Tôn thất và huân quý trước nay là khối u ác tính của giang sơn xã tắc các đời, nhóm người này rảnh rỗi đẻ lắm thì không nói, công huân tổ tiên tích góp thành vốn để bọn họ tiêu xài, bọn họ ở nhà hào hoa xa xỉ, dẫn gia đinh đả thủ hung ác nhất trên đời, ức hiếp người lương thiện khắp thành, hoành hành thôn xóm, không chuyện ác nào không làm, hoàng đế rất đau đầu vì họ, nhưng nể tình tổ tiên của bọn họ vất vả đánh giang sơn cho tổ tiên mình, lại không tiện dễ dàng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà hắn, vì thế rất nhiều lúc đối với đủ loại hành động tội ác của các huân quý đành phải làm bộ như không thấy.
Huân quý Đại Minh là một đám người không dễ chọc nhất, trên đại nghĩa mà nói thì bọn họ ủng hộ sự thống trị của vương triều Chu Minh, hơn nữa là một loại người ủng hộ triệt để nhất, trung tâm nhất, bởi vì bọn họ minh bạch, tước vị và vinh quang của bọn họ là Chu gia cho, vốn để hoành hành ngang ngược cũng là Chu gia cho, Chu gia nếu ngã xuống, giang sơn nếu thay đổi triều đại, ngàng tháng của bọn họ so với quan văn võ tướng đầu hàng thì càng khó sống hơn.
Cho nên phàm là có chiến tranh trong ngoài uy hiếp tới sự thống trị của vương triều Chu gia, những công này tuyệt đối là nhóm đầu tiên động thân đứng ra, mặc giáp trụ ra trận giết địch, mà người hoàng đế vào lúc này cũng tín nhiệm nhất cũng là bọn họ.
Đại nghĩa giữ rồi, phương diện tiểu tiết tất nhiên không cần quá câu nệ, ví dụ như thỉnh thoảng khinh nam hiếp nữ, thỉnh thoảng ức hiếp dân chúng, thỉnh thoảng lỗ mũi nghếch lên trời vài câu Hán Vệ vài câu.
Ví dụ như Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh hiện tại, chính là đang làm chuyện thỉnh thoảng này, hắn đứng ngoài cửa tòa nhà Đông Hán, dẫn một đám gia đinh ác phó, chống nạnh chỉ vào đại môn đang đóng chặt mà chửi.
Các Dân chúng sợ Hán Vệ như sợ hổ, nhưng các huân quý thì không, hành vi của bọn họ có đôi khi ngay cả hoàng đế và các Đại học sĩ nội các cũng đành bất lực, Hán Vệ tính là cái rắm.
Từ Bằng Cử và Tần Kham dắt tay nhau phát thư tới Nam Kinh đã phát huy tác dụng.
Trong thành Nam Kinh nếu luận về ngang ngược nhất, đương nhiên là tiểu công gia Từ Bằng Cử, trở thành nhân tuyển số một, ý vào gia gia nắm binh quyền Nam Kinh, Từ Bằng Cử lại là người thừa kế Quốc Công nắm binh quyền Nam Kinh đời tiếp theo theo pháp định, tiểu công gia trong giới hoàn khố phân lượng tất nhiên cao hơn đám con cháu hầu bá, cho nên tiểu công gia là người cầm đầu giới hoàn khố huân quý Nam Kinh cũng là đương nhiên, tiểu công gia từ ngoài ngàn dặm nói một tiếng. Các hoàn khố công hầu bá ứng lệnh tập hợp.
Mồ hôi lạnh thuận theo trán Lưu Trí chảy xuống từng giọt.
Tiếng chửi bậy của Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh vang vòng ngoài trạch, tiếng nào cũng chói tai, câu nào cũng tru tâm. Nếu vứt bỏ thân phận huân quý của Triệu Thừa Khánh không đề cập tới, người này quả thực chẳng khác gì lưu manh du côn trên đường phố, từ trong miệng hắn phun ra từng câu thô tục khó nghe. Giống như từng cái tát hung hăng vả vào mặt Lưu Trí.
