Người ta một khi kích động sẽ rất dễ phạm sai lầm, Tần Kham phát hiện mình phạm phải sai lầm lớn rồi.
Kỳ thật nam nhân đánh nhau vừa đánh vừa chửi là rất bình thường, đây là một loại phối trí tiêu chuẩn, mấy ngàn năm từ cổ tới kim, trên tới chiến tranh giữa các nước, hai quân khi đối trận chủ tướng hai bên đều phải đi ra cưỡi ngựa giơ đao mắng một trận rồi tính, thứ nhất để cổ vũ sĩ khí bên ta, các loại từ ngữ hạ lưu như thăm hỏi thân nhân nữ tính trong nhà chủ tướng quan địch, làm một đám thô hán ở trong quân doanh lâu ngay không tiếp xúc với nữ nhân nghe mà nhiệt huyết sôi trào, kêu ngao ngao, vì thế khí lực có, sĩ khí có, chủ soái ra lệnh một tiếng, chiến đấu thế như chẻ tre, toàn nhờ công của thân nhân nữ tính trong nhà chủ tướng quân địch.
Khi Tần Kham đánh Thọ Ninh Hầu chửi ra những lời này đại để cũng là như vậy, thuần túy để tăng thêm một chút sĩ khí cho mình, không phải thực sự muốn phát sinh bất kỳ quan hệ siêu hữu nghị nào với tỷ tỷ của hắn.
Đáng tiếc hắn lần này chửi sai rồi, bởi vì lai lịch không nhỏ của tỷ tỷ Thọ Ninh Hầu lai lịch không nhỏ, nàng ta là đương kim hoàng hậu, lão bà duy nhất của Hoằng Trì đế.
Nhìn thấy ánh mắt sùng kính của kinh vệ bách hộ, Tần Kham toát mồ hôi lạnh, cười gượng: "Ha ha, thật ra cũng chỉ là một cấu tứ thôi mà."
Kinh vệ bách hộ cũng cười: "Ta đương nhiên biết là cấu tứ, ngươi nếu thực sự dám làm như vậy, tuyệt đối là nhân trung long phượng, ta cũng không dám bắt ngươi. Có điều cấu tứ cũng không được, có một số việc dù nghĩ thôi cũng không được, Tần Thiên hộ, nhiều lời, theo ta tới đại lao kinh vệ dạo một chuyến."
Đầu Thọ Ninh Hầu sưng như đầu heo, nghe vậy thì vừa đau tới hít hà vừa cười lạnh: "Tần Kham, ngươi chết chắc rồi, vào đại lao kinh vệ thì không ai giúp được ngươi nữa đâu."
Tâm Tần Kham dần dần trầm xuống, việc hôm nay chỉ sợ thật sự không thể dùng trí tuệ để hóa giải, nơi này là kinh sư, là hoàng thành, thiên tử chi đô, thế lực các phương rắc rối phức tạp, bọn họ đan vào thành một cái lưới quyền thế, nào có Tần Kham nhỏ nhoi hắn trong đó? Tần Kham chỉ là Thiên hộ, đại nhân vật nào lại để hắn trong lòng?
Quay đầu nhìn Thọ Ninh Hầu mặt sưng húp nhưng lại cười rất vui vẻ, Tần Kham không khỏi cả giận.
Tất cả đều do người này gây nên. Hắn đáng chết!
Xoay người nhìn kinh vệ bách hộ, Tần Kham chỉ vào Thọ Ninh Hầu hỏi: "Ta nếu xin lỗi hắn thì ngươi có còn bắt ta vào ngục không?"
Kinh vệ bách hộ lắc đầu: "Chỉ sợ vẫn phải bắt."
"Vậy nên ta đánh hắn thêm một trận?"
Bách hộ do dự: "Chắc... chắc vẫn phải vào ngục?"
Vừa mới dứt lời, Tần Kham tung một cước, hung hăng đá vào khuôn mặt tươi cười đắc ý đáng hận đáng ghét của Thọ Ninh Hầu.
Thọ Ninh Hầu đang đắc ý chỉ thấy một cái đế giày lớn nhanh chóng to ra tới trước mặt hắn, cả kinh kêu lên: "Ngươi còn dám. . ."
