơn, luận về hãm hại trung lương, gia hình bức cung thì bọn họ là hành gia, nhưng truy tra án kiện thì không bằng được Cẩm Y vệ, nguồn tình báo chủ yếu của bọn họ là đám du côn lưu manh chơi bời lêu lổng khắp thôn hương thành trấn.

Trở lại trấn phủ ti, Mưu Bân lập tức triệu Tần Kham tới.

Khi Tần Kham tới tiền đường của trấn phủ ti, đã thấy Mưu Bân đang đưa lưng về phía cửa, nhìn bức tranh mãnh hổ xuống núi tới xuất thần.

"Hạ quan bái kiến Mưu soái." Tần Kham cung kính thi lễ.

Mưu Bân hồi thần, quay đầu cười với hắn: "Ngồi đi, giữa ngươi và ta không cần giữ lễ tiết, không cần phải dở bộ dạng thượng quan hạ thuộc.

Tần Kham mỉm cười ngồi xuống, Giáo úy thị hầu dâng trà thơm.

Mưu Bân cầm lên nhấp một ngụm, híp mắt híp mắt nhìn lướt qua Tần Kham rồi cười nói: "Tuổi còn trẻ, không ngờ có bản sự lật tay làm mưa ở kinh sư, không thể không bội phục, ta bằng tuổi của ngươi vẫn chỉ là một Cẩm y bách hộ, trong kinh sư rụt rè lăn lộn, nếu không phải năm đó đại thái giám mang ơn thưởng thức đề bạt, vị trí Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ này cũng không đến lượt ta ngồi. Hơn phân nửa chỉ là tới chỉ huy thiêm sự tầm thường sốt tới hết đời."

Tần Kham mím môi không nói gì.

Mưu Bân nhìn hắn rồi cười nói: "Tần Kham, ngươi mạnh hơn ta, năm nay ngươi mới hơn hai mươi phải không? Chẳng những đã là cẩm y Thiên hộ, còn được bệ hạ và Thái tử tín nhiệm, lợi hại hơn là. Có thể tay không khấy động phong vân triều đình, khiến một thiết án đã trần ai lạc định phải phúc thẩm lại, đúng là hậu sinh khả uý."

Tần Kham chắp tay nói: "Toàn nhờ công đề bạt của Mưu soái."

Khuôn mặt già nua của Mưu Bân bỗng nhiên nghiêm lại, hừ lạnh: "Xúi giục cống sinh Quốc Tử Giám gây chuyện chẳng liên quan gì tới việc ta đề bạt ngươi cả, nói ngươi lợi hại là nói cho hay thôi, kỳ thật ngươi chính là kẻ chuyện gây chuyện. Hơn nữa chuyên gây ra đại sự, đại phiền toái."

Tần Kham thừa nhận: "Mưu soái, gia nhạc bị bỏ tù, hạ quan không thể không dồn hết toàn lực chạy chọt nghĩ cách, về phần chuyện ầm ĩ ĩ bao nhiêu, sẽ có hậu quả gì, hạ quan dĩ nhiên không nghĩ được nhiều đến vậy."

Mưu Bân hừ nói: "Nghe ngươi nói chuyện sẽ cho rằng ngươi là một tên lăng đầu thanh đầu óc ngu muội, nhưng làm việc lại rất đa mưu túc trí, thủ đoạn cay độc, ngươi cho rằng ta thực sự tin ngươi là lăng đầu thanh à? Với lòng dạ của ngươi, có thể vậy được không."

Tần Kham cười khổ: "Hạ quan coi như Mưu soái đang khen ta."

Ngón tay Mưu Bân vô ý thức gõ lê bàn chậm rãi nói: "Như mong muốn của ngươi rồi, bệ hạ đã ra lệnh cho tam pháp ti phúc thẩm án của Đỗ Hoành, vu án đã lên tới Đạt Thiên thính, không thể che đậy. Tấm màn này cuối cùng cũng bị ngươi vén lên."

Dừng một chút, Mưu Bân nhìn chằm chằm Tần Kham, nói: "Nhưng, sau khi vén lên rồi, yêu ma quỷ quái bên trong ngươi có hàng phục được không?"

Tần Kham mỉm cười nói: "Ta sẽ cố hết sức."