Đúng là chuyện không trong dự triệu, Lưu Trí làm sao ngờ được toàn bộ huân quý thành Nam Kinh lại cùng lúc đỡ cho Đỗ Hoành, người phương thức ôn hòa một chút còn cố kỵ mặt mũi Đông Hán, phương thức thô bạo một chút.... Vũ Tĩnh Bá Lúc này đang ở ngoài cửa chửi đổng chính là một ví dụ điển hình nhất.
Vô luận ôn hòa hay là thô bạo, thái độ của các nhóm đều nhất trí tới thần kỳ, lời trong lời ngoài rất rõ ràng nói cho Lưu Trí một sự thật - ngươi tốt nhất không nên đụng tới Đỗ Hoành, ngay cả một ngón tay cũng không thể đụng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Hậu quả nghiêm trọng tới trình độ nào. Các Huân quý chưa nói, có điều ngay cả tên ngốc cũng đoán được, nếu Lưu Trí đắc tội với tất cả huân quý thành Nam Kinh, hắn còn sống yên được ở đây ư? Đám sát tài này còn chưa từng để Đông Hán vào mắt.
Như si ngốc quay đầu nhìn thoáng qua Đỗ Hoành, Lưu Trí thực sự cảm thấy. Thái độ trên cao nhìn xuống của mình vừa rồi đối với Đỗ Hoành là nực cười cỡ nào, càng đáng mừng hơn là, vừa rồi may chưa dụng hình với hắn.
" Ngươi... Ngươi rốt cuộc làm sao mà quen với huân quýcả thành vậy?" Lưu Trí gian nan mở miệng hỏi, nhìn Đỗ Hoành đeo cùm, ánh mắt lờ mờ sinh ra mấy phần ý sợ hãi.
Đỗ Hoành ngửa mặt lên trời cười to.
Người khác không rõ. Hắn so với ai khác đều minh bạch hơn.
Huân quý thành Nam Kinh hắn không biết tới một người, nguyên nhân có thể khiến huân quý cả thành ra tay giúp đỡ một lão nhân xa lạ gặp xui xẻo như hắn, trừ đứa con rể hắn trước nay nhìn không vừa mắt ra thì còn có thể là ai nữa?
Hôm nay mới biết con rể mình ở Nam Kinh không ngờ có bản sự như vậy, có rể thế này, nhân sinh rất là sung sướng!
Đỗ Hoành là là quan văn,có tất cả ưu khuyết điểm của quan văn, như tất cả các quan văn khác, khinh thường huân quý, khinh thường Hán Vệ, nhưng mà lúc này, hắn lại cảm thấy rất tự hào vì đứa con rể đang làm Cẩm Y vệ ở kinh sư xa xôi.
Tần Kham, chung quy với là một người trẻ tuổi khác thường. Lúc trước bị ép đáp ứng hôn sự của hắn và Yên nhi đã gieo xuống một hạt mầm, hôm nay Đỗ Hoành hắn cuối cùng cũng được thu hoạch.
Nhìn vẻ mặt lo sợ không yên của Lưu Trí, Đỗ Hoành mỉm cười: "Lão phu là trung thần, trung thần đều được ông trời bảo hộ."
Lưu Trí tất nhiên không tin những lời linh tinh như trung thần đều có ông trời bảo hộ, trên thực tế trong tay hắn có ít nhất mười mấy trung thần chết ngắc rồi, những trung thần này thống khổ giãy dụa dưới hình cụ tới tắt thở, mà cũng chẳng thấy huyết giáng thần lôi đánh chết hắn, hoặc là khiến trung thần từ trong vũng máu sống lại.