Bùm !
Bàn chân không sai không lệnh, đá cho Thọ Ninh Hầu ngất tại chỗ.
Tần Kham thở hắt ra một hơi, tươi cười nói: "Sảng khoái quá. Được rồi, Hiện tại có thể bắt ta vào ngục rồi."
Thọ Ninh Hầu bị đánh, Tần Kham bị bỏ tù, khi Thọ Ninh Hầu đang nằm ở trên giường thần trí mơ hồ thì thằng em Kiến Xương Bá Trương Duyên Linh bất bình cho vi huynh, ngày hôm sau sau khi lâm triều kết thúc, khi các đại thần tốp năm tốp ba ra khỏi cửa cung, Trương Duyên Linh vội vàng vào cung khóc lóc kể lể.
Ác nhân khóc sướt mướt cáo trạng, Trương Duyên Linh quả nhiên làm Trương hoàng hậu phượng nhan giận dữ.
Trương hoàng hậu hơn ba mươi tuổi, ở trong triều có tiến hiền danh. Khi Hoằng Trì đế cần mẫn quốc sự, hoàng hậu thường xuyên trắng đêm tương bồi, ngày nóng thì tự mình quạt cho hắn. Ngày đông thì hâm cháo cho hắn, Hoằng Trì đế có chi hen xuyễn, hoàng hậu chẳng những tự mình chăm sóc, chứ không mượn tay cung nữ khác, hơn nữa Trương gia trên dưới cũng rải khắp thiên hạ, tìm kiếm thuốc hiếm cho thiên tử, cũng thường xuyên ở trong phủ tổ chức hoạt động cầu phúc, cầu thọ thiên tử.
Một gia tộc có thể được thánh sủng tất nhiên có đạo lý của nó, sự ân sủng của hoàng đế không chỉ bởi vì Trương gia là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu. Có đôi khi một số việc họ làm ra quả thực khiến Hoằng Trì đế từ nhỏ thiếu hơi ấm gia đình thực sự rất cảm động, đây cũng là một trong những nguyên nhân vô số ngôn quan hạch tội hai huynh đệ Thọ Ninh Hầu Kiến Xương Bá, mà Hoằng Trì đế anh minh vẫn chậm chạp không muốn xử lý bọn họ.
Ưu điểm của Trương hoàng hậu rất nhiều, nàng ta cũng không hỏi đến chính sự, cũng nghiêm cấm hai đệ đệ trong nhà tham gia vào chính sự. Nàng ta chấp chưởng hậu cung, hiếu thuận với Thái Hậu, dạy dỗ Thái tử, có thể nói là điển phạm giúp chồng dạy con, Minh triều khắc long bản Trường Tôn hoàng hậu.
Nhưng mà có có ai toàn vẹ hoàn mỹ cả. Trương hoàng hậu có khuyết điểm, đó chính là bao che, bao che khuyết điểm cho trượng phu, bao che khuyết điểm cho nhi tử, bao che khuyết điểm cho đệ đệ.
Sau khi nàng ta nghe nói đệ đệ Trương Hạc Linh bị Tần Kham đá xỉu, có thể nói là Trương hoàng hậu một đời hiền hậu cũng nổi bão.
Hoàng hậu không thể điều võ sĩ trong cung báo thù cho đệ đệ của nàng ta, nhưng nàng ta có thể điều thái giám.
Một đạo ý chỉ ra khỏi cửa cung, Tần Kham mạo phạm quốc thích, đánh hai mươi trượng.
Chấp hình tất nhiên là thái giám, Đông Hán Hán công Vương Nhạc có được tin tức này sớm nhất, lập tức mừng rỡ như điên, hận không thể dùng nắm xương già của mình tự chấp hình, Hán công liếc một cái, các tiểu hoạn quan phía dưới tất nhiên biết ý tứ của lão tổ tông.
Mấy tên tiểu hoạn quan phụng ý chỉ của hoàng hậu nương nương, cao hứng phấn chấn như ngày tết ra khỏi cửa cung, tới thẳng Kinh vệ Chỉ huy sử ti.
Chấp hình trong Đại lao, bọn họ ngay cả hình thức bên ngoài cũng lười chẳng muốn làm, mấy cây gậy đánh chết thằng chó từng đắc tội với Hán công đó.
Thọ Ninh Hầu Hoành hành kinh sư vô địch thủ bị một Cẩm Y vệ Thiên hộ nho nhỏ đánh ngất, chuyện này ở trong kinh sư đang bình tĩnh giống như nắm vào một viên đá lớn, dấy lên không chỉ là gợn sóng, mà là kinh đào hãi lãng.
Thọ Ninh Hầu thành danh kinh sư nhiều năm, cùng với Kiến Xương Bá cá mè một lứa, ỷ vào thân phận quốc thích ức hiếp quan viên và dân chúng, nếu luận về tiếng xấu về hai người, đủ đẻ người cả kinh sư dùng nước miếng dìm chết trăm lần, quả thực là người gặp người giận, quỷ thấy quỷ sầu, có hoàng đế và hoàng hậu che chở, văn võ cả triều, dân chúng toàn thành, không một ai dám làm gì họ. Hôm nay lại nghe nói có Cẩm Y vệ Thiên hộ không ngờ đá cho Thọ Ninh Hầu hôn mê, các quan viên và dân chúng không khỏi vỗ tay vui mừng, đều vui sướng Thọ Ninh Hầu ác có ác báo.
Cẩm Y vệ Thiên hộ kia làm chuyện mà mọi người muốn làm nhưng lại không dám làm, tên của hắn từ ngày hôm nay bắt đầu chính thức được ghi tạc trong lòng dân chúng phố phường kinh sư và văn thần võ tướng trong triều.
Thành danh chính là chuyện dễ dàng như vậy đấy, chỉ cần làm ra một chuyện khiến vạn chúng chờ mong, thanh danh tất nhiên sẽ lan nhanh tới chóng mắt.
Đáng tiếc thành danh phải trả giá lớn mới có, có đôi khi cái giá này chính là sinh mệnh.
Khi Tiểu hoạn quan khoáng đại kỳ da da hổ của hoàng hậu cao hứng phấn chấn lao tới nha môn Kinh vệ Chỉ huy sử ti, trong một gian sương phòng nhỏ của nha môn Hộ bộ kinh sư, một vị nam tử trung niên tướng mạo chính phái, râu xanh phất phơ mặc quan phục, thần thái ngưng trọng cầm bút, một đôi mắt chính khí mà hơi phóng túng nhìn chằm chằm tấu chương trên bàn.
Nam tử trung niên họ Lý, tên Mộng Dương, tự Hiến Cát, tuy rằng tên chỉ khác Lý các lão đương triều có một chữ, nhưng hai người tuyệt không có nửa điểm quan hệ thân thích, Lý Mộng Dương hiện giờ chỉ là một chủ sự Hộ bộ, chức quan ở trong triều rất nhỏ, một tiểu kinh quan lục phẩm ngay cả tư cách vào triều sớm cũng không có, nhưng nếu nói tới danh khí của hắn trong lâm thì Lại như mặt trời ban trưa, đi đường mang theo gió.
Hắn là tiến sĩ năm Hoằng Trị thứ sáu, tài văn chương lớn, tính tình cũng lớn, hắn rất bất mãn đối với văn bát cổ và văn phong thai các thể của Đại Minh hiện giờ, cho rằng cái này là cổ hủ đần độn, trói buộc tư tưởng và sáng ý của người đọc sách, đại lực đề xướng tư tưởng phục cổ văn học "Văn tất Tần Hán, thơ tất Thịnh Đường". Đương nhiên, tính cách của tính cách cũng ghét ác như thù, thuộc về phẫn Thanh điển hình.
Lão phẫn Thanh đang viết sớ. Khi tin tức Tần Kham một cước đá ngất Thọ Ninh Hầu rơi vào tay nha môn Hộ bộ, Lý Mộng Dương hưng phấn, vì thế nhảy ra lục sớ hạch tội Thọ Ninh Hầu đã viết từ mấy tháng trước, sớ vẫn ở đáy hòm, hôm nay lật lại sáng tác thêm, bên trong hạch tội Thọ Ninh Hầu hơn mười tội lớn, bao gồm hành hạ gia phó đến chết, bắt nhốt vòng địa trái phép. Lũng đoạn thị trường, vân vân... những tội trạng này các ngôn quan sớm đã tham khảo vô số lần, nhưng vẫn bị Hoằng Trì đế giữ mà không phát.
Lý Mộng Dương nhìn chằm chằm tờ sớ, suy tư rất lâu, trịnh trọng nhấc bút ghi thêm một tội danh của Thọ Ninh Hầu: "Thèm muốn mỹ tỳ của đồng nghiệp, rắp tâm cướp đoạt, hành động ngông cuồng này tội thực đáng tru."
Viết xong lạc khoản, cẩn thận thổi khô nét mực, lại đọc lại một lần. Lý Mộng Dương hài lòng gật đầu, sau đó đứng lên, trong mắt là một mảng chính nghĩa trầm tĩnh.
"Người đâu, chuẩn bị kiệu, bản quan muốn vào cung diện thánh."
Quan viên Lục phẩm vốn không có tư cách vào cung diện thánh, có điều Lý Mộng Dương lại là ngoại lệ, bởi vì danh khí của hắn trên văn đàn, cũng bởi vì Hoằng Trì đế là hoàng đế chịu nghe can gián, bắt đầu từ những năm Hoằng Trị, Hoằng Trì đế đã dặn thái giám trong cung và tướng quân đại hán trực gác, mỗi ngày trước lúc cấm cung, phàm có quan viên vào can gián thượng sớ, không luận phẩm giai cao thấp, đều có thể vào cung diện bẩm.
Trên mặt Lý Mộng Dương nổi lên nụ cười lạnh.
Đang lo không có cớ hạch tội Thọ Ninh Hầu, hôm nay lại có được tin tức tốt như vậy, chẳng lẽ không phải ý trời?
Giờ đã là cuối mùa thu, tiểu hoạn quan trực gác cho thêm than vào lò ở trong các Đông Noãn điện Văn Hoa, lờ mờ tản mát ra mùi hương thoang thoảng.
Hoằng Trì đế thấy thân dân không thích lễ nghi phiền phức, không phải trường hợp chính thức thì không cần quỳ lạy, đối với đại thần đức cao vọng trọng, như tam lão nội các, đều gọi là "Tiên sinh", bình dị gần gũi lại không tổn hại tới sự tôn quý của đế vương.
Lúc này trong các Đông Noãn, Lý Mộng Dương quỳ gối trên thảm đó mặt hướng về phía Hoằng Trì đế, thần sắc oán giận kích động.
"Bệ hạ trị quốc hơn mười năm, chăm lo việc nước, trọng hưng Đại Minh, đã thành minh quân, như cớ sao lại thiên vị tư tình? Quốc pháp lớn hơn tình pháp, cái này là chính đạo, Thọ Ninh Hầu làm nhiều chuyện trái pháp luật, hôm qua không ngờ ngang ngược đi cướp mỹ tỳ nhà Thiên hộ, thiên tử chi đô, long hưng chi địa của Thành Tổ, giờ lại thành viên lâm tư gia của Thọ Ninh Hầu, ra tay cướp đoạt không hề cố kỵ, hầu tước ngoại thích vốn không thể tham gia vào chính sự. Thiên hộ không nghe, hai người tranh chấp đánh nhau, hắn lại có gan điều động kinh vệ nha môn, bắt Thiên hộ thân quân thiên tử vào tù, việc này nếu không truy xét, xin hỏi bệ hạ, quốc pháp còn dùng làm gì?"
Thân hình đang ngồi nghiêng trên giường của Hoằng Trì đế dần dần thẳng lại, cẩn thận hỏi một phen, lúc này mới hiểu rõ sự việc từ đầu đến cuối.
Nhíu mày nhớ một lúc lâu, Hoằng Trị trầm ngâm nói: "Cẩm Y vệ Thiên hộ tên là Tần Kham... Không phải Tần Kham lần trước bị các phiên tử Đông Hán vây công Thiên hộ sở à?"
Việc Đêm đó cả thành đều biết, Lý Mộng Dương tất nhiên cũng biết, có điều hắn cũng như mọi người, chỉ biết bề ngoài.
"Bệ hạ, chính là người này."
Hoằng Trì đế cúi đầu đọc sớ, không khỏi cười khổ, người này cũng xui xẻo thật, vừa bị Đông Hán đốt nhà, giờ lại bị Thọ Ninh Hầu nhốt vào đại lao - bát tự của người này có phải quá nhẹ không?
Hiện tại vấn đề là... người Lý Mộng Dương muốn xử là cậu em vợ của hắn.
Hoằng Trì đế anh minh không sai, nhưng cũng không phải thánh nhân không có tư tâm, nói thật, hắn rất không muốn xử trí Thọ Ninh Hầu, tuy nói Thọ Ninh Hầu hành sự hơi ương ngạnh, dù sao cũng là đệ đệ của hoàng hậu, họ Chu hắn đời này chỉ có một hoàng hậu, thường ngày vừa kính trọng vừa thương yêu nàng ta, nếu nếu vì chuyện này mà xử trí đệ đệ của hoàng hậu, không biết nàng ta sẽ làm mặt lạnh với mình bao ngày nữa.
Trầm ngâm một lát, Hoằng Trì đế đang định tìm lý do, như trước kia dùng Thái Cực cho qua chuyện này thì lại nghe hoạn quan đứng ở ngoài điện kêu lớn: "Bệ hạ, Lễ bộ thượng thư Vương Quỳnh cầu kiến, Lại bộ hữu Thị Lang Vương Ngao cầu kiến, Chiêm sự phủ Tả xuân phường Đại học sĩ Dương Đình Hòa cầu kiến.
Hoằng Trì đế ngẩn người: "Nhiều người như vậy tới gặp trẫm, có việc không thể nói ở lâm triều được à? Cho vào."
Vương Quỳnh, Vương Ngao, Dương Đình Hòa ba người mặc quan bào màu đỏ, không nhanh không chậm sải bước, thần sắc thong dong đi vào trong điện, khom người thi lễ với Hoằng Trì đế.
Không đợi mọi người mở miệng, lại nghe hoạn quan ngoài điện giọng the thé nói: "Hoàng hậu nương nương giá lâm."
Dứt lời, Trương hoàng hậu mỉm cười đi vào, vẻ lộng lẫy khiến người ta không dám nhìn thẳng, phía sau nàng ta là thái giám bình bút của ti lễ giám, Đông Hán Hán đốc Vương Nhạc và đệ đệ của nàng ta Kiến Xương Bá Trương Duyên Linh.
Ba người tới rất khéo, cơ hồ là bấm giờ rồi cùng bước vào trong điện.
Đám đại thần Vương Quỳnh đều đứng dậy khom người chào Trương hoàng hậu.
Hoằng Trì đế mỉm cười: "Hôm nay là ngày gì mà ai nấy đều chạy tới chỗ trẫm nhanh vậy."
Vương Quỳnh chắp tay bẩm: "Bệ hạ, thần nghe nói Thọ Ninh Hầu bị Cẩm Y vệ Thiên hộ nào đó đánh hôn mê. Thần chính vì việc này mà đến."
Hoằng Trì đế cười khổ, chỉ chỉ Lý Mộng Dương, nói: "Lý chủ sự cũng vì việc này, các ngươi chẳng lẽ đều đã thương lượng trước? Đức Hoa tiên sinh có ý kiến gì?"
Tiếng hơi khựng lại, không khỏi liếc Trương hoàng hậu một cái, thấy Trương hoàng hậu vẫn mỉm cười, Vương Quỳnh cắn răng một cái. Nói thẳng: "Phẩm hạnh của Thọ Ninh Hầu không đứng đắn, quan dân cả kinh sư đều rõ, việc hôm qua cũng chính là vì muốn cướp mỹ tỳ của Thiên hộ mà nên, thứ cho thần nói thẳng, Thọ Ninh Hầu gieo gió gặt bảo, lại liên luỵ để Thiên hộ vô tội phải vào ngục, đây không phải là chi đạo nhân quân trị quốc, thần cho rằng, chuyện nhà trời tức là chuyện thiên hạ. Nhà trời không thịnh, thiên hạ long đông, việc này không thể nuông chiều. Vì danh dự của thiên gia, bệ hạ phải nghiêm trị Thọ Ninh Hầu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT