Luận về lừa người, Từ Bằng Cử ngay cả một ngón tay của Tần Kham cũng không bằng, tiểu công gia cũng giống như Chu Hậu Chiếu giống như Chu Hậu Chiếu, sống rất đơn thuần, bảo họ học Tần Kham đào hố, chui vào vĩnh viễn chỉ có thể là chính bọn họ.

Tần Kham thì khác, hèn hạ là giấy thông hành của người hèn hạ, hắn là người có giấy chứng nhận.

Từ Bằng Cử ở kinh sư không có bằng hữu, hơn nữa rõ ràng so với lúc ở Nam Kinh thì bộ dạng ngang ngược thu liễm hơn, hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng nhận biết lợi hại, loại địa phương quyền quý đầy rẫy như kinh sư, một tiểu công gia tương lai thực sự không có tư cách để phách lối.

Tuy rằng sẽ không lừa người, nhưng Từ tiểu công gia vẫn biết sát ngôn quan sắc, khi nói đùa thấy Tần Kham mặt mang theo vẻ buồn bã, không khỏi quan tâm hỏi: "Ngươi có tâm sự à?"

"Có, tâm sự rất nặng." Tần Kham thản nhiên nói ra, , đối với bằng hữu nhất định phải chân thành, tuy rằng hắn thường xuyên lừa bằng hữu, nhưng lừa người và chân thành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, điểm này Tần Kham phân biệt rất rõ ràng.

" Tâm sự gì?"

Tần Kham thở dài: "Tâm sự có thể khiến một nam nhân đã thành gia thất mặt co mày cáu, đương nhiên không thể thoát được liên quan tới tiền."

Từ Bằng Cử cười to nói: "Tâm sự như vậy thì ta thực sự chưa thể hội, ý của ngươi là, ngươi không có tiền nuôi gia đình."

"Tiểu công gia đúng là thông minh." Tần Kham nhìn hắn với vẻ chờ mong, trong mắt tràn ngập ý khen ngợi.

Ánh mắt này rất quen thuộc, Từ Bằng Cử thấy rất nhiều lần rồi, mỗi lần thấy là một lần gặp xui.

Từ Bằng Cử lập tức vẻ mặt đề phòng dựa lưng vào ghế: "Đừng hòng có ý đồ với ta nữa, Tần Khamà, ta không phải ngu xuẩn, tuyệt đối không thể hết lần này tới lần khác rơi vào cùng một cái bẫy."

Chắp tay, Tần Kham nghiêm mặt nói: "Tiểu công gia nói quá rồi, Tần mỗ hỗn đản tới mấy cũng sẽ không hết lần này tới lần khác lừa cùng một người, rất không có cảm giác thành tựu."

"Vậy thì tốt, ngươi cũng không thể cứ coi ta lẻ kẻ ngốc mà lừa nữa."

Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên một hạ nhân vẻ mặt lo lắng chạy vào: "Lão gia, không tốt rồi, Thái tử điện hạ..."

"Hắn làm sao?"

"Hắn không biết là làm gì, làm cháy phòng bếp trong phủ chúng ta rồi. Hiện tại quản gia đang dẫn người cứu hoả."

Tần Kham thở dài: "Sớm đã trong dự kiến rồi, hắn... Cuối cùng cũng hạ độc thủ với phòng bếp nhà ta."

Mặt Chu Hậu Chiếu bị cháy tới đen ì, trán in thêm hình trăng khuyết thì chính là Bao Công tái thế.

Vẻ mặt hắn rất uể oải, nhưng tinh thần không tồi, nha hoàn bưng nước cho hắn vừa rửa giúp hắn vừa cố nhịn cười, Chu Hậu Chiếu cũng không tức giận, chỉ có chút ngượng ngùng, dù sao loại chuyện như đốt phòng bếp nhà người khác, người hơi bình thường một chút đều không làm được, cái này phải có thiên phú.

Hòa khí vỗ vỗ vai Chu Hậu Chiếu, Tần Kham an ủi: "Không sao, cái này gọi là con đường nào cũng thông tới La Mã, điện hạ nấu đồ ăn không có thiên phận, nhưng tương lai khẳng định có thể tốt hoàng đế tốt, đốt phòng bếp thôi mà, không sao."