Hắn không phải kẻ ngốc, tất nhiên minh bạch việc hôm nay không thoát được quan hệ với Tần Kham từng nhậm chức ở Nam Kinh. Lưu Trí cảm thấy một loại cảm giác thất bại, người ta là Thiên hộ, mình cũng là Thiên hộ, nhưng xem người ta lăn lộn thế nào kìa, thậm chí không cần chính diện giao phong với Đông Hán,vẫn giành chiến thắng từ ngoài ngàn dặm.
Đang do dự không thôi thì cửa lớn bị người ta thô lỗ đá văng.
Một đám Cẩm y Giáo úy mặc phi ngư phục đỏ thẫm như thủy triều ùa vào, một hán tử trẻ tuổi bộ dạng bách hộ dưới sự vây quanh của các Giáo úy ngông nghênh đi đến giữa sân.
Lưu Trí ngây người một lát, tiếp theo thì vừa sợ vừa giận: "Cẩm Y vệ Khá lắm, không ngờ dám xông vào trụ sở của Đông Hán, khinh Đông Hán ta yếu đuối dễ bắt nạt à?"
Cẩm y bách hộ cũng là người quen của Tần Kham, nói chính xác thì hắn là bộ hạ cũ của Tần Kham, lúc trước là thuộc hạ trung tâm cùng nhau giết giặc Oa ở Sùng Minh, Tổng kỳ Lý Nhị.
Tần Kham điều nhiệm kinh sư dẫn theo Đinh Thuận, Lý Nhị thì ở lại Nam Kinh được hắn tiến cử thành bách hộ.
Cùng nhau giơ thương tất nhiên có giao tình sắt, có người dám làm khóc nhạc phụ của thủ trưởng cũ, Lý Nhị dám liều mạng với người ta, đá cửa lớn Đông Hán quả thực còn chẳng được tính là đồ khai vị.
Liếc nhìn Lưu Trí, miệng Lý Nhị cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lưu Thiên hộ, đắc tội rồi, phụng lệnh của Nam trấn phủ ti trấn phủ sứ Lôi Hồng Lôi đại nhân, huynh đệ ta đến tiếp nhận Đỗ đại nhân mấy ngày trước được đón đi từ chỗ Cẩm Y vệ ta."
Lưu Trí cả giận nói: "Án tử này Đông Hán đã tiếp nhận, không cần Cẩm Y vệ các ngươi phải quan tâm! Cút ra ngoài cho ta!"
"Không thể nói vậy đâu nhé Lưu Thiên hộ, Đỗ đại nhân có bị oan hay không, vẫn chưa nói được rõ ràng, các ngươi đón người đi, vạn nhất dụng hình với hắn, Đỗ đại nhân có ba dài hai ngắn gì, Cẩm Y vệ chúng ta phải gánh oan thay cho Đông Hán các ngươi à? Dù sao người là Cẩm Y vệ chúng ta bắt, nói thẳng xin Thiên hộ đại nhân chớ trách, loại chuyện bẩn thỉu này Đông Hán các ngươi không phải là làm một lần, Cẩm Y vệ chúng ta không thể không đề phòng."
Nghẹn uất cả buổi chiều, lại bị những lời bất âm bất dương này của Lý Nhị kích thích, Lưu Trí lập tức trước mắt tối sầm trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì tức giận đến hộc máu.
"Ta nếu không cho ngươi gặp Đỗ Hoành thì ngươi làm gì được ta?" Lưu Trí cắn răng, trong mắt sát khí thoáng hiện.
Lý Nhị lười biếng cúi đầu nhìn móng tay, từ từ nói: "Ngươi là Thiên hộ, ta là bách hộ, ta đương nhiên không thể làm gì được ngươi, có điều Lôi trấn phủ sử lão nhân gia tính tình nóng nảy lắm. nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó, vả lại... Bọn công tử huân quý công hầu bá cả thành đều đang chờ ta về bẩm báo, ngươi nếu không cho ta gặp, ta không nói gì quay đầu đi ngay, có điều ta đi rồi ngươi cũng đừng hối hận. . . Ừ, Từ lão Quốc Công gia cũng nóng tính lắm."