Mưu Bân nhìn chăm chú hắn hồi lâu, thở dài: "Tần Kham. Ta thực sự không nhìn thấu ngươi, thật sự là người thông minh, đạo lý đánh rắn dập đầu, tráng sĩ chặt cổ tay lẽ nào lại không hiểu? Nhạc phụ ngươi đã chui vào vũng bùn, việc gì phải kéo thêm cả ngươi vào? Biết rõ không thể mà vẫn làm đó là ngu."

Tần Kham cười nói: "Suy nghĩ của ta lại khác với Mưu soái, gia nhạc nếu rơi vào hố xí thì ta khẳng định sẽ không cứu hắn, nhưng hắn rơi vào vũng bùn thì lại không thể không cứu, thông minh và ngu ngốc có lẽ chỉ cách nhau một chút, có đôi khi ta cũng thấy mình rất ngu."

Mưu Bân lắc đầu: "Thôi, hôm nay gọi ngươi đến chỉ là để nói với ngươi, kẻ đứng sau màn tất là quan to triều đình, tay nắm quyền cao, Cẩm Y vệ sẽ toàn lực truy tra, chỉ có điều cần thời gian, người phía sau màn sẽ không tha để mặc Cẩm Y vệ cứ tiếp tục tra xét, để tự bảo vệ mình, hắn tất sẽ đối phó với ngươi và nhạc phụ ngươi trước, tự ngươi phải cẩn thận."

Tần Kham nhìn Mưu Bân với vẻ chân thành: "Hạ quan nhất định sẽ cẩn thận, cho dù hạ quan không thể tự bảo vệ mình, Mưu soái cũng nhất định sẽ nghĩa bất dung từ mà bảo vệ ta, đúng không?"

Mưu Bân mặt run run, không nói gì, bưng chén trà lên.

" Tiễn khách."

Cẩm Y vệ giục ngựa nam hạ, toàn lực truy tra vụ án chức công Thiệu Hưng bị giết, những gì Mưu Bân có thể làm đại thể chỉ có bấy nhiêu, phiên tử Đông Hán thì lại kéo dài mấy ngày mới lười biếng xuất kinh, tuy rằng cũng điều tra án này, nhưng nhưng Tần Kham rất rõ ràng, Đông Hán khẳng định tra không được gì.

Vứt bỏ ân oán của Vương Nhạc và Tần Kham không nhắc tới, lúc ban đầu Đông Hán nhiệt tình tiếp nhận án tử của Đỗ Hoành, chắc hẳn Vương Nhạc cũng không sạch sẽ gì cho cam, tất nhiên có chút quan hệ với án này, chỉ không biết hắn ở trong đó thu được bao nhiêu lợi ích, toàn lực truy tra chỉ tổ dẫn lửa thiêu thân, Vương Nhạc sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, xuất công không xuất lực rất bình thường, ngầm ngáng chân Cẩm Y vệ thì cũng rất phù hợp với logic.

Kỳ thật biện pháp hữu hiệu nhất là trói Vương Nhạc lại rồi đánh cho một trận, dùng hình cụ nguyên nước nguyên vị của Đông Hán ép hỏi người phía sau màn và chứng cớ phạm tội, tất cả êm xuôi, căn bản không cần phải quanh co lòng vòng. Đáng tiếc vị nguyên lão bốn triều này ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt hắn ba phần, không có chứng cớ thì không ai dám đụng tới một ngón tay của hắn cả.

Nghe thấy án tử Đỗ Hoành đã được hoàng đế bệ hạ tự mình hạ chỉ cho tam pháp ti hội thẩm, áp lực trong Tần phủ mới dịu đi một chút, sắc mặt của Đỗ vương thị và Đỗ Yên cuối cùng cũng đỡ hơn.

Cống sinh Quốc Tử Giám đại náo nha môn hình bộ thúc đẩy hoàng đế hạ chỉ nghiêm tra vụ án Đỗ Hoành, Cẩm Y vệ vẫn đang trên đường giục ngựa, kẻ địch của Tần Kham cuối cùng cũng phát động.

Đạo lý Tiên phát chế nhân ai cũng minh bạch, đương nhiên, cũng có liên quan tới thực lực, Tần Kham cho dù có lòng tiên phát chế nhân thì cũng bất lực, quá yếu ớt quá yếu ớt, trên triều đình căn bản không có minh hữu, tranh đấu triều đình Đại Minh, dùng bốn chữ là đủ để có thể khái quát, đó là "Bè cánh đấu đá", tư lệnh không sung như Tần Kham nếu đắc tội với thế lực của phái nào đó trên triều đình, cái chờ đợi hắn chính là bị tập thể quần ẩu.

Tảo triều sau ngày Thánh chỉ truyền xuống, trong kim điện tựa hồ tràn ngập một cỗ khí tức cổ quỷ dị.

Thái giám Trực nhật gân cổ hô "Bách quan làm lễ, có việc thì tấu", vừa dứt lời thì giám sát ngự sử tuần án Chiết Giang Hình Chiêu đứng ra khỏi hàng đầu tiên, khom người nói: "Thần có việc muốn tấu."

Hoằng Trì đế khẽ gật đầu: "Hình khanh có việc thì cứ tấu đi."

"Thần phụng chỉ tuần án Chiết Giang, năm trước các quan phủ Chiết Giang đánh giá thành tích; bình thuật, thần đã từ đầu chí cuối báo lên Lại bộ, về án chức công Thiệu Hưng bị giết, án này lúc ấy chấn động Giang Nam, thần không dám không tận chức điều tra nghe ngóng, lúc ấy thái giám giám sát Tô Châu chức tạo cục Vương Bằng bị chức công gây chuyện đánh giết, tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành và tri huyện Hội Kê Trần Văn Trung dẫn theo mấy chục nha dịch tự mình cũng tới, Đỗ Hoành thấy tình thế không khống chế được, liền hạ lệnh cho nha dịch rút đao trấn áp, trong chốc lát hơn mười chức công ngã xuống bỏ mình, sau khi án phát thần tới Thiệu Hưng, chính mắt trông thấy hiện trường, hơn nữa cùng Chiết Giang Bố Chính Sứ Thôi Tăng, tri huyện Hội Kê ba người đồng thời điều tra phán đoán, cũng thẩm vấn hơn mười nha dịch đã nhận lệnh giết người, hơi mười thanh bội đao chế thức đã hành hung cũng được bảo tồn, vô luận nhân chứng hay là vật chứng đều đầy đủ, thần xin hỏi bệ hạ, vì sao chậm chạp không trừng trị tội của Đỗ Hoành, ngược lại giao án này cho tam pháp ti phúc thẩm?"

Hoằng Trì đế thầm than một tiếng: "Án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, không thể không thẩm tra, vả lại các cống sinh Quốc Tử Giám hôm qua bởi vì án này mà trùng kích nha môn hình bộ, trẫm trước nay luôn đối xử tử tế với văn nhân đại phu, trẫm không thể không truy cứu tới cùng, cái này gọi là vàng thật không sợ lửa, nếu án tính không hề có sai xót, tất nhiên sẽ qua được phúc thẩm, chứ không minh bạch như thế, làm sao chặn được miệng thiên hạ?"

Hình Chiêu nói: "Vua ta nhân đức anh minh, chúng thần khâm phục cảm hoài, chỉ có điều hành động này của bệ hạ không nghi ngờ gì nữa là lạm dụng quốc khí, thần lớn mật nói thẳng, hành động này rất không ổn, án này rõ ràng đã là chứng cớ vô cùng xác thực, lại khiến quan viên tra đi tra lại, chính sự dân sinh thiên hạ nhiều cơ nào, lệ này mở ra, đại án tồn động nhiều năm của Đại Minh ta nếu toàn bộ lại lật ra, người hữu tâm bịa đặt thêm mấy điểm đáng ngờ, những án tử này chẳng phải là phải phúc thẩm toàn bộ ư? Như vậy sự uy nghiêm của luật pháp Đại Minh ta ở đâu?"

Trong Kim điện, vẻ mặt vẻ mặt chính nghĩa khẳng khái trần từ, mấy trăm đại thần trong điện thầm gật đầu, Hình Chiêu vừa mới dứt lời, đã có sáu gã quan viên đồng loạt đứng ra khỏi hàng, tán thành lời nói của Hình Chiêu, thanh âm nghị luận trong điện càng càng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play