Chu Hậu Chiếu cười ngại ngùng, tiếp theo ngạc nhiên nói: "Cái gì gọi là 'con đường nào rồi cũng dẫn tới La Mã', La Mã là cái gì?"

Cái này muốn giải thích thì mất thời gian lắm.

Từ Bằng Cử ở bên cạnh sau khi bái kiến Chu Hậu Chiếu. Ánh mắt Hai người đồng loạt nhìn về phía Tần Kham, miệng Tần Kham thỉnh thoảng lại thốt ra những lời kỳ quái khiến họ thường thường được đại khai nhãn giới.

"La Mã, là một đế quốc rất khổng lồ ở phía tây. Đó là một quốc gia sùng bái vũ lực, đối với khuếch trương lãnh thổ có một sự theo đuổi cuồng nhiệt." Tần Kham kiên nhẫn giải thích, vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử từ kinh ngạc chậm rãi trở nên say mê, trong sự khiêu động bằng câu chữ của Tần Kham, bọn họ giống như nhìn thấy phong cảnh rộng lớn hào hùng của đế quốc phía tây khổng lồ ấy, cùng với phong thổ hoàn toàn khác với Đại Minh.

"Ta, Chu Hậu Chiếu, tương lai cũng nhất định phải giống hoàng đế La Mã, dẫn theo quân sĩ Đại Minh. Chinh phục Thát Đát Ngoã Lạt, chinh phục tiểu quốc man di, khuếch trương lãnh thổ Đại Minh ta với hạn độ lớn nhất, ta..." Chu Hậu Chiếu hưng phấn tới mặt đỏ bừng, nắm chặt quyền đầu lớn tiếng nói: "Ta muốn làm Võ hoàng đế danh thùy thiên cổ."

Tần Kham và Từ Bằng Cử thấy bộ dạng hưng phấn của Chu Hậu Chiếu. Hai người nhìn nhau, đồng thời đứng dậy lạy dài: "Thái tử điện hạ chí hướng cao xa, chúng thần nguyện đi theo, giúp điện hạ dẹp yên vũ nội, tựu thành bá nghiệp."

Trong tiền đường Tần phủ lặng ngắt như tờ, nhưng lại có một cỗ dũng động sôi trào kích tình.

Lời đã ra thì không rút lại được, Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử quấn lấy Tần Kham, đòi hắn kể thêm những kỳ văn dị sự.

Tần Kham cũng không khách khí, từ sự thống nhất của chư quốc phía tây rồi lại phân liệt, nói đến voi lớn, hắc tinh tinh Phi Châu, rồi lại tới chim cánh cụt tao nhã như thân sĩ trên sông băng nam cực.

Tần Kham nói rất lộn xộn, trước sau không ăn khớp, cơ hồ nghĩ ra gì thì nói cái đó, thiên nam địa bắc, không chỗ nào không nói tới.

Hắn quen nói chuyện và làm việc đều có mục đích, không thể vô duyên vô cớ nói cho Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử giải sầu, hoàng đế muốn thành muốn thành minh chủ quân, như vậy hắn cần phải có đủ dã tâm và tầm mắt xa rộng, không thể chỉ ru rú trong một góc quốc gia, dã tâm có thể châm ngòi khát vọng của hắn đối với lãnh thổ, nhãn giới có thể khiến hắn khi khuếch trương lãnh thổ làm ra quyết sách chính xác.

Đây là chuyện Tần Kham hiện tại đang, nếu muốn trở thành Võ hoàng đế, không phải dẫn một đám quân sĩ tự phong mình làm Uy vũ đại tướng quân, gào năm hét sau ra ngoài đánh mấy trận nhỏ là có thể làm được, quyết tâm, nghị lực, lựa chọn bình tĩnh, suy ghĩ tỉnh táo, khí khái thôn thổ thiên địa, còn cả không thể không trả giá lớn, ví dụ như cô độc, và sự thống khổ không được thế nhân lý giải, những cái này là không thể thiếu.

Hiện tại Chu Hậu Chiếu giống như một tờ giấy trắng, Tần Kham chỉ tận hết khả năng vẽ phong cảnh lên tờ giấy trắng này, vẽ ra một bức lam đồ tuyệt mỹ mà có lẻ phải dùng khí lực cả đời để thực hiện.

Không biết nói bao lâu, Tần Kham cuối cùng miệng khô lưỡi rất, nhân lúc Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử đang ngẩn người, cần chén trà lên uống, bổ sung hàm lượng nước bị tiêu hao trong thân thể.

Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử có chút buồn cười hai người ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, giống hai đứa nhà quê chưa được thấy cảnh đời.

"Cái này... Tần Kham, những gì ngươi nói là thật hay giả?" Chu Hậu Chiếu kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên là thật. Điện hạ, thần không dám nói dối đâu."

" Thực sự thần kỳ như vậy ư?" Chu Hậu Chiếu hai mắt lồi cả ra, cũng không phải không tin lời nói của Tần Kham, sự thật chứng minh tri thức và học vấn Tần Kham từng nói với hắn toàn bộ đều chính xác, Chu Hậu Chiếu đối với điều này là tin không nghi ngờ.

Ngây ra hồi lâu, sắc mặt Chu Hậu Chiếu tự dưng đỏ lên: "Thì ra trên đời này có nhiều dị thú hiếm quý nhiều như vậy, Lưu Cẩn làm cho ta cái gì hầu tử, cái gì chó săn căn bản không đáng nhắc tới, ta quyết định, tương lai ta muốn dựng một cái cung điện thật to, ta muốn thu thập tất cả dị thú hiếm quý trên đời này, đưa vào cung điện của ta, mỗi ngày nhìn chúng cắn xé nhau, như vậy chẳng phải rất vui ư? Ha ha, Tần Kham, chủ ý của ngươi quả nhiên rất không tồi, ừ, quyết định như vậy đi."

Hai mắt Tần Kham bỗng trợn to: "Điện, điện hạ, chủ ý này không phải của ta..."

Chẳng lẽ linh cảm xây Báo Phòng của Chu Hậu Chiếu là đến từ sự mê hoặc của hắn? Không thể nào? Tần Kham hắn sẽ bị văn võ cả triều thắt chết trong nhà mất...

Lời nói tiếp theo của Chu Hậu Chiếu đã phá vỡ ảo tưởng của hắn.

"Đương nhiên là của ngươi rồi, ngươi là công trình sư số một, đúng rồi, ta nghĩ ra rồi, cung điện này sẽ gọi là 'Báo phòng'!"

Chủ ý xây Báo Phòng này hiển nhiên làm Chu Hậu Chiếu đắc ý không thôi, để bằng hữu cũng có thể chấm mút ít lợi ích, hắn rất rộng rãi tặng công lao này cho Tần Kham.

Đứa trẻ kỳ quái, đối với làm giám đốc vườn bách thú thì rõ ràng hứng thú hơn làm hoàng đế.

Mặt Tần Kham có chút tái xanh, hắn biết rõ đây không phải công lao, nếu để văn võ cả triều biết Chu Hậu Chiếu xây Báo Phòng là chủ ý của hắn, nhất định sẽ ùa lên, xé hắn thành muôn mảnh.

Phần công lao này Tần Kham không nhận nổi, kiên quyết không thể nhận.

Tần Kham bật dậy, khom người nói: "Điện hạ, thần không dám nhận công này."

"Nói là chủ ý của ngươi thì chính là của ngươi, khách khí với ta làm gì." Chu Hậu Chiếu cười rất không nghiêm túc.

Thằng nhóc thối, ai khách khí với ngươi...

Vẻ mặt nghiêm lại, Tần Kham chắp tay: "Điện hạ, thần sao có thể nghĩ ra chủ ý tinh diệu như vậy? Điện hạ ngài đã quên rồi à, đây là Lưu công công giúp ngài nghĩ ra mà."

"Lưu Cẩn? Ngươi chắc chứ?"

"Đương nhiên chắc."

Chu Hậu Chiếu hừ hừ, thôi, không muốn nhận thì để cho Lưu Cẩn nhận đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play