Thân hình Lưu Trí lay động mấy cái, sắc mặt xoẹt một cái trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Uy hiếp của các Huân quý trong mềm có cứng, đôi câu vài lời ngầm có sát khí của Từ lão Quốc Công, Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh ở ngoài cửa lớn tiếng chửi rủa, áp lực cực lớn đã khiến Lưu Trí sắp sụp đổ, hành động dẫn người tới cửa của Lý Nhị cuối cùng cũng trở thành một cọng cỏ cuối cùng ép ngã lạc đà.
"Đem. . . Đem Đỗ Hoành đưa vào kinh sư, phái người thay ta, thay ta bồi tội với Hán công ta. . . Xin lỗi Hán công! Mau, khởi hành ngay tức khắc!" Lưu Trí nói xong câu đó với các phiên tử phía sau thì mồ hôi vã như tắm, cả người hư thoát vô lực, dừng một chút, Lưu Trí không thể không bổ sung nói: "Tháo gông nặng xích sắt cho Đỗ Hoành... Khách khí với hắn một chút."
Lý Nhị nhếch miệng cười nói: "Ha ha, thật trùng hợp, ta vừa hay phải dẫn thủ hạ tới kinh sư làm việc, , đang lo trên đường tịch mịch, các vị huynh đệ Đông Hán, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi."
Lưu Trí thở dài tuyệt vọng, từ một khắc Đỗ Hoành tiến vào thành Nam Kinh, hắn đã nằm dưới sự bảo hộ của Tần Kham, có thể khẳng định, loại bảo hộ sẽ luôn cùng với Đỗ Hoành bước vào cửa thành kinh sư.
Hán công muốn lấy nhạc phụ của hắn ra để trút giận thì không nên để hắn vào Nam Kinh, một bước này của Hán công tính sai rồi.
Người trẻ tuổi ở xa ngoài ngàn dặm kia... Tâm cơ nặng thật.
Hơn Hai mươi phiên tử Đông Hán áp giải Đỗ Hoành bắc thượng, Lý Nhị dẫn theo hơn trăm Cẩm y Giáo úy đi theo, đội ngũ quái dị này cứ như vậy rầm rập ra khỏi thành Nam Kinh.
Không thể không nói, đây là một chuyện khó chịu nhất của các phiên tử từ lúc chào đời tới nay, các Cẩm y Giáo úy dọc theo đường đi như hổ rình mồi, giống như một thanh lợi nhận treo trên đầu các phiên tử, sợ nó rơi xuống, chết tiệt là nó lại cố tình không rơi xuống.
Các phiên tử cố xốc tinh thần, khi ban đêm ngủ ngoài trời đều trốn ở trong góc thầm lau nước mắt, bọn họ cảm thấy rất lo lắng, rất sợ hãi, hơn nữa kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, thực sự sợ những Giáo úy đó bỗng nhiên nhất thời quật khởi, giết sạch hơn hai mươi người bọn họ, cuối cùng đoạt Đỗ Hoành chạy đến rừng già rừng già nào đó tránh đầu sóng ngọn gió, rồi bẩm báo lên là trên đường đi gặp đạo phỉ, dù sao chuyện này các phiên tử Đông Hán bọn họ cũng thường xuyên làm, tin rằng Cẩm Y vệ đối với thủ pháp này cũng tuyệt đối không xa lạ, suy bụng ta ra bụng người, các phiên tử tự xé lại nhân sinh loang lổ việc xấu của mình, đồng thời cũng dựa trên tâm tình sống lâu một ngày lợi một ngày, bắt đầu chuyến đi từ Nam Kinh tới kinh sư.
Tính mạng của mình cũng chẳng lo được, các phiên tử tất nhiên không dám tra tấn Đỗ Hoành, chẳng những không dám tra tấn, dọc theo đường đi đối với hắn so với đối với cha mẹ mình còn hiếu kính hơn, thực sự có thể nói là hỏi han ân cần, nhiệt itnfh như khách.
Lựa chọn duy nhất rất bất đắc dĩ, cái tên sát tài tên là Lý Nhị ở phía sau trên đường luôn nhìn họ chằm chằm, ánh mắt âm u đó, nhìn một cái là khiến người ta sợ hãi.
Đây tuyệt không phải ánh mắt của nhân loại, mà là của súc sinh!
Tính mệnh của Đỗ Hoành được bảo vệ, nhưng vấn đề căn bản vẫn chưa được giải quyết, chân tướng của sự thật như thế nào, Tần Kham đến bây giờ vẫn chưa rõ, hắn chỉ có thể chờ, chờ Lý Nhị hộ tống Đỗ Hoành đến kinh sư, tái trực tiếp hỏi rõ việc này, trong chuyện này, Tần Kham chỉ tin Đỗ Hoành.
Nhạc phụ Lão gia bị bắt vào ngục, Tần phủ trên dưới là một mảng mây đen.
Đỗ Yên luôn vui vẻ hoạt bát cũng triệt để buồn bã ủ rũ, cả ngay nắm tay áo Tần Kham, khóc tới không thở nổi, bất luận Tần Kham an ủi như thế nào, nàng ta vẫn khóc không chịu ngừng, tuy rằng nàng ta không quen với quan trường Đại Minh, dù sao có cha làm quan, ít nhiều cũng nhận biết mấy phần lợi hại, phàm là quan viên phạm tội bị bắt, bị Đại Lý tự thậm chí hình bộ bắt thì còn có đường cứu vãn, nhưng một khi quan viên bị Hán Vệ bắt, chuyện khẳng định nghiêm trọng, không thể toàn thân mà ra, lão bộc Trịnh Bá trong nhà nói, Cẩm Y vệ khi bắt Đỗ Hoành đã chính thức hạ giá thiếp cho nha môn tri phủ Thiệu Hưng, chuyện còn bé được à?
Cái gọi là giá thiếp, là một loại thủ tục chính thức khi Cẩm Y vệ truy bắt phạm quan, tương đương với trát bắt giam của cục công an kiếp trước, so với trát bắt giam thì càng có lực uy hiếp hơn, các quan viên nhận được giá thiếp bình thường có hai loại phương thức ứng phó, một là an bài thỏa đáng hậu sự của mình, hoảng sợ ngồi ở nhà chờ Cẩm y Giáo úy tới cửa, hai là an bài thỏa đáng hậu sự của mình, sau đó lấy dây thừng treo lên xà nhà, kết thúc mọi chuyện, đỡ phải vào chiếu ngục bị đủ loại hình cụ biến thành sống không bằng chết.
Về phần quan viên nửa đêm bỏ trốn không phải không có, đáng tiếc xác xuất thành công rất thấp, cơ hồ bằng không, sau khi bị bắt lại thì hình phạt rất tàn nhẫn, tướng chết còn khó nhìn hơn, quan viên nhận được giá thiếp chỉ cần đầu óc không gặp vấn đề, bình thường sẽ không lựa chọn biện pháp tìm chết này.
Cảm giác của Đỗ Yên rất linh mẫn. Tần Kham cũng dự cảm được chuyện này không phải nhỏ, án tử do Cẩm Y vệ chuyển tới Đông Hán, có thể thấy được có người ở phía sau màn vận tác, hắn rất hiểu Đỗ Hoành, Tần Kham có thể khẳng định người này tất nhiên minh bạch Đỗ Hoành có con rể là Cẩm Y vệ Thiên hộ, nếu muốn dồn Đỗ Hoành vào chỗ chết, chỉ có Đông Hán đã kết oán với Tần Kham mới có thể làm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT